Editor: Frenalis
Người phụ nữ sang trọng kia lập tức nhảy dựng lên, chạy xuống võ đài, ôm con trai mình khóc lóc thảm thiết, vừa tức giận chỉ vào Phan Vân Lam, vừa hét lớn: "Dù sao nó cũng là anh trai của mày, mày lại ra tay tàn nhẫn như vậy, tâm can của mày làm bằng gì vậy, sao lại độc ác như thế?"
Trên võ đài tỷ võ, người ngoài không được can thiệp, lúc nãy đánh bại Phan Khuê, cha mẹ người ta đều ở bên cạnh, nhưng không có làm ra hành động gì quá khích,bây giờ đến lượt Phan Vân Nghĩa, mẹ hắn ta lại làm loạn vô pháp vô thiên.
Mà mấy người trên bục chủ trì, lại không có ý định gọi người kéo bà ta ra.
Phan Vân Lam hừ lạnh một tiếng: "Anh trai? Hắn ta cũng xứng làm anh trai của tôi sao? Mấy người năm đó đã làm chuyện bẩn thỉu gì, tưởng tôi không biết sao?"
Cha Phan cau mày, lớn tiếng nói: "Phan Vân Lam, con đã thắng rồi, đừng nói nhảm nữa, xuống đi."
Phan Vân Lam lạnh lùng liếc ông ta một cái: "Tôi còn chưa nói xong."
Cha Phan tức giận: "Con còn coi cha là cha con không?"
"Cha?" Phan Vân Lam cười lớn, "Trên đời này có người cha nào lại phái người đánh trọng thương mẹ vợ mình, sau đó ép con gái mình nghe lời? Ông cũng xứng làm cha sao? Mẹ tôi năm đó gả cho ông, thật là mù mắt."
Cha Phan vừa xấu hổ vừa tức giận, vỗ bàn nói: "Đồ con gái bất hiếu, đồ con gái bất hiếu! Người đâu, người đâu, ném nó ra ngoài cho tôi."
"Chờ đã." Lúc này, một người ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Đó là chú ba Phan, Phan Tuấn, là con trai thứ ba của ông cụ Phan, vẫn luôn bất hòa với anh trai cả Phan Quần.
Phan Tuấn cười cười, nói: "Anh cả, ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, Vân Lam có lời gì cứ để nó nói hết, nếu thật sự không có lý, chúng ta lại đuổi nó đi cũng không muộn."
"Chú!" Phan Quần đang định nói, ông cụ Phan đột nhiên lên tiếng: "Nó muốn nói thì cứ để nó nói, đừng để người ta nghĩ nhà họ Phan chúng ta độc đoán, không dung nổi một đứa con gái nói chuyện."
Sắc mặt Phan Quần hơi khó coi, những người này đều là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, đã Phan Vân Lam có thể một quyền đánh bại Phan Vân Nghĩa, chứng tỏ Phan Vân Lam không chỉ không phải phế vật, ngược lại thực lực còn rất mạnh, nói không chừng tương lai nhà họ Phan còn phải dựa vào cô, đương nhiên phải nghĩ cách xoay chuyển tư tưởng của cô, để cô không oán hận nhà họ Phan.
Phan Vân Lam: "Đã như vậy, tôi sẽ nói với mọi người về chuyện mười sáu năm trước. Mười sáu năm trước, tôi mới mười một tuổi, mẹ tôi vốn khỏe mạnh lại đột nhiên mắc bệnh cấp tính, không rõ nguyên nhân mà qua đời. Mẹ tôi mất không lâu, hai người này vào cửa, tôi lại đột nhiên mắc một trận bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh, tôi không thể tu luyện nữa, trở thành phế vật. Chẳng lẽ các người không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Thực ra năm đó, rất nhiều người đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng bà cả Phan đã chết, Phan Vân Lam lại là phế vật, nhà ngoại Phan Vân Lam lại chỉ có một bà ngoại già, không quyền không thế, ai nguyện ý đứng ra bênh vực cho họ, liền đều coi như không biết.
Phan Quần vội vàng nói: "Bác sĩ không phải đã nói sao? Mẹ con bị viêm cơ tim cấp tính, lúc đó không giống bây giờ, có nhiều dược liệu đan dược để chữa trị, cha đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể chữa khỏi cho mẹ con."
