Lúc trợ lý giao lại điện thoại cho anh, anh liền kiểm tra nhật kí cuộc gọi nhưng không có cuộc gọi nhỡ nào, mà lại có một cuộc gọi đến của cô dài ba mươi giây vào lúc anh đang đi khảo sát. Vậy ai là người đã nghe điện thoại của anh, chẳng lẽ là Dương Tuấn. Nhưng làm việc với cậu ta lâu như vậy, anh biết cậu ta không phải như vậy. Dịch Thiên liền nhấn điện thoại gọi cho cậu ta
-"Hôm nay lúc tôi đi khảo sát, cậu có để ai cầm điện thoại của tôi không?"
-"Tôi có đi giải quyết việc tế nhị một chút, có cô Lý Lan ở đó, tôi có nhờ cô ấy cầm giúp.
-"Cậu thật là." Dịch Thiên chỉ biết bất lực cúp máy.
Từ trước đến nay Dịch Thiên đều biết Lý Lan có tình cảm với mình, nhưng vì quan hệ làm ăn nên chưa từng vạch rõ giới hạn với cô ta, vẫn luôn coi cô ta như bạn bè. Lần này cô ta lại không biết giới hạn mà nghe điện thoại của "Nhím nhỏ".
Xác nhận thời gian chỗ cô đã là buổi tối, có thể thuận tiện nghe điện thoại Dịch Thiên liền bấm gọi, nhưng đã gọi hơn chục cuộc đều không có người nghe.
Giờ phút này, anh luôn miệng nói Giản Vy và anh chỉ là quan hệ dựa trên một bản hợp đồng giữa tình và tiền nhưng lúc này không thể gọi cho cô, Dịch Thiên thấy tâm tình rối bời, không thoải mái, có phải cô đã hiểu làm gì rồi không.
Lại một lần nữa chuông điện thoại của Dương Tuấn vang lên:
-"Alo, sếp"
-"Cậu làm thế nào thì làm, sắp xếp công việc bên Lý tổng trong ngày mai phải hoàn thành, ngày mốt tôi muốn trở về nước."
-"Nhưng mà sếp ơi, công việc nhiều lắm, trong ngày mai không thể xong được." Cậu ta chỉ có thể ủ rũ van xin qua điện thoại.
-"Không xong thì tăng ca đi, tất cả là do cậu đó." Dịch Thiên bực dọc, đột ngột tắt máy khiến Dương Tuấn toát mồ hôi.
Xử lý xong công việc cũng mất đến một ngày rưỡi, anh liền lập tức ra sân bay về nước. Lúc chào tạm biệt, Lý Lan còn quyến luyến, níu kéo anh ở lại liền nhận được một câu nói lạnh lẽo:
-"Chúng ta đừng quá phận bạn bè."
Về đến trong nước đã là buổi tối, anh liền trở về biệt thự tư nhân kia, trong khi lòng anh không yên vì không biết giải thích với "Nhím nhỏ" thế nào thì về nhà tìm khắp nơi không thấy cô đâu, cuối cùng đi đến thư phòng lại thấy cô an an ổn ổn học bài, ngay cả lúc anh bước vào cô còn không biết.
Với tình cảnh này anh lại không kiềm chế được tâm tình của bản thân liền nhanh chóng đi đến ẵm cô đặt lên bàn, sau đó dùng đôi môi bạc của mình áp chế lấy môi cô, khiến Giản Vy đến khi phát hiện ra đã rơi vào thế bị động không thể phản kháng.
Dịch Thiên cứ thế tham luyến quấn lấy môi cô, tay cũng không yên phận mà chu du khắp thân thể cô, Giản Vy đến khi không thở nổi liền dùng tay đấm bào lưng anh, trong cô họng phát ra vài tiếng:"Ưm... ưm" phản kháng, anh mới dừng lại.
Lúc này Giản Vy ngồi ở trên bàn, mặt đối mặt cùng anh, tóc tai hơi loạn, môi mỏng đỏ hồng sưng nhẹ đang mở ra hít từng ngụm khí, hai má phiếm đỏ. Đôi mắt long lanh ngập nước, không mang theo e sợ mà nhìn thẳng mắt người đối diện.
-"Anh làm cái trò gì vậy." Sau khi đã hô hấp đủ, cô liền tức giận hỏi anh.
-"Tôi ở nước ngoài gọi cho em nhiều như vậy, sao em không nghe, hả?" Anh cũng đâu chịu thua, liền hỏi đến vấn đề mà bản thân thắc mắc.
-"Tôi có gọi rồi, nhưng anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác rồi còn gọi tôi làm gì?" Đang trong cơn tức, Giản Vy liền không kiểm soát được nỗi uất ức vài ngày nay, cũng như lời nói mà hỏi anh một câu.
-"Ha, ha, ha.....Nói như vậy có phải em là để ý tôi không, sợ tôi rơi vào động bàn tơ nơi nào rồi đúng không?" Sau lời nói kia của cô, không khí căng thẳng có chút ngưng trệ nhưng rồi bị tiếng cười của anh phá vỡ.
-"Tôi....tôi..." Giản Vy cũng vì lời buột miệng của bản thân mà lúc này muốn tìm lỗ chui xuống, nhưng không kịp nữa rồi.
Chẳng cần phải nói, tâm tình anh lúc này sảng khoái đến mức nào, cô lại đỏ mặt tía tai.
Giản Vy bị Dịch Thiên bế thốc mang về phòng ngủ, cô quyết liệt phản kháng bằng cách dãy dọn, gào thét nhưng anh vẫn một mực ôm người về phòng ngủ. Khi anh vừa đặt người xuống giường, cô đã nhân cơ hội muốn chạy chốn bằng cách giật lùi về phía sau, nhưng anh đã nhanh tay nắm cổ chân cô kéo lại, kẹp người ở giữa hai chân mà khống chế, biết đã chẳng còn đường thoát cô liền nhanh chóng nói:
-"Nhưng hôm nay tôi còn bài tập, ngày mai có tiết học sớm, không thể không làm."
Dịch Thiên đang xử lý quần áo của mình, nhưng vì câu nói của cô mà ảo não dừng lại, nói ra một câu:
-" Được, tôi cùng em làm."
Có thể thấy, dù anh có muốn cái gì, muốn đến thế nào thì vẫn là chiều theo cô.
-"Chỗ này, không hiểu sao? Tôi giúp em."
Trong thư phòng, Giản Vy phải miễn cưỡng ngồi trên đùi của Dịch Thiên ở bàn học giải quyết bài vở.