Ngoại truyện 23: Cuộc sống làm ruộng của Chu Nguyên Chính (1)
Tôi tên là Chu Nguyên Chính, từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết, tôi là một đứa con ngoài giá thú.
Trước bốn tuổi, tôi và mẹ sống cùng nhau trong Mộ Dung gia, những đứa trẻ khác trong Mộ Dung gia đều không chịu chơi với tôi, nói tôi là đứa trẻ có mẹ nuôi nhưng không có cha dạy, đều liên kết lại bắt nạt tôi.
Mỗi lần tôi đều khóc lóc đi tìm mẹ, còn mẹ sẽ ôm tôi, đến trước một căn biệt thự lớn trong khu vực nhị hoàn của thủ đô, chỉ vào biệt thự nói với tôi: "Tiểu Chính, cha của con ở trong căn nhà đó, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ chuyển vào đó, tất cả mọi thứ bên trong đều là của con."
Vào năm tôi bốn tuổi, vợ cả của cha tôi qua đời, mẹ tôi cuối cùng cũng được như ý nguyện trở thành phu nhân chính thức của Chu gia, bà ấy long trọng đưa tôi bước vào biệt thự.
Hôm đó trời mưa phùn, trong màn mưa bụi mịt mù, tôi bước vào sảnh lớn của Chu gia. Giữa đám đông, tôi nhìn thấy một cậu bé lớn hơn tôi một chút, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chúng tôi, ánh mắt tràn đầy ghê tởm.
Sau này tôi mới biết, đó là anh trai tôi, thiên tài của thế hệ này của Chu gia. Thiên phú cực cao, là niềm hy vọng của Chu gia.Nhưng tôi có thể nhận ra, ngoài ông nội, không ai trong Chu gia thích anh ta.
Mặc dù vậy, tôi vẫn lớn lên dưới cái bóng của anh ta, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp anh ta, ngay cả trong cuộc thi võ hàng năm của gia tộc, anh ta cũng luôn đè đầu cưỡi cổ tôi.
Tôi không cam lòng, tại sao, tại sao người anh trai này không được cha mẹ yêu thương, luôn có thể thu hút mọi ánh nhìn, tại sao luôn được người ngoài khen ngợi, tại sao lại được gọi là nhân vật thiên tài nhất ở miền Bắc Hoa Hạ?
Tôi muốn thắng anh ta, tôi nhất định phải thắng anh ta.
Nhưng sau đó anh ta lại chết.
Chết trong một trận chiến bao vây và tiêu diệt Nhiếp Thanh Quỷ. Tôi biết, lẽ ra anh ta không nên chết, là cha đã hại chết anh ta.
Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao cha lại ghét anh ta như vậy, thậm chí còn có chút sợ hãi, chỉ vì lời tiên tri đó sao?
Chỉ vì một lời tiên tri nhỏ nhoi mà ông ấy có thể ra tay tàn nhẫn với con trai ruột của mình, mặc dù bây giờ ông ấy rất yêu thương tôi, nhưng ai biết sau này ông ấy có ra tay với tôi hay không?
Ban đầu tôi nghĩ rằng nếu không có anh trai, tôi sẽ có thể sống thoải mái, nhưng không lâu sau, anh ta lại trở về dưới hình dạng là một linh thể, mang theo một người phụ nữ trở về.
Lúc đó, tôi quyết tâm phải cướp đi tất cả của anh trai, quyền lực, tu vi, sinh mạng và cả người phụ nữ của anh ta.
Người phụ nữ đó... Người mà anh trai thích, nhất định là người tốt nhất.
Để đạt được mục đích, tôi đã làm rất nhiều việc, không từ thủ đoạn nào.
Nhưng tôi không ngờ rằng cuối cùng tôi lại đưa ra lựa chọn như vậy, giao Thiên Địa Tứ Phương Kính cho cô ấy, để cô ấy đi cứu anh trai tôi.
Lúc đó, tôi mới biết, thì ra... tôi cũng có tình cảm với anh trai.
Thật đáng buồn.
Thì ra từ nhỏ tôi đã khao khát tình thân này.
