Editor: Frenalis
Tôi tên là Tống Tống, tên kiếp trước là Tử Huyên.
Vết thương này của tôi mất một năm mới hoàn toàn lành lại. Khi Tiểu Hi hóa thành Thiên Đạo, tôi đang dưỡng thương trong động phủ, không thể gặp cô bé lần cuối. Cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, lòng tôi vẫn đau xót.
Thực ra, dù có linh đan diệu dược, vết thương này cũng không thể lành nhanh như vậy. Dù sao lúc trước, Hồng Đế đã chấn vỡ nội tạng của tôi. Việc tôi có thể hồi phục nhanh như vậy, chắc là nhờ Tiểu Hi phù hộ.
Chủ nhân Tiểu Lâm đã có con trai, cả nhà họ sống rất hạnh phúc, tôi không muốn tiếp tục làm bóng đèn nữa. Giờ đây thế giới hòa bình, tôi cũng muốn ra ngoài đi khắp nơi, xem chút việc đời.
Kiếp trước vì lễ giáo phong kiến, tôi không được ra khỏi cửa, không được bước qua cổng. Sau khi chết, xuống Địa Ngục, đi theo chủ nhân, tuy cũng đã gặp không ít việc đời, nhưng dù sao đó cũng là Địa Ngục, tôi vẫn chưa được chơi đùa thỏa thích ở nhân gian.
Tôi đeo ba lô lên và bắt đầu hành trình du lịch bụi của mình.
Tôi dành một năm để đi khắp mọi miền đất nước, tất nhiên, cũng gặp không ít kẻ xấu. Lần trước khi đến một nơi hẻo lánh, tôi gặp một chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa. Xe dừng lại bên cạnh tôi, tài xế thò đầu ra hỏi tôi có muốn đi nhờ không.
Có xe miễn phí, tại sao không đi?
Tôi lên xe, trời dần tối, ánh mắt của tài xế nhìn tôi ngày càng kỳ lạ, còn liên tục kể chuyện tục tĩu. Tôi lạnh lùng liếc hắn, không nói gì.
Sau đó, hắn dừng xe bên đường. Nơi này hoang vắng, không có làng mạc hay cửa hàng, xung quanh toàn là đồng không mông quạnh. Tài xế nhìn tôi với ánh mắt dâm đãng, không nói gì, cũng không lái xe, đưa tay ra sờ đùi tôi.
Ha!
Người tài xế này chắc chắn thường xuyên làm chuyện này, nhưng hôm nay gặp phải tôi, coi như hắn xui xẻo.
Nửa giờ sau, khuôn mặt tài xế sưng vù như đầu heo, hắn lái xe đến thị trấn gần nhất, rồi bỏ cả xe chạy mất.
Tôi gặp không ít chuyện như vậy trên đường đi, cứ thế đánh nhau suốt dọc đường, coi như cũng trừ hại cho dân.
Chơi chán ở Trung Quốc, tôi quyết định ra nước ngoài. Tôi lên một chiếc thuyền đi Nam Mỹ. Khi thuyền đi qua một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, tôi định xuống đi dạo. Đang thay quần áo thì đột nhiên một người đàn ông máu me đầy người xông vào.
Đó là một người Trung Quốc, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú. Anh đẹp trai đến nỗi tôi không khỏi sững sờ. Anh bất ngờ lao tới, ghì tôi vào tường, bịt chặt miệng tôi.
"Tôi bị truy sát, giúp tôi trốn đi, tôi có thể cho cô rất nhiều tiền." Giọng anh khàn khàn, đầy mê hoặc, khiến lòng tôi ngứa ngáy.
"Được." Vừa dứt lời, anh liền ngất xỉu. Tôi đỡ anh lên giường.
Chẳng mấy chốc, những kẻ truy đuổi đến đập cửa ầm ĩ. Tôi mở cửa, tung ra một thuật ảo ảnh. Những người ngoại quốc cao to lực lưỡng lục soát khắp phòng nhưng không tìm thấy người đàn ông tuấn tú đang nằm ngay trước mắt họ.
Người đàn ông bị thương rất nặng, trúng ba phát đạn, một phát suýt trúng tim. Tôi cho anh uống hai viên đan dược chữa thương, lại truyền thêm chút linh khí, mới miễn cưỡng giữ được mạng sống cho anh.
Nhìn gương mặt say ngủ của anh, tôi quyết định: Tôi sẽ theo đuổi anh!
Khi anh tỉnh lại, tôi vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Anh nhìn đôi chân thon dài của tôi, tôi thản nhiên lau mặt và dưỡng da. Anh nở nụ cười nửa miệng hỏi: "Cô thường xuyên ăn mặc như thế này trước mặt đàn ông sao?"