"Đừng làm bộ làm tịch." Phan Vân Lam giận dữ mắng mỏ, "Lúc mẹ tôi sắp chết, ông còn đang vui vẻ trên người người phụ nữ này."
Phan Quần đỏ mặt, cảm thấy mất mặt, tức giận mắng: "Mày nói bậy bạ gì đó!"
Phan Vân Lam hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Mặc dù lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng đầu óc tôi không ngu ngốc. Cái chết của mẹ tôi quá đáng ngờ, tôi chắc chắn sẽ không để yên. Vì vậy, tôi đã cắt một ít tóc của bà ấy, để phòng trường hợp sau này chết không có bằng chứng."
Mọi người đều âm thầm kinh hãi, lúc đó Phan Vân Lam mới mười một tuổi. Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà đã có tâm cơ sâu nặng như thế?
Phan Vân Lam lạnh lùng nói: "Các người nghĩ tôi rất thông minh sao? Không, tôi thật sự quá ngu ngốc. Nếu tôi thông minh, sẽ không bị cặp mẹ con này tính kế, hạ độc tôi, khiến tu vi và thiên phú của tôi hoàn toàn bị hủy hoại."
Bà Phan biến sắc, tức giận hét lớn: "Vu khống!"
Phan Vân Lam: "Nếu tôi dám nói ra trước mặt mọi người, đương nhiên là có bằng chứng."
Mẹ con Phan Vân Nghĩa ánh mắt loé lên, Phan Vân Lam đột nhiên phóng ra tu vi của mình, những người có mặt đều biến sắc.
"Cô ta, cô ta thật mạnh, năng lượng dao động mạnh mẽ như vậy, ít nhất là ngũ phẩm."
"Anh thật là không có kiến thức, đây ít nhất là lục phẩm."
"Cái gì? Lục phẩm? Sao có thể, cô ta mới bao nhiêu tuổi, cho dù là thiên tài, cũng không có thiên tài như vậy."
"Nói đến thiên tài thực sự, mấy năm trước ở thủ đô có Chu Nguyên Hạo và Khương Lâm, hai người này mới là thiên tài thực sự, nghe nói là họ đã cứu thế giới, bây giờ cũng không biết tu vi đã tăng đến mức nào rồi. So với họ, những người khác đều không tính là thiên tài gì."
Mà người kinh ngạc nhất, chính là những người trên khán đài và vợ chồng Phan Quần, bọn họ đều không dám tin, trong mắt còn có một tia sợ hãi.
Đặc biệt là Phan Quần, trong lòng hối hận không thôi. Nếu là ở thời cổ đại, làm cha mẹ dù đối xử với con cái mình như thế nào, con cái cũng phải hiếu thuận, nếu không chính là đại bất kính, là phải bị trị tội, bị người ta chỉ trỏ khắp nơi. Căn bản không sống nổi.
Mà bây giờ, con cái bất hiếu nhiều lắm, nếu chuyện ông ta dung túng vợ kế ngược đãi con cái của người vợ quá cố truyền ra ngoài, cho dù Phan Vân Lam có làm gì ông ta, người khác cũng sẽ không chỉ trích Phan Vân Lam, ngược lại sẽ chọc vào xương sống của ông ta.
Huống chi, một cao thủ lục phẩm hai mươi sáu tuổi, đây là thiên tài tuyệt thế như thế nào, năm đó ông ta thật sự hồ đồ, vì một đứa con trai mà dung túng tiểu tam ra tay với vợ cả và con gái của mình.
Phan Vân Lam cao giọng nói: "Sau khi tôi bị đuổi ra khỏi Phan gia, vẫn luôn được bà ngoại nuôi dưỡng, vì một số cơ duyên nên đã bái một sư phụ tốt, sư phụ tôi khi kiểm tra thân thể cho tôi, nói với tôi rằng, tôi đã trúng một loại độc tên là Thiên Lan Hoa. Loại độc này sau khi vào cơ thể người sẽ phong bế đan điền và kinh mạch của người đó, khiến người có thiên phú tuyệt đỉnh không thể tu luyện. Còn mẹ tôi thì trúng độc Tuyệt Tình Thảo. Đây là một loại linh dược, nếu biết cách dùng thì có thể luyện chế ra đan dược giải độc, nếu trực tiếp dùng thì sẽ trúng độc mà chết, nhưng y học hiện đại không thể kiểm tra ra bất kỳ dấu vết nào, chỉ cho là đột tử."
Phan Vân Lam nhìn về phía bà Phan, ánh mắt tràn đầy sát ý: "Thật là một người đàn bà độc ác, bà ta tâm ngoan thủ lạt như vậy, Phan Quần, ông không sợ bà ta một ngày nào đó sẽ ra tay với ông sao?"
"Đây đều là lời nói một phía của mày." Bà Phan kêu lên, "Mày có bằng chứng gì? Không có bằng chứng thì chính là vu khống."
Phan Vân Lam lấy điện thoại ra, bắt đầu phát video, trong video, là một người đàn ông bị đánh bầm dập, người đàn ông đó có miệng nhọn mũi hếch, trông giống người Đông Nam Á.
"Tôi tên là A Biên, nhà tôi đời đời buôn bán thảo dược quý hiếm. Những người giàu có ở Hoa Hạ rất thích tìm đến tôi để mua những loại thảo dược độc lạ hiếm có mà không thể tìm thấy bên ngoài. Tôi chưa bao giờ hỏi họ mua để làm gì, nhưng tôi biết, đó đều là những việc bẩn thỉu trong nội trạch." Người đàn ông rụt rè nói, "Mười một năm trước, có một người phụ nữ trung niên tìm tôi mua hai loại thảo dược, Thiên Lan Hoa và Tuyệt Tình Thảo, rồi trả cho tôi một khoản tiền lớn."
Bất ngờ, máy quay chuyển sang một góc khác, quay một người khác.
Đó là một người phụ nữ trung niên bị trói chặt, giọng của Phan Vân Lam vang lên: "A Biên, người mua thảo dược khi đó là bà ta sao?"
"Đúng."
"Tại sao nhiều năm như vậy mà ông còn nhớ rõ?"
"Tôi bán nhiều thảo dược có độc như vậy, dĩ nhiên phải có biện pháp giữ mạng. Mỗi người mua tôi đều có lưu lại hồ sơ."
Phan Vân Lam lại hỏi người phụ nữ trung niên kia: "Bà là ai? Tại sao lại mua hai loại thảo dược đó?"
Người phụ nữ trung niên khóc lóc: "Tôi là bác gái của Uông Đan. Uông Đan nói với tôi rằng vì con trai, nó không thể chờ lâu hơn nữa, phải nhanh chóng trừ khử hai mẹ con vợ cả, thì bọn họ mới có thể vào cửa nhà họ Phan. Tôi giúp nó mua thuốc đều là do bị ép buộc, đại tiểu thư, xin cô đừng giết tôi."
Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, sắc mặt của bà Phan lập tức thay đổi. Bà ta còn đang cố biện hộ: "Chắc chắn là mày đã bắt giữ và tra tấn bà ta, ép bà ta phải nói như vậy."
Phan Vân Lam lạnh lùng hừ một tiếng: "Dù sao hai người này đều trong tay tôi, tôi cũng có thể giao họ cho cảnh sát. Nghe nói bây giờ có tòa án đặc biệt chuyên xét xử những vụ án như thế này."
"Không được." Ông cụ Phan ngồi trên bục chủ trì lớn tiếng nói. "Đây là chuyện nội bộ của Phan gia, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài."
Ánh mắt lạnh lùng của Phan Vân Lam quét qua, ông ta cứng đờ cả người, vội vàng thay đổi giọng điệu: "Vân Lam à, ta biết cháu đã chịu ấm ức. Cháu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu."
Phan Quần cũng là người biết thuận gió mà chèo, mắt đảo một cái liền đá một cú vào người Uông Đan, giận dữ hét: "Bà là đồ đàn bà độc ác, hóa ra là bà đã hại chết vợ tôi, còn hại thê thảm Vân Lam của tôi. Bà đáng chết."
