Editor: Frenalis
Tôi không kìm được mà thầm khen bà nội một câu: Làm tốt lắm. Dù bà không biết nhìn người, nhưng ít ra việc mất bò mới lo làm chuồng cũng đã làm được rất tốt.
"Mở ra cổ mộ cần hai thứ, một là máu của Khương gia, hai là chìa khóa. Chiếc chìa khóa đó hiện đang trong tay ta." Trần Hoành Thời nói, "Thế nào? Giao dịch này coi như công bằng chứ?"
Tôi lạnh lùng nhìn lão: "Tôi thà mãi mãi không thể vào mộ tổ Khương gia, cũng sẽ không cứu ông."
"Ngươi dừng lại!" Trần Hoành Thời tức giận, "Nếu ngươi không chịu cứu ta, ta sẽ công khai địa chỉ mộ tổ Khương gia để toàn Hoa Hạ biết mà quấy rầy tổ tiên các ngươi."
Tôi giận tím mặt, Chu Nguyên Hạo lao tới, kéo lão ra từ màn tơ ném dưới chân tôi: "Lâm Lâm, muốn giết lão ngay bây giờ không?"
"Giết ta cũng vô ích." Trần Hoành Thời cười nói, "Dù ta chết, người của ta cũng vẫn sẽ tiết lộ tin tức. Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người đến quấy rối và cướp đoạt đồ của Khương gia? Tiểu Lâm, cháu gái ngoan, ngươi chỉ có thể giúp ta."(Lão già này vô sỉ hèn hạ đến thế là cùng)
Tôi chậm rãi đi đến trước mặt lão, cúi đầu nhìn lão - người mà bà nội từng thích, thật sự mắt bà bị mù rồi. Lúc trước, nếu bà lấy ông Phương ở Hồng Kong thì tốt biết bao?
"Được, tôi đồng ý giúp ông giải nguyền rủa." Tôi nói.
Trần Hoành Thời cười, nụ cười của lão còn khó coi hơn khóc: "Đây mới là cháu gái ngoan của ta."
Chu Nguyên Hạo thấp giọng nói: "Lâm Lâm?"
Tôi lắc đầu với anh, quay sang nói với Trần Hoành Thời: "Bà nội hạ lời nguyền không đơn giản, những năm qua ông đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không giải trừ được, không chỉ vì thiếu máu của bà nội mà còn bởi vì khi thi triển chú thuật, bà nội đã dùng một gốc Lang Hoán Cỏ từ Địa Ngục, muốn giải lời nguyền, cái này không thể thiếu."
Trần Hoành Thời nhíu mày: "Đồ từ Địa ngục rất quý, mỗi lần xuất hiện đều trở thành mục tiêu tranh đoạt. Lang Hoán Cỏ đã gần trăm năm chưa xuất hiện, ta không thể chờ lâu như vậy."
Tôi thản nhiên nói: "Lang Hoán Cỏ, tôi có."
Ánh mắt Trần Hoành Thời sáng lên.
"Muốn tôi chữa khỏi cho ông, có thể, nhưng tôi còn một điều kiện." Tôi nói.
"Ngươi cứ nói."
Tôi nhếch môi: "Năm đó ông từ Khương gia chúng tôi lấy đi bao nhiêu thứ, phải trả lại không thiếu một món, nếu thiếu một món, tôi cũng sẽ không cứu ông."
Trần Hoành Thời cắn răng nói: "Được, quyết định vậy đi."
****
Rời khỏi Trần gia, tôi ngồi trên xe Chu Nguyên Hạo uống thuốc giải độc.
Đan được cổ lấy được từ động phủ của Quỷ Vương Hiên Huyền quả thực rất hiệu quả, tôi bị thương nặng như vậy mà chỉ cần một viên Sinh Cốt Đan liền chữa khỏi.
Sau khi rời khỏi Trần gia, tôi chọn một khách sạn ở Dĩnh Xuyên ngủ lại. Vừa vào cửa phòng, Chu Nguyên Hạo liền ôm chặt lấy tôi, liên tục hôn lên mặt tôi, nói: "Lâm Lâm, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Mặt tôi lạnh như băng, mặc kệ anh hôn, không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh lấy ra một chiếc chìa khóa mở xiềng xích trên tay tôi, tôi lập tức cảm thấy linh lực mạnh mẽ trở lại trong cơ thể.