Tôi mỉm cười: "Không, tôi chỉ làm thế trước mặt anh."
Anh sững sờ, tôi tiếp tục nói: "Tôi đã cứu mạng anh, anh định báo đáp tôi như thế nào?"
"Cô muốn tôi báo đáp như thế nào?" Anh hỏi.
"Tất nhiên là lấy thân báo đáp rồi." Tôi chống nạnh nói.
Anh lại sững sờ, rồi bật cười: "Được thôi."
Không ngờ theo đuổi anh lại dễ dàng đến vậy, xem ra sức hấp dẫn của tôi là vô hạn.
Chuyến du lịch một mình biến thành du lịch hai người. Người đàn ông này tên là Tần Dật, là Hoa kiều mang quốc tịch Mỹ. Nghe nói anh làm trong lĩnh vực tài chính, tất nhiên tôi không tin. Nhưng anh là ai, có thân phận gì cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn có anh mà thôi. Edit: FB Frenalis
Thuyền cập bến Nam Mỹ, chúng tôi cùng nhau du lịch qua từng quốc gia ở đây. Anh thường xuyên biến mất vào lúc nửa đêm, rồi trở về trước khi trời sáng, như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị bữa sáng cho tôi.
Sau đó, tôi nghe nói ở đâu đó, một 'nhà thổ' bị tấn công vào tối qua, nhà máy bị đốt cháy, một tay buôn vũ khí bị đánh bom kho hàng, một ông trùm khét tiếng bị bắn.
Đôi khi anh cũng trở về với những vết thương, nhưng anh chỉ nói mình bị cướp, tôi cũng không hỏi thêm.
Nửa đêm hôm đó, anh m lại ra ngoài, nhưng không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, một nhóm người đạp cửa phòng khách sạn xông vào.
Những người này đều là những gã to lớn cao gần hai mét. Họ lôi tôi dậy, trói chặt, nhét giẻ vào miệng tôi, rồi ném vào cốp xe, nhanh chóng phóng đi.
Lần đầu tiên bị bắt cóc, cảm giác cũng khá mới lạ.
Tôi bị đưa đến một biệt thự theo phong cách Nam Mỹ. Miếng vải bịt mặt được gỡ xuống, tôi nhìn thấy một ông trùm bụng phệ lực lưỡng ngồi trên ghế sofa, phía sau có hai gã to con mặc vest đen đang đứng.
"Cô ta chính là người phụ nữ của 'Kẻ Săn Mồi'?" Ông trùm rít một hơi xì gà, hỏi.
Kẻ Săn Mồi? Cái tên thật tầm thường.
"Đúng vậy, thưa ông."
Ông trùm nhả một vòng khói: "Treo cô ta lên cho tôi."
Thế là, tôi bị treo lên trần nhà bằng một sợi dây thừng. Nhớ lại năm đó, khi tôi mới đến Địa Ngục, một tên Quỷ Tướng muốn lấy tôi làm thiếp, tôi không đồng ý nên hắn cũng treo tôi lên tra tấn như thế này. Đã ngàn năm trôi qua, nghĩ lại cũng thấy hoài niệm.
Không lâu sau, Tần Dật đến. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đi một đôi bốt da, khuôn mặt tuấn tú dính đầy máu.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Anh nhìn ông trùm với vẻ mặt lạnh lùng: "Thả cô ấy ra."
Ông trùm cũng là kẻ cứng đầu, phẩy tay: "Chém cô ta một nhát."
Một tên mặc vest đen dùng dao găm rạch một nhát vào chân tôi. Tôi hơi phân vân, có nên hét lên không? Nhưng tôi diễn không giỏi.
Vẻ mặt lưỡng lự của tôi trong mắt Tần Dật lại biến thành sự chịu đựng. Anh tức giận hét lên: "Đừng làm hại cô ấy, có gì thì nhắm vào tôi!"
Ông trùm cười lạnh: "Được thôi, chỉ cần cậu tự đâm vào người mình ba mươi sáu nhát, tôi sẽ thả cô ta đi, thế nào?"
"Được!" Tần Dật không chút do dự nói, "Nếu ông dám nuốt lời, tôi nhất định sẽ chặt đầu ông."
Dứt lời, anh rút ra một con dao găm, đâm vào eo mình.
Âm thanh máu thịt xé toạc vang lên, cả người tôi run lên, trong ngực dâng lên một cơn giận dữ khó tả.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, tôi nắm lấy con dao thứ hai mà Tần Dật đang đâm định vào ngực mình. Anh sững sờ, nhìn tôi không tin nổi. Tôi thở hổn hển nói: "Anh bị điên à, hắn bảo anh đâm thì anh đâm à?"