Cha tôi nổi trận lôi đình, ánh mắt ông ta nhìn tôi tràn ngập sát khí và hiểm độc, ông ta định ra tay với tôi.
Ông ta không thể tha thứ cho bất kỳ sự phản bội nào.
Nhưng tôi không ngờ rằng ông ta lại để cho Hồng Đế nhập vào tôi. Tôi như bị nhốt trong một nhà tù tối tăm, không bao giờ có thể thoát ra được.
Cứ như vậy... cho đến muôn đời muôn kiếp.
Bỗng một ngày, tôi nhìn thấy phía trước có một luồng sáng, trong màn sương mù, dường như có người đang gọi tôi.
Là ai?
Ai đang gọi tôi?
Anh trai?
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy ba khuôn mặt quen thuộc, ông nội nắm chặt vai tôi xúc động nói: "Chính Nhi, tốt quá rồi, Chính Nhi cuối cùng cháu cũng tỉnh lại rồi."
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nội nước mắt lưng tròng, lòng tôi ấm áp và buồn bã, tôi luôn nghĩ rằng trong lòng ông nội chỉ có anh trai, không ngờ ông cũng quan tâm đến tôi.
"Nguyên Chính." Một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi nhìn anh trai, trên mặt anh ấy nở nụ cười nhìn tôi trìu mến, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy có biểu cảm như vậy với tôi.
Còn có Khương Lâm, cô ấy đứng sau anh ấy, nụ cười rạng rỡ mà ấm áp.
Không biết tại sao, tôi đột nhiên muốn khóc.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào trần nhà, không để nước mắt chảy ra.
Sau đó tôi mới biết, anh trai và Khương Lâm đã đến Địa Ngục để tìm kiếm nhiều loại thảo dược quý giá, luyện cho tôi một viên Hồi Hồn Đan.
Sau khi nuốt Hồi Hồn Đan, toàn thân tôi toát ra mồ hôi hôi thối, người hầu trong nhà không dám đến gần. Là anh trai ngày đêm ở bên cạnh lau mồ hôi cho tôi, còn truyền linh khí vào để điều hòa cơ thể cho tôi. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Điều này khiến tôi càng cảm thấy có lỗi hơn, cảm thấy tất cả những gì tôi đã làm trước đây thật có lỗi với anh ấy.
Vì hôn mê nhiều năm, cơ thể tôi có chút không nghe lời, vì thức hải bị tổn thương nặng nên kinh mạch bị tổn thương. Đan điền vỡ vụn, tuy không chết nhưng từ nay về sau sẽ là một người bình thường không thể tu luyện.
Tôi điều trị ở Chu gia ba tháng, khi có thể tự do hoạt động, liền dứt khoát rời khỏi Chu gia.
Tôi muốn tự lực cánh sinh, chứ không phải ở lại Chu gia làm sâu gạo cả đời.
Trước đây tôi cũng có một số tài sản riêng. Chỉ là trước đây khi cha tôi thành lập Liên Minh Địa Ngục, để huy động tiền, tôi đã bán hết, chỉ để lại một vườn cây ăn quả, trong vườn cây ăn quả có một ngôi nhà cũ được xây dựng khá tốt, rất thích hợp cho tôi sinh sống.
Trong vườn cây ăn quả này trồng táo và lê, phía Đông còn có một giàn nho lớn, bây giờ là mùa nho chín, trên đó treo những chùm nho lớn.
Tôi ở trong vườn cây ăn quả ngày ngày sống những ngày chăm sóc cây cối, sống rất thoải mái, không biết có phải anh trai đã làm gì đó hay không mà không thấy ai đến gây phiền phức cho tôi, ngay cả kẻ trộm cũng không có.
Không lâu sau, có người đến thu mua trái cây, nói nho nhà tôi mọc rất tốt, muốn mua với giá cao, tôi trầm mặc một lúc, để anh ta mua đi với giá thị trường.
Sau đó tôi gọi điện cho anh trai, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi. Nhưng tôi có thể tự lo cho cuộc sống của mình.
