Edit: Frenalis
Tên họ Doãn rút từ sau hông ra một thanh đoản đao, hét lớn một tiếng, chém xuống con rồng lửa thành hai đoạn, rồi tiêu diệt giữa không trung.
"Thực lực của ngươi cũng chỉ đến thế." Tên họ Doãn cười lạnh, "Người như ngươi không xứng để ta tự mình động thủ."
Dứt lời, hắn búng tay, tôi cảm nhận được một luồng quỷ khí dày đặc, ngoảnh đầu lại thì thấy từ trong bồn tắm chậm rãi leo ra một Nhiếp Thanh Quỷ.
Thật sự là Nhiếp Thanh Quỷ!
Tên họ Doãn này lại nuôi một Nhiếp Thanh Quỷ!
Nữ quỷ này trông giống nữ quỷ trong phim kinh dị Nhật Bản, mặc váy dài trắng, mái tóc đen dài ướt sũng che nửa mặt, chỉ để lộ một bên mắt đen như mực.
Tên họ Doãn nhàn nhã ngồi xuống, kéo Khương Kha đặt lên đùi mình, tay không an phận sờ soạng cậu: "Một bên chiêm ngưỡng Nhiếp Thanh Quỷ ăn thịt người, một bên thưởng thức thú cưng yêu thích nhất của mình. Thật là một trải nghiệm thú vị trong đời."
Khương Kha mặt mũi tràn đầy khuất nhục và lo lắng cho tôi, thân thể cậu run lên, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Sao? Có phải cảm thấy mình đang ở Địa Ngục?" Tên họ Doãn nở nụ cười nham hiểm, nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu, rồi tiếp tục sờ soạng xuống dưới, "Ta thích nhất vẻ mặt ngươi như thế, ném một người xinh đẹp vào Địa Ngục là tiết mục giải trí yêu thích nhất của ta."
Tôi nói với Nhiếp Thanh Quỷ: "Cô và hắn ký kết khế ước chủ nô, không phải khế ước linh hồn? Rất tốt."
Tôi bắt đầu niệm chú ngữ, nữ quỷ chạy nhanh hơn về phía tôi, ngay khi ngón tay đen nhánh của cô ta sắp chạm đến mắt cá chân tôi, tôi cắn nát ngón tay, vẽ một lá bùa trong không trung ngay trên đầu cô ta.
Những ký tự quỷ văn sáng lên ánh kim quang, tiến vào đầu Nhiếp Thanh Quỷ khiến toàn thân cô ta chấn động, ngã nhào trên mặt đất.
"Tốt lắm, hiện tại khế ước chủ nô đã kết thúc." Tôi nói với nữ quỷ, "Đi thôi, đi xé nát tên khốn kiếp đã bắt cô nô dịch."
"Không có khả năng!" Tên họ Doãn vừa sợ vừa giận, "Ngươi làm sao có thể giải trừ khế ước chủ nô?"
Nữ quỷ ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía chủ nhân cũ, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên tia căm hận, rồi hét lớn một tiếng lao về phía hắn.
Tên họ Doãn kéo Khương Kha chắn trước người mình, tôi vội vàng hét lên: "Không được đả thương em trai tôi." Nữ quỷ vút một cái xông lên, leo lên trần nhà. Tên họ Doãn càng thêm chấn kinh: "Ngươi có thể khống chế Nhiếp Thanh Quỷ?"
Lời còn chưa dứt, nữ quỷ liền lần nữa lao tới, còn tôi cũng ra tay, hai ngọn lửa xanh bùng lên trong lòng bàn tay, từng ánh lửa không ngừng nhảy múa xung quanh.
Tên họ Doãn dù sao cũng là Ngũ phẩm, tôi không tìm được sơ hở, hắn rất nhanh chém chết nữ quỷ, sau đó đặt thanh chuỷ thủ lên cổ Khương Kha.
"Đồ đàn bà ngu xuẩn, em trai ngươi là bị ngươi hại chết." Ánh mắt hắn hiện lên sát ý, thanh chuỷ thủ hướng cổ Khương Kha hung hăng đâm xuống.
"Dừng tay!" Tôi nổi giận gầm lên, trên trán lập tức nóng bừng, ánh lên tia sáng vàng, tên họ Doãn kêu thảm một tiếng, nửa người trên cũng bắt đầu bốc cháy.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Tên họ Doãn kêu lên đau đớn, "Ngươi làm sao lại có năng lực như vậy? Chẳng lẽ ngươi là ma quỷ?"
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi nói ngươi thích nhất là để người ta rơi vào Địa Ngục, nhưng ngươi chưa từng biết Địa Ngục trông ra sao. Còn ta, đã sống trong Địa Ngục vài ngàn năm."
Một giây sau, Thiên Nhãn trên trán tôi bắn ra một vệt kim quang, đánh cho hắn hồn phi phách tán.
Hai chân Khương Kha mềm nhũn, quỳ rạp trước mặt tôi, hoảng sợ nhìn tôi. Tôi đè lại cái trán, cảm giác nóng bừng nhanh chóng biến mất. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Tiểu Kha, đừng sợ, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
Khương Kha bỗng nhào tới, ôm chặt lấy tôi, mặt chôn vào ngực tôi. Tôi cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp, ướt át trên ngực mình. Tôi vỗ nhẹ lưng cậu: "Tiểu Kha, đừng sợ, có chị ở đây."
"Chị, may mà chị không sao." Cậu nắm chặt vạt áo tôi, nức nở: "Chị, em rất sợ, em sợ bị hắn làm bẩn, em sẽ không còn xứng đáng làm em trai của chị, không xứng đứng chung với chị."
"Làm sao lại thế." Tôi thở dài, "Đừng nói chuyện gì cũng không xảy ra, dù có chuyện gì, chị cũng sẽ không rời bỏ em."
"Chị, cảm ơn chị, chị thật tốt." Khương Kha thấp giọng nghẹn ngào, nhưng ở nơi tôi không nhìn thấy, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười âm hiểm đắc ý.
Trên đường về, tôi lấy ra đan dược chữa thương, mỗi người một viên. Tôi có linh khí hộ thể nên thương tích không nặng. Khương Kha vận khí tốt, chỉ bị thương ngoài da.
Tôi nhìn Khương Kha, phát hiện cậu luôn nhìn tôi chăm chú. Tôi cười nói: "Sao thế? Trên mặt chị có máu à?"
"Không phải, em cảm thấy chị vừa rồi rất oai phong." Cậu tràn ngập sùng bái, "Thật không thể tin được, người mạnh như vậy lại là chị gái của em."
Tôi trìu mến nhìn cậu: "Đồ ngốc."
Cậu lại nhìn tôi hồi lâu, bỗng nhiên tiến lại gần, hôn nhẹ lên má tôi, chỉ là một cái chạm nhẹ, rồi lập tức lùi lại.
Mặt tôi đỏ lên, xoa đi nước bọt trên má: "Tiểu Kha, em làm gì vậy?"
Khương Kha đỏ mặt, cúi đầu: "Vừa rồi... chỉ là em trai cảm kích chị gái thôi."
Bầu không khí trở nên quỷ dị, tôi vội vàng đổi chủ đề: "Tên họ Doãn kia, rốt cuộc là ai?"
"Hắn là Tả hộ pháp của tổ chức Ẩn Sát." Khương Kha nói, "Hắn bức ép em phải nghe lời, tổ chức này em biết không nhiều, nhưng mà, chúng ta giết tên đó rồi, tổ chức Ẩn Sát nhất định sẽ đuổi giết chúng ta khắp nơi."
Tôi nhún vai: "Tùy bọn hắn. Dù sao chị giết thành viên của chúng nhiều rồi, nợ quá nhiều không lo."
Khương Kha nhẹ gật đầu, sờ mặt mình: "Em rõ ràng là đàn ông, sao không có cô gái nào thích em, mà nhiều đàn ông lại có ý với em vậy?"
Trong lòng tôi thầm nghĩ, vì cậu quá đẹp, đẹp vượt qua giới tính, nên rất nhiều người thích cậu.
Về đến nhà, vừa vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, trên bàn đầy thức ăn phong phú, đơn giản nhưng đủ món sơn hào hải vị, còn có món tôi thích nhất - tôm.
Tôi mở to mắt, nhìn thoáng qua nhà bếp, thấy Chu Nguyên Hạo đang cầm một cái tay quay, ngồi trên băng ghế nhỏ, trước mặt là cái máy nước nóng cũ, trên đất bày biện linh kiện. Anh vừa đọc sách vừa lắp ráp linh kiện.
"Anh đang làm gì?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Sửa máy nước nóng." Chu Nguyên Hạo bình tĩnh trả lời.
"Anh biết sửa máy nước nóng?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
"Không, nhưng có thể học." Trên mặt anh dính vệt dầu đen, "Cũng khá đơn giản."
Anh nhìn chúng tôi, nhíu mày: "Sao trên người hai người nhiều máu vậy? Có chuyện gì?"
Tôi cười gượng: "Chỉ là tai nạn nhỏ, không sao."
Chu Nguyên Hạo ngừng một chút, không nói gì thêm: "Đi rửa mặt đi, chuẩn bị ăn cơm, anh sửa xong sẽ đến."
Tôi kinh ngạc hỏi: "Đồ ăn cũng là anh làm?"
"Sửa máy nước nóng so với nấu ăn còn đơn giản hơn." Anh nói.
Tôi lập tức im lặng, bụng đói kêu ùng ục, liền không so đo nữa mà đi thay đồ. Máy nước nóng đã sửa xong, tôi tắm rửa rồi ngồi vào bàn, nếm thử đồ ăn Chu Nguyên Hạo làm, hương vị rất ngon, ăn đến bụng tròn vo.
Ăn xong, tôi về phòng nghỉ ngơi. Khương Kha cũng muốn về phòng, nhưng Chu Nguyên Hạo đứng trước cửa phòng hắn chặn lại, lạnh lùng nhìn.
"Bệ hạ, ngài có chuyện gì không thể nói chỗ khác sao? Không sợ chị gái nghe thấy à?" Khương Kha nhẹ cười.
Chu Nguyên Hạo bắt lấy cổ áo hắn kéo vào phòng, đóng cửa lại, vẽ một phù chú trên cửa để cách âm hoàn toàn.
"Ngươi đang làm gì? Tại sao lại trêu chọc Tả hộ pháp của tổ chức Ẩn Sát?" Chu Nguyên Hạo lạnh giọng, "Ngươi giả ngu để chiếm lấy sự đồng cảm của Lâm Lâm?"
Khương Kha cười khẽ: "Có gì bằng hai chị gái cùng chiến đấu để nuôi dưỡng tình cảm?"
Chu Nguyên Hạo nói: "Ngươi không phải luôn chán ghét Lâm Lâm sao? Ngươi làm vậy có ý đồ gì?"