Cô Gái Địa Ngục

Chương 307: Lại vào địa ngục



Edit: Frenalis

Tôi đột nhiên nghiêng người, ném ra một quả cầu lửa Địa Ngục về phía cô bé. Thân thể cô bé bỗng nhiên bốc cháy, lúc này tôi mới thấy rõ cô bé chỉ có nửa người trên, nửa dưới là một cái lưỡi to.

Từ bên trong bụi cỏ rậm rạp, một con cóc to bằng cái thớt lộ ra, đầu lưỡi kia chính là con cóc, nửa người trên cô bé thực ra sinh trưởng trên đầu lưỡi của nó. Đây là một con cóc tinh! Cô bé bị nó ăn mất thân dưới!

Lửa Địa Ngục nhanh chóng lan tràn theo đầu lưỡi hướng về cóc tinh, cóc tinh bị dọa đến ục ục kêu to, phun ra đầu lưỡi bị chất dịch mủ ăn mòn, sau đó chạy sâu vào vườn hoa.

Con quỷ trước đó hù doạ tôi cũng muốn chạy trốn, bị tôi quăng một lá bùa ép ngã trên mặt đất, hắn liên tục dập đầu: "Pháp sư tha mạng, pháp sư tha mạng, đều là con cóc tinh kia ép tôi."

Tôi lạnh giọng hỏi: "Cóc tinh kia là chuyện gì, nói rõ chi tiết, ta có thể tha cho ngươi."

"Vâng, vâng." Hắn gật đầu nói, "Cóc tinh đó tự xưng là bà nội, nghe nói thành tinh từ một trăm năm mươi năm trước ngay tại đây. Vùng này là địa bàn của nó. Nó thích ăn người trẻ tuổi như cô. Nếu muốn tu luyện ở đây, chúng tôi phải thần phục nó. Tôi vừa tới không bao lâu, chưa hại người. Pháp sư, xin cô tha cho tôi."

Tôi lạnh lùng nhìn Oán quỷ thấp kém này, giữa lông mày có một điểm đen nhỏ, là bị Thiên Đạo đánh dấu, rất nhanh sẽ bị đánh vào Địa Ngục. Sau khi chết, mọi người đều tiếp nhận Thiên Đạo thẩm phán, vô tội thì chuyển thế, có tội thì phạt xuống Địa Ngục. Quỷ có oán khí cực sâu sẽ lưu lại nhân gian.

Mỗi ngày ở Hoa Hạ chết hàng trăm ngàn người, ít ai lưu lại nhân gian, không phải mỗi oán quỷ đều có thể lưu lại. Bằng không thế giới này sớm đã bị ma quỷ chiếm lĩnh rồi. Mỗi ma quỷ lưu lại đều là sơ hở của Thiên Đạo. Đôi khi, Thiên Đạo sẽ thu về những ma quỷ này.

Những mà quỷ, dù là cấp thấp hay Lệ quỷ, Nhiếp Thanh quỷ đều phải bị đánh vào Địa Ngục. Lưu lại nhân gian là sai lầm. Pháp sư, hòa thượng siêu độ ma quỷ là giúp họ giảm tội lỗi, trực tiếp đưa đi chuyển thế là đại công đức.

Khi nhân gian rối loạn, cân bằng của Thiên Đạo bị phá vỡ, ma quỷ lưu lại nhiều hơn, thời đại yêu ma quỷ quái cũng nhiều. Dù Hoa Hạ hiện tại hòa bình, lại chẳng biết tại sao ma quỷ càng ngày càng nhiều, thậm chí quỷ từ Địa Ngục cũng chạy ra liên tục. Trong Địa Ngục nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tôi phất tay, nói: "Cút đi."

Oán quỷ thiên ân vạn tạ rồi chạy mất, còn tôi phải đi giải quyết con cóc tinh bị thương kia. Lần theo yêu khí nồng đậm, tôi tìm được hang động của cóc tinh ngay trước cổng động phủ của tôi. Trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, đứng trước cửa hang hét lớn: "Con cóc kia, nơi này không phải chỗ cho loài ô uế như ngươi ở, nhanh cút ra đây nhận lấy cái chết."

Trong huyệt động vang lên tiếng cười bén nhọn, mang theo vài phần căm hận. "Pháp sư gà mờ từ nơi nào đến, dám tìm bà nội ngươi gây phiền phức."

Lời còn chưa dứt, một thiếu phụ vóc dáng thướt tha bước ra từ huyệt động, dung mạo yêu diễm, bộ ngực cao vút, vòng eo nhỏ bước đi uốn éo phong tình vạn chủng, trông có vẻ đã mê hoặc không ít đàn ông.

Tôi cười lạnh, yêu quái hơn một trăm năm mà còn chưa tu thành hình người, bộ dáng này chỉ là huyễn thuật. Tôi mở Âm Dương nhãn, ở trước mặt tôi chính là một con cóc diện mạo xấu xí.

"Ngươi lại dám thiêu hủy đầu lưỡi của ta." Nó âm trầm nhìn tôi chằm chằm, "Ta có Đại Tiên thượng cổ phù hộ, hôm nay nhất định phải ăn sạch sẽ ngươi."

Nói xong, nó liếm liếm môi, lộ ra ánh mắt tham lam.

Đại Tiên thượng cổ? Không phải là kiếp trước của tôi sao.