Giờ thì ông ta lại cảm thấy may mắn. Mặc dù ông ta đã sớm nhận ra mọi việc là do Uông Đan làm, nhưng ông ta không tham gia, chỉ đứng ngoài lạnh lùng nhìn, hưởng thụ thành quả mà thôi. Giờ đây, ông ta mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Uông Đan cũng không chịu thua, khóc lóc nói: "Năm đó chẳng phải ông đã than phiền với tôi, nói vợ ông quản ông quá chặt. Tu vi và thiên phú của bà ta cao hơn ông , khiến ông không thể ngẩng cao đầu trước mặt bà ta, nhưng lại không dám ly hôn vì sợ bà ta trả thù. Mọi chuyện tôi làm đều là vì ông, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?"
Khuôn mặt Phan Quần đỏ bừng vì xấu hổ, càng thêm tức giận, lại tung một cú đá mạnh vào ngực bà ta, gằn giọng nói: "Vợ chồng nào chẳng có chút oán thán lẫn nhau, nhưng tôi chưa bao giờ bảo bà hại bà ấy! Rõ ràng là bà độc ác vô sỉ, vậy mà còn dám đổ lỗi cho tôi!"
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía ông cụ Phan trên bục chủ trì: "Cha, con đã quyết định rồi. Con sẽ ly hôn với người đàn bà độc ác này, đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà họ Phan. Từ nay về sau, họ không còn là người nhà họ Phan nữa."
Ông cụ Phan vuốt râu, làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, rồi nói: "Quần nhi, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Đã suy nghĩ kỹ rồi. Loại người như vậy, sao con có thể để bà ta ở lại nhà họ Phan tiếp tục làm hại gia đình chúng ta?" Ông ta nói bằng giọng đầy chính nghĩa.
Ông cụ Phan đáp: "Nếu đã vậy, thì tùy con thôi."
Phan Quần quay lại nhìn mẹ con họ: "Từ nay về sau, đứa con nghiệt chủng này không được mang họ Phan, các người không còn liên quan gì đến tôi nữa. Dù các người có chết ngoài đường, cũng đừng tìm đến tôi."
Phan Quần hét lớn: "Người đâu, lôi họ ra ngoài cho tôi!"
Phan Quần mỉm cười nhìn về phía Phan Vân Lam: "Vân Lam, giờ con chắc hẳn đã hả giận rồi chứ?"
Phan Vân Lam nhìn thoáng qua đám bảo vệ đang kéo mẹ con họ ngoài, giơ tay nói: "Khoan đã."
Trong ánh mắt cô lóe lên sát ý: "Bọn họ đã giết mẹ tôi, còn hại tôi khổ sở, thế này chẳng phải quá dễ dàng cho họ sao?"
Nói xong, cô bay lên tung một cú đá vào bụng Phan Vân Nghĩa. Hắn hét lên thảm thiết, một tiếng nổ vang lên từ đan điền của hắn như tiếng quả bóng bị xì hơi, hắn đổ gục xuống đất.
Mọi người đều âm thầm kinh hãi, Phan Vân Lam thật sự đã phế bỏ Phan Vân Nghĩa.
"Con ơi!" Uông Đan hét lên, lao đến Phan Vân Lam như kẻ mất trí, nhưng Phan Vân Lam giơ tay chộp mặt bà ta. Uông Đan cảm thấy mặt mình như bị thiêu đốt, đau đớn vô cùng.
Bà ta cố gắng giãy giụa, mãi lâu sau Phan Vân Lam mới buông tay. Uông Đan lảo đảo đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều lộ rõ vẻ kinh tởm.
Bà ta sờ mặt mình, rồi lấy một chiếc gương trang điểm ra soi, lập tức hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Trên mặt bà ta xuất hiện một vết sẹo đỏ khổng lồ hình bàn tay, với những mạch máu xoắn vặn như những con sâu, trông vô cùng đáng sợ, như thể bà ta có thể đóng phim kinh dị ngay lập tức.
Uông Đan luôn coi trọng nhan sắc của mình. Khi còn trẻ, bà ta dựa vào khuôn mặt này để sống, dù đã gần 50 tuổi nhưng vẫn chăm sóc da rất tốt, trông chỉ như hơn 30 tuổi. Bây giờ thấy khuôn mặt bị hủy hoại, nên lập tức ngất xỉu.
Mọi người đều cảm thấy sau gáy lạnh buốt, ánh mắt nhìn Phan Vân Lam cũng pha lẫn sự sợ hãi.
Phan Quần nhìn con trai đau đớn trên mặt đất, cắn chặt răng, vẫy tay ra hiệu cho người lôi đi.