Anh trai im lặng hồi lâu, rồi đồng ý.
Vài tháng sau, tôi sống rất yên bình, bỗng một đêm, tôi nghe thấy tiếng động khiến giật mình tỉnh giấc. Mặc áo khoác chạy ra ngoài, nhìn thấy có thứ gì đó đang phát sáng trong vườn cây ăn quả.
Đợi đến gần, mới phát hiện một con chó hoang đang đào đất, lại đào ra một bộ xương trắng.
Tôi xua đuổi con chó hoang, nhìn kỹ bộ xương đó, chết ít nhất cũng đã trăm năm rồi.
Trong hộp sọ của thi thể có một viên ngọc trai.
Tôi nhặt viên ngọc trai lên, sau khi rời khỏi hộp sọ, viên ngọc trai phát ra ánh sáng trắng chói lóa, vài giây sau, ánh sáng trắng biến mất, tôi nhìn xung quanh, thấy cây ăn quả đều trở nên tươi tốt hơn rất nhiều. Thậm chí có một cây đã hơi khô héo, vậy mà lại mọc ra lá mới, ngay cả cỏ trên mặt đất cũng tươi tốt hơn rất nhiều.
Tôi vô cùng kinh ngạc, viên ngọc trai này quả thực là một bảo bối.
Tôi suy nghĩ một lúc, tìm một chiếc hộp ngọc, đặt viên ngọc trai vào trong, rồi chôn dưới giàn nho. Xem có hiệu quả gì không.
Ngày hôm sau thức dậy, tôi hoàn toàn kinh ngạc.
Những quả nho chưa chín, vậy mà trong một đêm tất cả đều đã chín, hơn nữa còn to và căng mọng hơn trước.
Tôi hái một quả cho vào miệng, vừa thơm vừa ngọt, trước đây tôi đã ăn không biết bao nhiêu là sơn hào hải vị, chưa bao giờ được ăn quả nho nào ngon như vậy.
Quả nhiên là một bảo bối.
Tôi hái một ít nho xuống làm rượu vang, trước đây tôi chưa từng làm những việc này, bây giờ học từng chút một, lại thấy rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với việc đánh đánh giết giết trước đây.
Hôm nay tôi đang làm cỏ trong vườn cây ăn quả, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, trong lòng giật mình, quay người chạy về phía giàn nho.
Có mấy giàn nho bị sập, giữa những dây leo có một người phụ nữ đang nằm bất động, trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc.
Tôi cau mày, lật cô ấy lại để xem xét vết thương, trên bụng cô ấy có một vết thương do súng bắn rõ ràng, sắc mặt trắng bệch, môi thâm tím, mắt nhắm nghiền, xem ra bị thương không nhẹ.
Tôi nhìn xung quanh, rồi bế ngang cô ấy lên, đưa về nhà, tìm hộp y tế, lấy kìm ra. Sau khi khử trùng liền đâm vào vết thương.
"Ưm ..." Cô ấy rên khẽ một tiếng, nhưng không tỉnh lại, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Tôi nhân cơ hội khuấy bên trong, gắp ra một viên đạn, sau đó khử trùng băng bó cho cô ấy, đợi đến khi mọi việc xong xuôi, tôi mới bắt đầu quan sát kỹ cô ấy.
Trên người cô ấy không có thứ gì có thể chứng minh thân phận. Nhưng cô ấy rất xinh đẹp, có một vẻ đẹp yêu kiều, đôi mắt nhắm nghiền kia là một đôi mắt quyến rũ, có thể tưởng tượng, khi cô ấy mở mắt ra sẽ rạng rỡ biết bao.
Tôi đắp chăn cho cô ấy, rồi lui ra ngoài. Mặc dù rất đẹp, nhưng tôi luôn không thích những người phụ nữ yêu kiều.
Tôi đến tầng hầm, cho nước nho đã nghiền nát và trộn đều vào thùng chứa sạch sẽ không dầu không nước để lên men, sau đó xếp từng chai một.