Tôi nhếch khoé miệng, bước tới hai bước, cắn nát ngón trỏ vẽ một phù văn trên mặt đất. Con cóc đột nhiên nhảy lên đánh về phía tôi. Tôi niệm chú ngữ, phù văn đột nhiên sáng lên một lớp ánh sáng vàng. Trận pháp tôi bố trí tại cửa động khởi động, con cóc chưa kịp bổ nhào vào tôi, liền bị lực lượng trận pháp xoắn nát.

"Ba" một tiếng, máu thịt văng khắp nơi. Sắc mặt tôi không đổi giẫm lên một chỗ máu thịt hôi thối, bước vào huyệt động.

Huyệt động tràn ngập mùi hôi thối, trên mặt đất còn có mấy cỗ thi thể của đàn ông. Những người đàn ông này đều bị hút hết tinh khí mà chết, nhưng trên mặt mang theo vẻ say mê, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.

Có lẽ có thể gọi là "tính phúc".

Đi vào chỗ sâu trong hang động, tôi sờ vách động, rồi vẽ một phù văn lên đó. Ánh sáng vàng lóe lên, vách tường nứt toác lộ ra một cửa đá.

Cửa đá mở ra, dù đã một ngàn năm trong động phủ vẫn tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, ngọn lửa dùng dầu giao nhân vẫn sáng.

Nơi đây có một bàn một ghế vẫn giữ nguyên từ thời Bắc Tống. Tôi cầm lên một cái chén kim ngân đài, là một loại dụng cụ uống trà thời Bắc Tống, trong chén trà có hình đầu cá chép đúc bằng vàng ròng vẫn còn nguyên.

Tôi không khỏi nhớ tới những câu chuyện xưa, nhếch miệng cười nhạt.

Đáng tiếc, đều là mộng cũ ngàn năm trước.

Đặt chén kim ngân đài xuống, tôi đi vào bên trong mật thất, nơi cất giữ dược liệu và đan dược.

Nhưng vừa vào cửa, sắc mặt tôi liền biến đổi.

Ba tủ thuốc đầy đủ loại đan dược hiện tại đều rỗng tuếch. Tôi đứng ngốc vài giây, sau đó lao đến mấy cái rương ngọc thạch lớn dưới tủ thuốc, mở ra, bên trong dược liệu tất cả đều không còn.

Mấy trăm ký lô dược liệu quý giá, tất cả đều biến mất!

Tôi hung tợn đóng nắp rương ngọc thạch lại, đặt mông ngồi xuống, nghĩ xem hơn ngàn năm qua, ai đó đã vào đây quét sạch sành sanh đan dược của tôi.

Thật tàn nhẫn, ngay cả cọng cỏ cây cũng không để lại cho tôi.

Tôi chợt nhớ ra cái gì, xoay người đến một căn phòng đá khác - nơi cất giữ phù lục, pháp khí và binh khí trứ danh tôi sưu tập lâu nay. Nhìn vào, tôi càng tức gần chết.

Căn phòng đá này còn sạch sẽ hơn cả tủ thuốc.

Tôi đi quanh động phủ một vòng, kẻ này chắc chắn là người cuồng tu luyện, không động vào vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc khí của tôi.

Tôi ngồi xuống cái ghế ngọc thạch trong đại sảnh, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Điều bi ai nhất là, tôi chỉ đem ra ba cây Lang Hoán Cỏ, bán đi một cây, còn lại hai cây đặt trong rương ngọc thạch, nay cũng chẳng còn.

Vận mệnh thật sự là ưa trêu cợt người.

"Ra đi, Chu Nguyên Hạo." Tôi nói, "Tôi biết anh luôn theo tôi."

Không gian yên lặng trong chốc lát, một bóng dáng xuất hiện nơi hẻo lánh, ẩn sau một cái tủ đứng bằng gỗ lim, chỉ thấy được một phần khuôn mặt anh.

"Tại sao theo tôi?" Tôi hỏi, "Tôi đã bảo anh đi mà?"

Chu Nguyên Hạo trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Anh chỉ muốn nhìn xem em."

Tôi bất đắc dĩ thở dài: "Có phải anh thấy tôi rất buồn cười? Tưởng lần này có thể thắng lợi trở về, không ngờ lại chẳng được gì."

"Anh xem qua rồi, tại cửa vào phía Tây động phủ có vết tích phá giải trận pháp." Chu Nguyên Hạo nói, "Người này là một cao thủ về trận pháp."

"Phá vỡ trận pháp tôi bố trí, đương nhiên là cao thủ." Tôi thở dài nói, "Nhưng bây giờ nói những điều này cũng vô ích, muốn chữa khỏi người kia, tôi phải đi một chuyến vào Địa Ngục."

"Anh sẽ đi cùng em." Anh nói, "Với thực lực hiện tại của em, Địa Ngục quá nguy hiểm."

Tôi trầm mặc không nói, Lang Hoán Cỏ sinh trưởng ở tầng thứ ba Địa Ngục, trong Địa Ngục đầy rẫy ma quỷ hận tôi, nếu bị nhận ra, tôi không dám tưởng tượng hậu quả.

"Nhưng anh cũng chưa khôi phục thực lực mà?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

"Dù hiện tại anh chỉ là một hồn ma người phàm vô dụng, anh cũng sẽ bảo vệ em bằng mọi cách." Anh từ phía sau tủ bước ra, ngẩng đầu nhìn tôi, "Đây là lời hứa từ kiếp trước, hứa sẽ bảo vệ em mãi mãi."

Không biết vì sao, lòng tôi bỗng nhiên đau nhói, nước mắt chực trào trong hốc mắt, tôi ngẩng đầu không để nước mắt rơi xuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv