Editor: Frenalis
Tôi tên là Mạc Phi Phàm, đừng nhìn tôi như thế này, thực ra tôi là một đại yêu, ba nghìn năm trước đã hóa thân thành Đát Kỷ nổi tiếng, đạt được danh tiếng yêu quái của một thời đại.
Trên thực tế, tôi đã buộc phải làm điều đó vào thời điểm đó.
Lúc đó, tôi vừa mới tu luyện thành đại yêu, tự cho mình là vô địch, hành sự đặc biệt kiêu ngạo, ở Thanh Khâu bí cảnh không coi ai ra gì, tộc trưởng và đám lão già kia sợ tôi muốn chết, quyết định tìm cho tôi một người vợ để quản lý tôi.
Tình cờ tộc Thừa Hoàng phái người đến Thanh Khâu chúng tôi, nói muốn kết thông gia với chúng tôi, tộc trưởng liền gói ghém tôi đưa đến tộc Thừa Hoàng xem mắt.
Ban đầu tôi từ chối, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngạo, tôi liền phát cuồng.
Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp và dễ thương, có mái tóc đen dài đến mắt cá chân, làn da trắng như tuyết, khi cười, trên má cô ấy có hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Cô ấy nhìn tôi một cái, tôi cảm thấy máu toàn thân chảy ngược, mắt không thể rời khỏi cô ấy.
Nhưng cô ấy dường như không thích tôi lắm.
Nhưng tôi đã quyết tâm. Phải theo đuổi cô ấy.
Vì vậy, tôi bắt đầu hành trình theo đuổi vợ một cách vô liêm sỉ.
Có một lần, tôi tìm được một loại rượu ngon tên là Đào Hoa Niệm, sau đó hẹn cô ấy cùng uống rượu, quyết tâm đợi cô ấy say rồi sẽ nấu cơm sống với cô ấy.
Ai biết cô ấy say thật, tôi đang định lao vào làm chuyện đó thì cô ấy lập tức biến thành hình dạng ban đầu.
Gia tộc Thừa Hoàng có hình dáng giống cáo, trên lưng có sừng, cô ấy cười hì hì hỏi tôi: "Thiếu niên, có muốn ngồi lên thử không?"
Tôi đột nhiên cảm thấy hoa cúc thắt lại, ngay lập tức không còn cái tâm tư kia nữa.
Cứ như vậy qua hơn một trăm năm, tôi đột nhiên nghe nói rằng Tiểu Ngạo đã yêu một người phàm.
Tôi rất tức giận, tôi đã theo đuổi cô ấy lâu như vậy, cô ấy còn không thèm nhìn tôi lấy một cái, vậy mà lại để ý đến một người phàm.
Tôi lặng lẽ đến nhân gian, nhìn thấy Tiểu Ngạo và một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, cường tráng đang đi rất gần, tôi nhìn họ yêu nhau, ngắm hoa trêu chim, du sơn ngoạn thủy, tức đến nỗi đầu bốc khói.
Điều này là không thể chịu đựng.Người đàn ông đó chính là Trụ Vương, vị vua bạo chúa nổi tiếng sau này.
Tôi hóa thân thành mỹ nữ tuyệt sắc Đát Kỷ, tiếp cận Trụ Vương. Trụ vương này vốn là một kẻ háo sắc, lại xuất thân vương tộc, không có tiết tháo gì, tôi không mất bao nhiêu công sức đã câu được hắn.
Tiểu Ngạo tức giận, cô ấy đến tìm tôi để đánh nhau, nhưng tôi là một đại yêu, cô ấy không thể đánh bại tôi. Vậy là đủ rồi, tôi còn giả vờ làm nũng với Trụ Vương, lúc này Trụ Vương đã thay lòng đổi dạ, trong mắt trong lòng chỉ có tôi, đâu còn nhìn thấy Tiểu Ngạo nữa, bèn giúp tôi bắt nạt cô ấy, còn tìm pháp sư muốn giết cô ấy.
Tiểu Ngạo đau lòng, trở về tộc Thừa Hoàng, không bao giờ đến nhân gian nữa. Nhưng tôi không muốn buông tha Trụ Vương như vậy, dám cướp phụ nữ với tôi, nếu không khiến hắn mất nước mất nhà thì tôi không mang họ Mạc.
Những gì xảy ra tiếp theo, những ai đã xem Phong Thần Bảng đều biết.
Cái gì? Bạn hỏi tôi có bị mất hoa cúc không?
Vớ vẩn, tất nhiên là không rồi!Bạn chưa nghe nói sao? Tôi có hai thuộc hạ, một con gà tinh và một đàn tỳ bà bằng đá, lúc đầu, khi đến lượt tôi hầu hạ, tôi sẽ để họ lên, sau đó tôi trực tiếp giới thiệu họ với Trụ Vương.
Cái gì? Các người nói tôi dụ dỗ Trụ Vương sa ngã, quá tệ rồi phải không?
Đừng buồn cười được không? Nếu Trụ Vương không háo sắc, ngu dốt, tàn bạo thì tôi có thể dụ dỗ được không?
Vì vậy, đừng đổ lỗi cho mái nhà được xây dựng kém khi bạn nghèo.
Sau đó, nhà Thương sụp đổ, tôi để lại một thân xác giả và trở về Thanh Khâu, tộc trưởng càng đau đầu hơn về tôi, lấy cớ tôi gây hại cho thế giới loài người, đuổi tôi ra khỏi Thanh Khâu.
Chà, những ông già này. Khi còn trẻ đã làm không ít chuyện xấu, đặc biệt là tộc trưởng, năm đó vì tranh giành đàn ông với một phụ nữ loài người mà còn hủy diệt mấy nước chư hầu.
Dù sao tôi cũng vui vẻ tiêu dao ở nhân gian, tiếp tục mặt dày mày dạn theo đuổi Tiểu Ngạo, nhưng Tiểu Ngạo không để ý đến tôi nữa, tôi theo đuổi mấy trăm năm cũng không có tiến triển gì.
Cho đến năm đó, Tiểu Ngạo kết bạn với một con người, cô gái đó cũng rất xinh đẹp, cô ấy sống ở nước Việt, họ Thi.
Đúng vậy, cô ấy chính là Tây Thi nổi tiếng sau này. Edit: FB Frenalis
Nhưng khi tôi gặp cô ấy, cô ấy vẫn chỉ là một cô gái giặt lụa, mặc một bộ quần áo vải lanh, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc đưa từng cuộn lụa mỏng vào nước, nhẹ nhàng múa một điệu, rồi nhấc lên vắt khô, treo lên sào tre.
Tấm lụa mỏng tạo thành một màn chắn mơ hồ, tôn lên dáng vẻ thướt tha của cô ấy, khiến cô ấy trở nên huyền ảo như trong giấc mơ.
Tiểu Ngạo hóa thành một thiếu nữ với gương mặt bình thường, thường chơi đùa với cô ấy giữa núi rừng. Tôi có thể thấy Tiểu Ngạo coi cô ấy như tri kỷ.
Tôi vẫn không từ bỏ việc theo đuổi Tiểu Ngạo. Tôi mang theo một đóa tuyết liên hái từ đỉnh núi tuyết, trịnh trọng dâng trước mặt cô ấy, nhưng Tiểu Ngạo lại quay đầu không nhìn tôi, còn Tây Thi thì lại say mê nhìn tôi.
Khuôn mặt vốn có của tôi vô cùng tuấn tú, trong tộc cửu vĩ hồ không có con hồ ly nào xấu cả.
Tây Thi sống giữa núi rừng, có lẽ chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như tôi.
Nhưng tôi là vị hôn phu trên danh nghĩa của Tiểu Ngạo, Tây Thi chỉ có thể giấu kín tình cảm ấy trong lòng.
Tây Thi quá đẹp. Một người phụ nữ xinh đẹp mà không có quyền lực, cuộc sống sẽ rất thảm thương.
Cô ấy bị chọn làm lễ vật dâng lên cho vua Phù Sai nước Ngô, định sẵn trở thành một yêu cơ làm loạn đất nước.
Tiểu Ngạo chắc chắn đã phát điên mới dám giấu cô ấy đi, rồi tự mình biến thành Tây Thi để vào cung nước Ngô.
Tôi đã tìm thấy Tiểu Ngạo và nói rằng tôi nguyện thay cô ấy.
Tiểu Ngạo nhìn tôi bằng ánh mắt u ám khó lường, dường như có điều gì đó mà tôi không biết đang cuộn trào. Một lúc lâu sau, cô ấy gật đầu: "Được."
Vậy là, tôi lấy danh nghĩa Tây Thi tiến vào hậu cung nước Ngô. Vị đại phu nước Việt tên Phạm Lãi, khi tôi sắp đến nước Ngô, đột nhiên nắm lấy tay tôi, tha thiết nói rằng chỉ cần tôi giúp nước Việt đánh bại nước Ngô, hắn sẽ cứu tôi ra khỏi nước Ngô và đưa tôi đi sống cuộc đời thần tiên hạnh phúc.
Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào lời hắn. Tôi là một đại yêu đã sống ngàn năm, hắn nghĩ tôi vẫn là cô gái quê dại khờ để hắn lừa dối sao?
Tôi cũng dịu dàng nhìn hắn, nói những lời ngọt ngào và xin hắn đừng quên lời hứa hôm nay.
Hắn cảm động đến mức rơi nước mắt, còn tôi thì thầm thở dài trong lòng. Không ngờ tôi tự cho là diễn xuất đủ tốt, nhưng hắn còn diễn giỏi hơn tôi.
Sau khi vào nước Ngô, tôi vẫn dùng cách cũ, triệu tập một nhóm tiểu yêu luân phiên thay tôi hầu hạ vua Ngô.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, quân đội nước Việt tiến vào hoàng cung nước Ngô, gặp ai cũng giết. Ban đầu, tôi dự định giống như lần trước, để lại một xác chết giả rồi rời đi, nhưng không ngờ có một đội quân nước Việt đến đặc biệt để giết tôi, theo lệnh của vương hậu nước Việt. Họ muốn giết tôi, kẻ bị coi là yêu cơ làm sụp đổ vương triều.
Vậy là tôi bị họ nhét vào một chiếc bao da, ném xuống sông.
Hừ, các người đã đối xử với tôi như vậy, nếu tôi tha cho các người thì làm sao xứng đáng với danh hiệu đại yêu của tôi?
Khi những tên lính chèo thuyền trở về bờ, tôi tạo ra những cơn sóng dữ dưới lòng sông, trêu đùa bọn họ, xem họ vật lộn trong cảnh cận kề cái chết, sau đó khi họ sắp bơi lên bờ, tôi lại kéo họ xuống đáy sâu, biến thành mồi cho cá.
Còn về vương hậu nước Việt, bà ta sợ Tây Thi trở lại và đe dọa đến địa vị của mình, nên đã tìm mười tám mỹ nữ còn đẹp hơn Tây Thi gấp trăm lần và đưa vào hậu cung nước Việt, khiến quốc vương nước Việt chán ghét vương hậu đến cực điểm, cuối cùng bà ta u uất mà chết.
Còn Tây Thi thật sự, cô ấy đã kết hôn với Phạm Lãi, cùng hắn rời khỏi nước Việt, chu du bốn phương và buôn bán.
Sau chuyện này, Tiểu Ngạo đối xử với tôi tốt hơn hẳn, cũng sẵn sàng trò chuyện với tôi. Tôi cứ nghĩ đã có cơ hội, nhưng không ngờ lại gặp phải tên quái đản Quỷ Cốc Tử, hắn đã phong ấn tôi.
Tôi bị phong ấn suốt một nghìn năm, hắn còn đưa ra lời ép buộc tôi làm linh thú cho hậu nhân của người mà hắn yêu.
Thật là nỗi nhục nhã tột cùng!
Tôi bị phong ấn lâu như vậy, đến thời nhà Đường mới được giải thoát, nhưng đáng tiếc là hậu duệ của người phụ nữ đó không ai phù hợp, và tôi cũng vui vẻ tự do, không muốn làm cái linh thú đáng xấu hổ đó.
Tôi đã đi khắp nơi để tìm Tiểu Ngạo, nhưng cô ấy vẫn luôn trốn tránh tôi. Trong những năm tôi bị phong ấn, cô ấy từng yêu một người đàn ông. Hắn là một đạo sĩ, nhưng mục đích của hắn chỉ là để chiếm đoạt thánh vật của tộc Thừa Hoàng. Để bảo vệ thánh vật, Tiểu Ngạo đã tự tay giết chết hắn.
Từ đó, cô ấy căm ghét đàn ông, và dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ.
Lại là trò chơi truy đuổi và bị truy đuổi, cứ như vậy suốt một nghìn năm nữa.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi. Không muốn tiếp tục chơi nữa.
Vì thế, tôi bắt đầu lạc bước giữa những đóa hoa, qua lại bên cạnh từng người phụ nữ, nhưng không bao giờ dừng lại vì ai.
Ban đầu tôi không muốn làm linh thú cho Khương Lâm, nhưng cuối cùng cũng không còn cách nào khác, sau đó cô ấy đã cứu tôi, nên tôi cũng cam chịu số phận.