Đây đã là mẻ thứ hai, mẻ thứ nhất đã hoàn thành lần lên men thứ hai, chất lỏng trong chai đã chuyển từ đục sang trong. Có thể uống được rồi.
Đã lâu không uống rượu, hôm nay có thể uống hai ly.
Tôi rút ra một chai, mở nút chai, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, tôi hít một hơi thật sâu, ngay cả rượu lâu năm mấy chục năm cũng không có mùi vị quyến rũ như vậy.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi. Một con dao nhỏ kề vào cổ tôi.
"Đừng động đậy." Giọng nữ lạnh lùng, lưỡi dao cũng tiến gần thêm một chút, một giọt máu chảy xuống cổ tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy người phụ nữ yêu kiều đó, lúc này, sắc mặt cô ấy như sương giá, toát ra một vẻ lạnh lùng hung ác.
Tôi thản nhiên nói: "Tôi đã cứu mạng cô, vậy mà cô lại muốn giết tôi?"
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Tôi không có cầu xin anh cứu tôi."
"Nếu cô không cảm kích, có thể đi bất cứ lúc nào." Tôi nói, "Cửa ở đằng kia, không tiễn."
Người phụ nữ trầm mặc một lúc, rồi đá vào khoeo chân tôi, tôi ngã xuống theo tiếng động, linh lực của tôi tuy không còn, nhưng công phu vẫn còn một chút, nhưng cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, tứ chi không có sức lực, phản ứng cũng không tốt nên bị cô ấy đá ngã.
Người phụ nữ lấy chai rượu vang từ tay tôi: "Tôi quyết định rồi, sẽ dưỡng thương ở đây."
Trong lòng tôi không phục, rõ ràng là cầu xin tôi, mà lại còn vênh váo như vậy.
Sau đó tôi dọn dẹp hầm rượu rồi trở lại trên lầu, phát hiện người phụ nữ đang ngồi trong phòng ngủ, chai rượu vang cũng đã hết.
Khuôn mặt cô ấy ửng đỏ, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt quyến rũ như tơ, đôi môi đỏ mọng mở ra: "Đây là rượu gì vậy? Tôi đã uống vô số rượu, chưa bao giờ uống được loại rượu vang nào ngon như vậy."
Editor: Frenalis
Ngoại truyện 24: Cuộc sống làm ruộng của Chu Nguyên Chính (2)
Tôi nhàn nhạt trả lời: "Đây là do tôi tự ủ."
"Anh có thể ủ ra loại rượu ngon như vậy? Tôi không tin."
Tôi thờ ơ đi lướt qua cô ấy, tin hay không thì tùy, tôi còn phải chăm sóc vườn cây ăn quả, không có thời gian để ý đến cô ấy.
"Đợi đã." Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi kéo lại, sau đó đứng dậy, cơ thể lảo đảo ngã vào lòng tôi, kéo cổ áo tôi nói: "Tôi còn muốn uống, đi lấy cho tôi thêm một chai nữa."
"Cô say rồi, không thể uống thêm nữa." Tôi cau mày nói, "Vết thương của cô còn chưa lành, uống nhiều rượu như vậy không tốt cho sức khỏe."
Người phụ nữ cười khúc khích: "Tại sao anh lại quan tâm tôi như vậy? Có phải nhìn thấy tiểu thư này xinh đẹp như vậy, nên yêu tôi rồi phải không?"
Tôi xạm mặt lại, cô gái này cũng thật biết tưởng tượng, trước đó còn là một sát thủ lạnh lùng, sao chớp mắt một cái đã biến thành ngốc nghếch rồi?
"Tôi không có hứng thú với cô." Tôi gạt tay cô ấy ra, không để ý đến nữa, cầm lấy cái cuốc ở góc tường, đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Cô ấy hét lớn, nắm lấy cánh tay tôi đẩy mạnh vào tường, dùng hai tay ôm lấy tôi, hơi thở toả ra mùi rượu nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói: "Tôi rất có hứng thú với anh. Anh đẹp trai như vậy, chắc chắn là được giáo dục tốt. Tại sao lại ở đây trồng cây ăn quả?"