Ông ta cố nặn ra một nụ cười: "Giờ thì con đã hài lòng chưa?"
Ông cụ Phan trên bục chủ trì cũng dịu dàng nói: "Được rồi, ồn ào cũng đã đủ, công bằng cũng đã lấy lại. Vân Lam à, con hãy lui xuống, để những người trẻ khác thi đấu tiếp."
Ánh mắt Phan Vân Lam dừng lại trên người Phan Quần: "Chờ đã, còn một món nợ, chúng ta cần tính toán cho rõ ràng. Phan Quần, tôi hỏi ông, có phải ông đã thuê người hãm hại bà ngoại tôi không?"
Phan Quần né tránh ánh mắt của cô: "Ngươi nghe ai nói vậy, tuyệt đối không có chuyện đó. Vân Lam à, đừng để tiểu nhân xúi giục."
Phan Vân Lam lạnh lùng lấy điện thoại ra, phát lại đoạn ghi âm cuộc gọi với Phan Quần trước đó.
Sắc mặt Phan Quần lập tức đỏ bừng rồi lại tái nhợt, ông ta hít sâu một hơi, rồi nói: "Cha chỉ không ra tay cứu bà ngoại con, điều đó không có nghĩa là cha đã hại bà cụ."
Ánh mắt Phan Vân Lam lướt qua đám đông, sau đó đột ngột lao về phía một người trên khán đài, túm lấy hắn ném mạnh xuống đất: "Bà ngoại tôi có một luồng khí đen trong đầu, và người này, luôn giỏi dùng khí đen đã ra tay hiểm độc. Những năm qua, không biết hắn đã giúp Phan Quần hại bao nhiêu người."
Phan Quần trong lòng càng thêm hoảng sợ. Những năm qua vì sự nghiệp gia tộc, ông ta đã âm thầm trừ khử không ít đối thủ, nhưng đều làm trong bóng tối. Sao Phan Vân Lam có thể biết được?
Người đàn ông đó cũng là người họ Phan, tên là Phan Địch, nhưng chỉ là chi thứ. Nhờ có sự giúp đỡ của Phan Quần, hắn mới được vào gia tộc chính và được trọng dụng.
Hắn nhìn Phan Quần với ánh mắt cầu xin. Nhưng Phan Quần không dám nhìn hắn.
Phan Quần cắn chặt răng nói: "Cha thấy đứa trẻ này có tiềm năng nên mới nâng đỡ hắn. Ai ngờ hắn lại độc ác như vậy, cha chưa từng ra lệnh gì cho hắn. Vân Lam, con đừng tin lời hắn nói."
Phan Địch lộ ra vẻ không thể tin nổi. Phan Quần lạnh lùng liếc hắn một cái, gia đình vợ con của hắn đều nằm trong tay Phan Quần, ông ta không sợ hắn không khuất phục.
Phan Địch cắn răng cúi đầu nói: "Là tôi tự quyết định, nhưng cũng là vì gia tộc. Xin mọi người tha thứ cho lỗi lầm của tôi."
"Anh đúng là trung thành." Phan Vân Lam lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật vài trang rồi nói: "Nhưng những người bị anh hãm hại sẽ đối xử với gia đình anh ra sao? Nhìn trong này mà xem, có cả bà Phương, ông cụ nhà họ Trình... Đây đều là những người có thế lực lớn hơn nhà họ Phan rất nhiều. Gan anh cũng to thật."
Nghe đến đây, ngay cả ông cụ Phan trên bục chủ trì cũng không ngồi yên được nữa. Ông ta đột ngột đứng dậy, chỉ vào Phan Địch hét lớn: "Mày điên rồi sao? Mày có biết đã mang lại bao nhiêu tai họa cho gia tộc chúng ta không?"
Phan Địch như bị một cú đấm vào đầu, chợt nhớ ra rằng những gia tộc kia đều mạnh hơn nhà họ Phan. Nếu họ biết chuyện này, chắc chắn sẽ báo thù gia đình hắn, và nhà họ Phan chắc chắn sẽ giao gia đình hắn ra để tự bảo vệ.
Ở nhà họ Phan nhiều năm, hắn đã thấy không ít chuyện như vậy. Dĩ nhiên hắn biết những người này có thể làm ra bất cứ điều gì.
