Vương Quân Hàm quả quyết, Tiêu Vĩnh Hy ít nhiều không thích người lạ quấy rầy, lại đặc biệt ghét người khác giới, mà đưa cô đi cùng lắm chỉ làm bình hoa di động, ở nhà chính là biện pháp tốt nhất.
"Thế tối nay anh về không?"
"Sáng mai về."
Cô ậm ừ rồi bỏ ra ngoài, trước đêm tân hôn thì điên cuồng, đúng ngày thì bỏ ra ngoài. Mẹ, đúng là thằng điên!
Nhạc Hy cùng anh đi xe đến khách sạn Thành Khương, tối nay bên đó tổ chức tiệc ăn mừng. Vả lại, cô và anh là nhân vật chính.
Theo kinh nghiệm sống lâu năm, Nhạc Hy để ý giữa người Nhật và người Trung, nhà giàu thường rất kì quái. Ví như bên xứ anh đào, kể cả có giàu nứt tường đổ vách thì họ vẫn rất kín đáo, giản dị. Trái lại, người Trung luôn rất chịu chi, chỉ sợ không ai biết mình giàu.
Cụ thể đó chính là Quân Hàm!
"Hy này, lát nữa bám sát vào anh, đừng có la cà linh tinh, chỗ này có rất nhiều nam nhân không 'đứng đắn'." Quân Hàm vòng vèo rồi dẫn cô vào trong.
Nhạc Hy nghe vậy ngàn vạn lần khinh bỉ.
Người không đứng đắn ở đây chỉ có mình anh mà thôi NHÉ!
Bữa tiệc khá sang trọng, ánh đèn chùm rồi khung cảnh vô cùng lộng lẫy, làm cháu đích tôn nhà họ Vương thích thật, cứ tự do ăn chơi thả phanh mà chẳng phải lo cái gì.
"Vương thiếu, xin chúc mừng! Tôi là Thượng Vĩ. Nghe danh cậu đã lâu, nay mới được diện kiến." Một vị trung niên trạc tứ tuần tiến tới bắt tay và trò chuyện với Quân Hàm. Như được biết, cái tên Thượng Vĩ này khá có tiếng, nhưng mà người hắn làm quen không phải nên là Vương Triệt - ba anh chứ?
"Đại thiếu, lát nữa tôi và cậu có thể trao đổi một số chuyện đặc biệt được không?"
Giọng hắn mang đầy sự cẩn trọng, ánh mắt còn soi xét từng cử chỉ của đối phương. Nhạc Hy cảm thấy, cái chuyện đặc biệt của hắn ta dường như không đơn giản.
"Cứ biết thế đã. Xin lỗi tôi có việc bận, mạn phép đi trước."
'Không ham hố'
Đây chính là kiểu con người của anh.
Sau khi rời khỏi đó, Quân Hàm kéo Nhạc Hy tới chỗ một đám người, không khó để nhận ra đó là Lưu Thuần và vợ anh ta, còn cái cặp đôi bên cạnh, thật có chút không quen.
"Tiểu tử, cuối cùng cũng chịu tìm chân lý sống. Nhìn là biết trái cấm đã thử qua."
Nhạc Hy thật nuốn đập đầu vào đâu mà chết. Một Quân Hàm đã là quá sức với cô ấy vậy mà tên này còn bá đạo và vô duyên gấp mấy lần.
"Lý Ngạn Thần, bớt nói nhảm. Bao giờ nhà ngươi định vác hai đứa nhóc kia cao chạy xa bay?"
Hắn có vẻ không để ý đến lời bạn chí cốt nói, trực tiếp lơ là một bên để hàn huyên cùng cô.
"Tôi họ Lý, tên Ngạn Thần, là sư phụ của chồng cô. Còn đây là vợ tôi - Hạ Cẩm Vân!"
Nhạc Hy gật nhẹ đầu một cái, quay sang đã thấy Quân Hàm hơi cau mày, không những thế, anh ta còn bồi thêm một câu:
"Tiệc tối nay hình như không có gửi thư mời Lý thiếu gia. Vợ tôi cũng không có bổn phận phải làm quen với cậu. Định mặt dày hơn cả độ cao đỉnh Everest ư?" Giọng Quân Hàm trầm ấm nhưng ý tứ lại quá rõ ràng.
Nhạc Hy bật ngón cái trong lòng, ở với anh ta hơn một tuần, lần đầu tiên thấy mắng người đẳng cấp như vậy, cô chính là quỳ vái cảm tạ cái thái độ lồi lõm này.
"Đồ tiểu nhân!" Lý Ngạn Thần cười khảy, không biết tên chết bằm này đang giữ vợ hay đang còn tức vì cái vụ kia.
"Cảm ơn. Nên nhớ ngươi là sư phụ của tiểu nhân!"
"Hai người thôi đi, nhức cả đầu!" Lưu Thuần nãy giờ mới lên tiếng, có lần nào gặp là hai người này không cãi nhau không? Mà tất cả là tại tên Ngạn Thần, hắn ta là chuyên gia của rắc rối.
Nhạc Hy lân la một lúc lâu liền thấy một số gương mặt thân quen, vốn định qua bên đó mà lại bị Quân Hàm tóm được.
"Đi đâu?"
"Quan Điểu Nghi..."
"Nhanh lên rồi quay lại đây."
Mặc dù biết Điểu Nghi và em trai cô ta là cực kì thân thiết với Nhạc Hy nhưng Quân Hàm thực sự không muốn cô tiếp xúc với người khác giới quá nhiều.
"Mọi người đói chưa?" Nhạc Hy lê xác đến chỗ bằng hữu, chợt nhận ra còn có Phúc Ý, Mộc Uy và một số nhân viên ở Le Rosé cũng tới.
"Tưởng có chồng liền quên con này rồi?" Quan Điểu Nghi hừ lạnh, mọi người thấy thế liền cười trừ. Riêng Phúc Ý cố tình chắp vá:
"Có ai như cô nương nào đó đâu, sắp đến tuổi mãn kinh rồi mà vẫn không ai thèm rước!"
"Hahahha... " Tất cả đều cười bật tiếng, một số thấy khuôn mặt Điểu Nghi vặn vẹo khoa coi thì chỉ dám lấy tay bụm miệng.
"Em thấy chị Hy thích nhất rồi nhé. Chồng vừa đẹp trai, giàu có, tính cách lại ngầu lòi..." Y Diễn - nhân viên quán tấm tắc khen khiến Nhạc Hy sướng đến nở mũi, vui vẻ không thôi.
"Xin lỗi vì thất lễ, tôi có thể mang cố ấy đi được chưa?"
Quân Hàm lại gần rồi vòng tay qua đằng sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nhạc Hy.
"À cứ tự nhiên!" Mộc Uy gật gù, ngay sau đó đã thấy Quân Hàm kéo cô đi.
"Cái quỷ gì vậy?" Nhạc Hy hơi nhăn mặt, tên này...
"Em đi lên gặp tên Thượng Vĩ với anh không?"
"Liên quan gì đến em?"
"Để em một mình ngoài này, anh chính là đang tự chụp nón xanh lên đầu!"