Tôi cau mày: "Tôi muốn làm gì thì làm? Liên quan gì đến cô?"
Cô ấy cười như chuông bạc: "Nhìn anh, giống như một hoàng tử sa cơ lỡ vận."
"Cô đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi." Tôi bình tĩnh thoát khỏi vòng vây của cô ấy, lần này cô ấy không ngăn cản tôi nữa, mà dựa vào khung cửa nhìn tôi làm việc từ xa.
Cô ấy nói với tôi, cô ấy tên là Tiểu Uyển, cứ như vậy ở nhà tôi suốt một tuần. Ngày nào cũng uống rượu vang của tôi, ăn nho của tôi, còn bắt tôi nấu cơm cho cô ấy.
Tôi lười so đo với một người phụ nữ vô lý như vậy, cũng chỉ là mỗi bữa nấu thêm một suất cơm mà thôi.
Rất nhanh, lương thực trong nhà đã hết, nhiều vật dụng hàng ngày cũng đã dùng hết, phải đến thị trấn gần đó để mua, Tiểu Uyển nằng nặc đòi đi cùng tôi, tôi lái chiếc xe bán tải nhỏ đến thị trấn, vào cửa hàng tạp hóa mua một ít gạo và mì, vừa ra ngoài, đã thấy mấy tên côn đồ đang vây quanh Tiểu Uyển, lôi kéo cô ấy, cô ấy vốn dĩ tỏ vẻ khinh thường, nhưng vừa nhìn thấy tôi lại lập tức giả vờ tỏ ra sợ hãi.
"Các người, các người muốn làm gì, buông tôi ra, mau buông tôi ra." Cô ấy quay đầu lại hét về phía tôi, "ông xã, mau cứu em."
Tôi vốn định đi thẳng nhưng bị cô ấy gọi như vậy, dù nói gì cũng không thể đi được nữa.
Tôi lập tức cảm thấy không vui, cô tự giải quyết được, tại sao lại kéo tôi vào?
Tiểu Uyển nước mắt lưng tròng nói: "Ông xã, bọn họ bắt nạt em, anh, anh giúp em đuổi bọn họ đi."
Chợ thị trấn có rất nhiều người vây xem náo nhiệt, lúc này thấy tôi không nói gì, đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.
"Chậc, người đàn ông trẻ tuổi đó nhìn đẹp trai, nhưng thực ra là một kẻ nhát gan, ngay cả vợ mình bị bắt nạt cũng không có chút khí phách."
"Đúng vậy, trên đầu đã xanh lè rồi, ngay cả một câu cũng không dám nói, thật mất mặt. Cô gái đó xinh đẹp như vậy, lấy một người đàn ông như vậy thật đáng tiếc."
"Cho nên tôi mới nói, tìm chồng tuyệt đối không thể tìm người đẹp trai, vừa lăng nhăng vừa nhát gan."
"Ông xã." Tiểu Uyển nũng nịu gọi, nước mắt lưng tròng, mấy tên côn đồ càng hăng hái, cười lớn nói: "Em gái, em thấy chồng em vô dụng như vậy, em còn theo hắn làm gì? Không bằng đi theo bọn anh về, đảm bảo sẽ hầu hạ em vui vẻ."
"Ông xã, em sợ quá." Mấy tên côn đồ đến kéo cánh tay Tiểu Uyển, cô ấy vươn tay ra nắm lấy tay tôi, hét lớn, "Ông xã!"
Tôi thực sự không thể nhìn tiếp được nữa. Quay người đá một cái vào mặt một tên côn đồ, làm hắn ta lùi lại mấy bước, ngã ngồi vào một cái rổ rau bẩn thỉu.
Hai tên côn đồ còn lại trợn mắt: "Mày dám động thủ!"
Nói xong liền rút từ sau lưng ra một ống thép, xông về phía tôi.Chỉ là mấy tên côn đồ vô lại, tôi chưa đến hai chiêu đã đánh ngã hai người xuống đất, nằm trên mặt đất kêu la, nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Những người xung quanh đều kinh ngạc.
"Trời ạ, các người, các người có thấy không? Chàng trai đó biết võ."