Cho đến khi Tiểu Hi xuất hiện, cô bé đáng yêu đó khiến tôi luôn cảm thấy vui vẻ. Ở bên cạnh cô bé, tôi sẽ vui khi cô bé vui, buồn khi cô bé buồn.
Tất nhiên, tôi không phải là kẻ luyến đồng.
Tôi chỉ coi cô bé như em gái ruột và hết mực yêu thương. Thực ra, tôi đã từng có một người em gái, nhưng khi con bé còn nhỏ đã bị một tu sĩ bắt đi, từ đó tôi không bao giờ gặp lại em gái nữa.
Tôi đã dồn hết nỗi nhớ nhung và tình thương dành cho em gái của mình vào Tiểu Hi.
Khi Tiểu Hi hóa thành Thiên Đạo, nỗi đau của tôi không hề thua kém Khương Lâm và những người khác. Tôi đã suy sụp trong một khoảng thời gian rất dài.
Chỉ cần Tiểu Hi có thể trở lại, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Vì thế, tôi luôn canh giữ bên cạnh chiếc đĩa ngọc trắng, nhìn hạt giống của cây Sinh Mệnh bên trong, lặng lẽ chờ nó nảy mầm và lớn lên.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tuổi trẻ chẳng đợi chờ ai.
Vào một buổi sáng, khi tôi vừa thay nước cho hạt giống, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Quay đầu lại, tôi thấy Tiểu Ngạo đang thò đầu từ sau cánh cửa, lén lút nhìn tôi.
Tôi mỉm cười nhạt: "Đã đến rồi thì sao không vào đi? Anh vừa làm bánh quế hoa mà em thích, vào ăn cùng đi."
Cô ấy bước vào với dáng vẻ ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh: "Tôi... tôi đến tìm Khương Lâm, chứ không phải lo lắng cho anh đâu."
Khóe miệng tôi giật giật, ai nói gì với cô ấy đâu chứ.
Cô ấy cắn môi, ngượng ngùng lấy ra một chiếc hộp và đưa cho tôi: "Cái này là cho anh."
Tôi đi tới và nhìn kỹ hơn, chiếc hộp được gói ghém vô cùng tinh xào, phía trên còn có một dải lụa vàng thắt thành hình bông hoa.
"Đây là... Quà cho tôi sao?" Tôi không thể tin được, Tiểu Ngạo luôn tỏ ra lạnh lùng với tôi, lại tặng quà cho tôi?
Tiểu Ngạo dường như có chút lo lắng, cúi đầu nhìn những ngón tay mình: "Ừm... Hôm nay... Không phải là kỷ niệm 3.678 năm ngày chúng ta quen biết nhau sao?"
Tôi sững sờ, cô ấy lại nhớ rõ ràng đến vậy?
Tôi mở quà ra, bên trong là một chiếc bình bằng ngọc trắng, trong bình chứa đầy một chất lỏng trong suốt.
"Đây... Đây là..." Tôi không dám tin vào mắt mình, "Đây là nước thánh từ Bạch Dân Chi Quốc sao?"
Bạch Dân Chi Quốc là quê hương của Tiểu Ngạo, một vùng đất bí ẩn, nơi có dòng suối thánh. Người ta nói rằng nước thánh có thể kéo dài tuổi thọ.
"Nước thánh có thể giúp hạt giống của cây Sinh Mệnh nảy mầm nhanh hơn, đồng thời nuôi dưỡng nó, giúp nó phát triển tốt hơn." Cô ấy tỉ mỉ giải thích, rồi đột nhiên cảm thấy mình quá nhiệt tình, bèn nói một cách không tự nhiên: "Tôi chỉ đưa anh nước thánh vì nể mặt Khương Lâm thôi, anh, anh đừng hiểu lầm."
Không hiểu sao, lòng tôi cảm thấy ấm áp, như thể mối tình oan trái kéo dài mấy ngàn năm qua cuối cùng cũng có một kết thúc viên mãn.
"Tiểu Ngạo!" Tôi nhảy lên, ôm chầm lấy cô ấy. Cô ấy giật mình, cố gắng vùng vẫy: "Anh, anh mau buông tôi ra, đồ khốn kiếp!"
"Không buông." Tôi ôm cô ấy chặt hơn, "Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ngạo đỏ ửng như quả cà chua, cô ấy hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Đồ ngốc."
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật rực rỡ. Hơn ba ngàn năm sóng gió, vào khoảnh khắc này, tất cả đều hóa thành làn gió xuân tươi mát.