Ông trùm đột nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh, tức giận nói: "Các người làm ăn kiểu gì vậy? Để cô ta chạy mất cũng không biết, mau giết hết chúng cho tôi!"
Lời còn chưa dứt, hàng chục lính đánh thuê vũ trang đầy đủ xông ra từ xung quanh, tay cầm đủ loại vũ khí hạng nặng, không ngừng bắn về phía chúng tôi.
Tần Dật theo bản năng kéo tôi ra sau lưng, đỡ đạn cho tôi. Tôi đặt tay lên vai anh, đưa tay ra, tất cả những viên đạn đều dừng lại giữa không trung, bất động trong hai giây. Tôi vung tay lên, những viên đạn đó lại bắn ngược trở lại, các lính đánh thuê lần lượt kêu la thảm thiết, ngã xuống hàng loạt.
Ông trùm sợ đến mặt mày tái mét, run rẩy chỉ vào tôi: "Cô, cô là dị nhân sao?"
Tôi hỏi Tần Dật: "Tên cặn bã này, anh giết hay em giết?"
Tần Dật: "..."
"Để em." Tôi bẻ cổ tay, tiến thẳng về phía ông trùm. Hắn rút súng ra bắn hết cả băng đạn vào tôi, nhưng những viên đạn đó đều bị bật ra. Ông trùm sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, cuối cùng tinh thần suy sụp, ném khẩu súng xuống, ngồi thụp xuống ôm đầu hét lớn: "Đừng giết tôi, tôi cho cô tiền, tôi có rất nhiều tiền..."
Hắn còn chưa nói hết câu, cũng vĩnh viễn không thể nói hết câu. Tôi lướt một ngón tay qua cổ hắn, cắt đứt đầu hắn.
Tần Dật nhìn tôi như nhìn thấy quỷ, một lúc lâu sau mới nói: "Em biết anh là 'Kẻ Săn Mồi' từ đầu sao?"
"Không biết." Tôi lắc đầu, "Em chỉ biết anh mỗi đêm ra ngoài làm gì thôi."
Tần Dật tức giận: "Vậy ra em coi anh là thằng ngốc, đùa giỡn anh suốt thời gian qua."
Tôi liếc anh, nói: "Anh chẳng phải cũng coi em là bia đỡ đạn sao?"
Tần Dật không nói nên lời, im lặng hồi lâu, anh mới cười khổ: "Hóa ra, chúng ta vẫn luôn lừa dối lẫn nhau. Thôi được, anh sai rồi, Tống Tống. Anh sẽ không lợi dụng em nữa, chúng ta đường ai nấy đi."
Tôi bước tới giữ anh lại: "Đồ khốn, anh định bội tình bạc nghĩa sao?"
Tần Dật: "..."
Tôi nắm lấy cổ áo anh, tức giận nói: "Em không quan tâm bị anh lừa dối, chỉ cần anh có thể lừa dối em cả đời."
Tần Dật im lặng. Tôi nghiến răng, hít một hơi thật sâu: "Được rồi, anh nói đi, anh có chút tình cảm nào với em không? Nếu anh nói không, em sẽ lập tức rời đi, không bao giờ dây dưa với anh nữa. Nếu anh nói có, em sẽ không bao giờ buông tay."
"Anh..." Anh nhìn tôi, "Ở bên anh, sẽ thường xuyên gặp phải những chuyện như thế này. Em thật sự sẵn sàng từ bỏ cuộc sống bình yên, theo anh sống những ngày tháng nay đây mai đó sao?"
Tôi cười: "Chỉ vì điều này mà anh nghĩ em sẽ sợ sao? Em còn thấy chưa đủ kích thích nữa kìa. Hay là sau này chúng ta làm một cặp đôi chuyên đi diệt tội phạm?"
Tần Dật: "..."
Anh im lặng hồi lâu, mới lên tiếng: "Hình như... cũng không phải là không được."
Tôi lập tức vui mừng, kéo tay anh: "Điểm đến tiếp theo của chúng ta là đi đâu? Đi Colombia quét sạch băng đảng, hay đi Chile xử lý bọn buôn người?"
"... Đi du lịch trước đã, chuyện khác tính sau." Tần Dật nhăn mặt.
"Vậy chúng ta đi Las Vegas." Tôi hào hứng nói, "Nghe nói ở đó rất vui, chúng ta đi thắng vài trăm nghìn làm lộ phí cũng được."
"... Em nói như thể chắc chắn có thể thắng vậy."
"Đương nhiên rồi." Tôi nói một cách hiển nhiên.
Tần Dật càng thêm im lặng. Tôi mỉm cười, ít nhất, những ngày tháng sau này sẽ không còn nhàm chán nữa.