Nhưng nếu tố giác Phan Quần, nhà họ Phan sẽ tìm cách bảo vệ Phan Quần, chẳng phải họ sẽ giết cả gia đình hắn để diệt khẩu sao?
Hắn lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa, run rẩy không biết phải làm gì. Con trai hắn mới chỉ có năm tuổi mà thôi.
Phan Vân Lam nói: "Tôi bây giờ là cao thủ lục phẩm, với sức mạnh của tôi, bảo vệ gia đình anh không phải là chuyện khó khăn. Anh hãy suy nghĩ cho kỹ."
Phan Địch siết chặt hai nắm tay, trong thâm tâm hắn biết Phan Quần là kẻ không thể dựa dẫm. Hắn chỉ có thể tin tưởng vào người phụ nữ trước mặt.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Chính bác cả đã ra lệnh cho tôi làm vậy. Năm đó sau khi biết tôi luyện môn công phu này, ông ta đã cố tình nâng đỡ tôi lên, mục đích là để tôi giúp ông ta đối phó với đối thủ."
"Phan Địch!" Phan Quần hét lớn, thậm chí muốn ra tay, nhưng đã bị Phan Vân Lam dùng một chưởng đánh lui.
Phan Địch nói: "Bác cả có bao nhiêu sổ sách, tôi đều nắm trong tay."
Ở trên bục cao, sắc mặt ông cụ Phan âm tình bất định, Phan Vân Lam thản nhiên nói: "Ông nội, có phải nên dùng gia pháp rồi không?"
Ông cụ Phan do dự một lúc lâu: "Cái này... Vân Lam, dù sao cũng là cha của cháu, cháu..."
"Mười một năm trước, cháu đã không còn cha nữa." Phan Vân Lam cao giọng nói, "Thực ra không cần Phan Địch, Phan Quần có bao nhiêu sổ sách, cháu đều có, những sổ sách này có nên giao cho người bị hại hay không, còn phải xem Phan gia làm thế nào."
Vẻ mặt Ông cụ Phan thay đổi, trầm mặc một lúc, giống như đã hạ quyết tâm, nói: "Phan Quần, con xem những việc bẩn thỉu con làm, Phan gia chúng ta là gia tộc tốt, gốc rễ lập gia chính là chính trực, thành thật, con thật sự không xứng làm người Phan gia."
Phan Quần kinh ngạc: "Cha, con làm những việc này đều là vì gia tộc."
"Con không phải giúp gia tộc. Con đang hại gia tộc." Ông cụ Phan cũng liều mạng hét lớn: "Người đâu, từ hôm nay trở đi, loại Phan Quần ra khỏi gia phả, sau này nó không còn là người Phan gia nữa."
Phan Quần ngã xuống đất, mặt như tro tàn, Phan Vân Lam lạnh lùng nhìn ông ta một cái, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
Phan Vân Lam nhẹ nhàng thở dài, thầm nói trong lòng, mẹ, bà ngoại, con đã báo thù cho hai người rồi.
Dứt lời, Phan Vân Lam kéo Phan Địch nhanh chóng rời khỏi Phan gia.
Dù sao Phan Vân Lam cũng có nhược điểm của Phan gia trong tay, cũng không sợ họ giở trò.
Phan Vân Lam rời khỏi sân bóng rổ, xe của Cao Vân Tuyền đã đợi sẵn ở cửa, cô ấy ngơ ngác nhìn anh, còn Phan Địch lại vui mừng khôn xiết.
Hóa ra trên ghế sau của chiếc xe, có vợ con của Phan Địch đang ngồi.
Cao Vân Tuyền nói: "Họ bị Phan Quần giam cầm, tôi đã đưa họ ra ngoài, để cô không còn lo lắng gì nữa."
Phan Vân Lam và Phan Địch đều lộ ra vẻ mặt biết ơn, Cao Vân Tuyền nói tiếp: "Có cần tôi giúp cô sắp xếp cuộc sống sau này cho họ không?"
Phan Vân Lam cũng không khách sáo: "Nếu vậy, làm phiền anh."
Cao Vân Tuyền có chút hảo cảm với cô gái này, dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, là một người phụ nữ tốt có cốt cách.