"Đúng vậy, nhìn dáng người đó, tốc độ đó, lực đó, một cước có thể đá người ta ngất xỉu, quả thực giống như đang diễn phim truyền hình."
"Vừa đẹp trai, vừa biết đánh nhau, chàng trai tốt như vậy đi đâu tìm?"
"Chậc, vậy thì sao? Đàn ông phải biết kiếm tiền mới được, chỉ đẹp trai thì có ích gì?"
Tôi nhìn Tiểu Uyển: "Đủ rồi chứ?"
"Ông xã, anh vừa rồi thật đẹp trai." Cô ấy ôm lấy cánh tay tôi, dựa vào người tôi cọ qua cọ lại, tôi cau mày, rút tay về: "Đi mua đồ ăn đi."
"Đợi đã."
Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông vạm vỡ đang ngậm điếu thuốc đi tới, phía sau hắn ta có hai tên côn đồ, đeo kính râm, bước đi vênh váo, vẻ mặt ngạo mạn.
"Ồ. Không ổn rồi, là Trương Phủ." Có người xem náo nhiệt nói nhỏ.Một người khác hỏi: "Trương Phủ là ai? Tôi mới đi xa về nên không biết." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Haiz, Trương Phủ là tên đầu gấu nổi tiếng ở khu vực này, nghe nói từng bái sư một người có võ công cao cường, học võ mấy năm, rất giỏi đánh nhau. Mười dặm tám làng, không ai đánh lại hắn ta."
"Mấy tên anh em này của tao, là do mày đánh?" Trương Phủ chỉ vào những người trên đất.
"Đúng vậy." Tôi nói, "Bọn họ quấy rối phụ nữ lương thiện, chẳng lẽ không nên đánh sao?"
Ánh mắt Trương Phủ rơi vào trên người Tiểu Uyển, mắt hắn sáng lên, cười nói: "Mày cũng gan to lắm, ngay cả người của tao cũng dám đánh?"
"Anh là ai?" Tôi đã nghe thấy lời của những người xung quanh, hỏi câu này đương nhiên là để mỉa mai hắn ta.
Hắn ta không phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên hiểu được, trên mặt lóe lên một tia sắc bén, lạnh giọng nói: "Nhóc con, mày gan to lắm."
"Không. Tôi rất nhát gan. Anh nói xong chưa? Tôi còn rất nhiều việc phải làm." Trong mắt tôi lộ ra chút không kiên nhẫn.
"Tốt, tốt, rất tốt." Trong mắt Trương Phủ lộ ra sát khí, sau đó động thủ, chân như chày sắt đá về phía đầu tôi.
Tôi xoay người, một cước đá vào bắp chân hắn, chặn lại đòn tấn công này, ngược lại đá hắn lệch đi, may mà hắn phản ứng đủ nhanh, trên không trung xoay người một cái mới vững vàng đáp xuống đất.
Sắc mặt tôi bình thản, công phu của hắn trong mắt tôi không đáng nhắc tới.
Mặc dù tôi không còn linh lực, nhưng công phu của tôi không yếu, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, loại côn đồ nhỏ này, tôi còn không để vào mắt.
Trương Phủ đứng dậy, chân bị tôi đá vẫn còn hơi run, cơ mặt hắn giật giật, chắp tay về phía tôi nói: "Anh em là người của nơi nào?"
Tôi liếc hắn một cái: "Tôi chỉ là một nông dân trồng cây ăn quả, chỉ vậy thôi."
Mí mắt Trương Phủ giật giật, đáy mắt lóe lên một tia oán độc và hận ý, nhưng hắn vẫn không ngăn cản tôi nữa.
Tôi lên xe, Tiểu Uyển dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, anh cũng là người luyện võ."
"Chỉ học được một chút võ mèo cào thôi." Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, "Vết thương của cô đã gần như khỏi rồi, nên về rồi chứ? Cô là người ở đâu? Có số điện thoại của người nhà không? Gọi họ đến đón cô đi."