*****
Sau khi an bài cho cả nhà Phan Địch, tôi đưa Phan Vân Lam về nhà, bà ngoại nhất quyết muốn tôi vào nhà ngồi một chút, tôi liền đi vào, vừa vào cửa mới phát hiện có một ông lão đang ngồi bên trong, vắt chéo hai chân, vuốt chòm râu dài trên cằm, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Tôi hơi nhíu mày, ông lão này thoạt nhìn giống như một người bình thường, nhưng bản năng của tôi lại cho tôi biết, ông ấy không hề bình thường, mà giống như một con thú dữ thời cổ đại.Xem ra, ông ấy chính là sư phụ của Phan Vân Lam.
"Sư phụ." Phan Vân Lam kinh ngạc, "Sao người lại tới đây?"
Tôi thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy.
"Sao, sư phụ không thể tới?" Ông lão nói, "Con là đệ tử ta yêu thương nhất. Con có bạn trai, ta đương nhiên phải tới xem xét."
Nói xong, ông ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Chàng trai, cậu chính là bạn trai của đệ tử ta?"
Tôi hơi cúi người chào: "Thực không dám giấu giếm ông. Cháu không phải."
Bà ngoại Vân Lam kinh ngạc, ông lão cũng trợn mắt, tức giận nói: "Không phải? Vậy tại sao cả thành phố đều đồn đại?"
"Cháu dùng một viên Phá Ách Đan mời Vân Lam cùng cháu lừa gạt mẹ cháu, để bà ấy khỏi ngày ngày ép cháu xem mắt." Tôi nói thẳng.
Ông lão trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, mới nói: "Cậu không quan tâm đến danh tiết của đệ tử ta sao?"
Đầu tôi đầy hắc tuyến: "Ông ơi, đây là xã hội hiện đại. Yêu đương tự do, chia tay cũng tự do, có gì mà danh tiết không danh tiết, đến lúc đó để Vân Lam nói chia tay với cháu là được."
"Không được!" Ông lão nhướng mày, "Ta thấy cậu rất vừa mắt, hai đứa phải giả thành thật. Nếu không, ông già này hôm nay sẽ không để cậu ra khỏi cửa."
Phan Vân Lam lo lắng: "Sư phụ, sao người có thể..."
"Được." Tôi đột nhiên nói.
"Cái gì?" Phan Vân Lam hoàn toàn sững sờ, quay đầu nhìn tôi, tôi nói: "Cháu đồng ý giả thành thật, trước tiên hãy ở bên nhau một thời gian, nếu hợp nhau thì tiếp tục, nếu không hợp nhau thì tốt đẹp mà chia tay."
Ông lão gật đầu: "Như vậy mới đúng, Vân Lam, con thấy sao?"
Mặt Phan Vân Lam đỏ bừng, cúi đầu, có vẻ hơi lúng túng, một lúc lâu mới nói: "Anh, anh là thấy tôi có thiên phú cao, tu vi cao, mới chọn tôi sao?"
"Tôi đương nhiên muốn một người vợ có thể sánh vai cùng tôi." Tôi nói, "Nhưng tôi càng coi trọng phẩm hạnh. Phẩm hạnh của em, tôi rất kính trọng."
Mặt cô ấy càng đỏ hơn, do dự hồi lâu, thấy thế tôi thở dài nói: "Thực ra không cần miễn cưỡng, nếu em không muốn, tôi sẽ không..."
"Em đồng ý." Cô ấy đột nhiên nói không kịp chờ đợi, vừa mở miệng lại cảm thấy mình quá vội vàng, mặt đỏ như cà chua, nhỏ giọng nói: "Vậy thì hãy thử ở bên nhau trước đã."
Bà ngoại Vân Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, liếc mắt tán thưởng về phía ông lão, vẫn là ông lão làm việc nhanh gọn dứt khoát.
Trò chuyện thân mật với ông lão cả đêm, sáng sớm hôm sau Phan Vân Lam tiễn tôi ra ngoài, tôi lái xe rời đi, trong lòng lại không biết là vui hay buồn.
Khi nhìn thấy Phan Vân Lam báo thù cho mẹ, tôi đột nhiên cảm nhận được cảm giác rung động đã lâu không có, kể từ khi gặp Tiểu Lâm, tôi đã bao lâu không có cảm giác này rồi?
Có lẽ, tôi có thể bắt đầu lại.
Dù sao, cũng phải thử xem.