Khóe miệng Tiểu Uyển nhếch lên, khuỷu tay đặt trên vai tôi nói: "Đừng mà, anh đẹp trai, tôi càng ngày càng hứng thú với anh đấy, anh đừng đuổi tôi đi nhé, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Không biết tại sao, ánh mắt quyến rũ vô hạn của cô ấy lại khiến tôi sởn gai ốc.
Mua xong đồ dùng hàng ngày, trời đã tối, tôi lái xe được một nửa, đột nhiên có tiếng nổ lớn, tôi lập tức đạp phanh.
"Lốp xe nổ à?" Tiểu Uyển hỏi.
Tôi xuống xe xem xét, phát hiện trên lốp xe có mấy cái đinh ba cạnh, tôi cau mày, phát hiện trên đường núi lại bị rải đầy đinh ba cạnh.
Chẳng lẽ là Trương Phủ?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, một đám người từ trong rừng cây bên cạnh xông ra, bao vây chúng tôi.
Những người này nhìn là biết côn đồ, trong tay bọn họ cầm đao, ánh mắt hung ác, khí thế hung hăng, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.
"Nhóc con, lại gặp mặt rồi." Trương Phủ vênh váo đi tới, khóe miệng mang theo một nụ cười hung ác, "Không ngờ chứ, ông đây đã đợi ở đây từ lâu rồi."
Tôi lạnh lùng nói: "Anh đợi lâu như vậy, muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì, chỉ muốn dạy mày cách làm người thôi." Trong mắt Trương Phủ tràn ngập sát ý, "Còn người vợ xinh đẹp như hoa của mày, anh em chúng tao cũng muốn chơi đùa một chút."
Ánh mắt tôi lướt qua bọn họ: "Các người là từng người một lên, hay là cùng lên?"
Trương Phủ cười lạnh: "Tốt, có gan, lát nữa tao sẽ khiến cho tên nhóc này hoàn toàn mất hết can đảm! Lên cho tao!"
Một tiếng ra lệnh, đám côn đồ lập tức lao lên. Tôi rút ra thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng, giơ tay lên chém một đường sâu hoắm trên người một tên côn đồ, hắn kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Máu bắn tung tóe, trên mặt tôi dính một ít máu, quay người lại nhìn những tên côn đồ khác, lúc này ánh mắt của tôi nhất định rất đáng sợ, đám côn đồ không khỏi lùi lại một bước, nhìn sang hai bên, thấy không ai tiến lên, đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Trương Phủ nổi giận: "Làm gì vậy? Còn không mau lên cho tao! Ai đánh ngã hắn, tao thưởng năm vạn!"
Có thưởng lớn ắt có kẻ dũng cảm, trong mắt đám côn đồ, năm vạn tệ là một số tiền lớn, bọn họ như được tiêm máu gà, hét lớn một tiếng vung vũ khí lao lên.
Tôi lao vào giữa đám đông, vung nhuyễn kiếm tả xung hữu đột. Chém một đường, chưa đầy năm phút, gần ba mươi tên côn đồ này đều bị tôi đánh ngã xuống đất.
Nếu là trước đây, tôi căn bản không cần ra tay, chỉ cần quát lớn một tiếng, tất cả bọn họ đều phải quỳ xuống.
Trương Phủ hoàn toàn bị sốc, hắn không thể tin được nhìn tôi như đang nhìn một con quái vật.
Người tôi đầy máu từng bước đi về phía hắn, hắn rút ra hai cây rìu từ sau lưng, mạnh miệng nói: "Nhóc con, quy củ giang hồ, trước khi ra tay, hãy xưng tên."
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Thủ đô Chu Nguyên Chính."
Trương Phủ ngơ ngác, thủ đô có cao thủ như vậy sao? Chưa từng nghe nói qua.
Tuy nhiên, hai chữ "thủ đô" vẫn khiến hắn rợn tóc gáy.
Thủ đô là nơi rồng rắn lẫn lộn, đừng nói là cao thủ võ thuật, ngay cả cao thủ tu đạo cũng nhiều vô số kể, người trước mắt này, chẳng lẽ là cao nhân ẩn cư ở đây?