"Lâm Lâm, anh không nên giam lỏng em, lại càng không nên đeo Trấn Hồn Xích lên người em" Chu Nguyên Hạo ôm chặt tôi, "Anh chỉ là quá sợ hãi, sợ em sẽ rời bỏ anh."
Tôi trầm mặc một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Ít ra anh cũng đã cứu tôi, hôm nay không có anh, tôi còn không biết có thể sống sót hay không."
Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo áy náy: "Anh vốn nên bảo vệ em, nhưng lại để em chịu khổ nhiều như vậy. Anh ..."
"Anh đi đi." Tôi nói, "Cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi ... hiện tại không muốn nhìn thấy anh."
Anh dùng ánh mắt bi thương nhìn tôi, tôi quay mặt đi không dám nhìn vào ánh mắt của anh, sợ không kìm được mà mềm lòng.
Anh trầm mặc rất lâu, cuối cùng hạ giọng nói: "Được."
Anh biến mất, tôi không cảm nhận được khí tức của anh, quay đầu lại nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng.
Thế mà, anh thật sự đi rồi.
Tôi thở dài, đi cũng tốt.
Tôi giữ nguyên quần áo nằm xuống, cố gắng không để mình nghĩ về anh nữa, nhưng trong đầu đều là hình ảnh của anh.
Thật sự là bị sắc đẹp làm mê mẩn mà, tôi đập đầu mình một cái, tôi có tư cách gì chê trách bà nội đâu.
Lật qua lật lại cả đêm, ngày hôm sau tôi liền rời giường, lái xe tiến về Kim Lăng.
*****
Kiếp trước vì đuổi bắt những Quỷ Vương từ Địa ngục chạy trốn, tôi từng đến nhân gian nhiều lần, mang không ít "đặc sản" Địa Ngục đến nhân gian.
Trong Địa Ngục có vô số bảo vật của thiên địa, bất kỳ món nào ở nhân gian cũng có thể bán giá trên trời, bởi vậy, tôi cũng tích lũy được một khoản tài phú không nhỏ.
Tại Hoa Hạ, tôi có ba động phủ, tôi chia đồ vật thành ba phần đặt ở ba động phủ này, trong đó ít nhất là động phủ ở thành phố Kim Lăng.
Động phủ Kim Lăng được xây dựng từ thời Bắc Tống, tôi bố trí cấm chế xung quanh, trừ tôi, không ai có thể mở ra.
Nhưng điều tôi không nghĩ tới là; nơi này hiện giờ đã trở thành khu biệt thự cỡ lớn, nhưng kỳ lạ là khu đất chỉ xây một nửa, nửa còn lại vẫn là đất hoang, những biệt thự đã xây xong cũng không ai mua, ban ngày cũng âm u như một thành phố ma.
Sau khi hỏi thăm, tôi mới biết khu biệt thự này đang xây dở thì chủ công trình phá sản bỏ trốn, trên công trường lại liên tục có người chết, lời đồn có quỷ quậy phá lan ra khắp Kim Lăng, không ai muốn tiếp nhận công trình bị bỏ dở.
Chung quanh khu biệt thự xây tường cao, tôi nhón mũi chân vài cái liền vượt qua bức tường, cảm nhận được quỷ khí nồng đậm.
Vùng đất tôi chọn làm động phủ tự nhiên có phong thuỷ dồi dào linh khí, thêm vào tôi đã bố trí Tụ Linh Trận. Vùng này linh khí rất nồng đậm, thế nên yêu ma quỷ quái tụ tập chiếm cứ nơi này thành nơi đại bản doanh của bọn chúng, trách không được sẽ xảy ra chuyện.
Tôi cùng động phủ có một loại tâm linh cảm ứng, tôi có thể cảm giác được vị trí cửa vào.
Cửa vào động phủ ngay tại trung tâm vườn hoa.
Do khu biệt thự được hoạch định là khu cao cấp, nên trong cư xá có một công viên nhỏ kiểu cổ, bên trong trồng vài cây cối to lớn, xanh tươi rất tốt.
Vì linh khí nồng đậm, công viên đã sớm cỏ dại rậm rạp, nhìn như một rừng cây nhỏ.
Ở trung tâm vườn hoa, có một cỗ yêu khí chiếm cứ.
Tôi vừa đi vào trung tâm vườn hoa, ánh sáng liền tối đi vài phần, càng đi vào trong ánh sáng càng tối, hiện tại rõ ràng là giữa trưa nhưng giống như ban đêm.
Soạt.
Một bóng người đột nhiên từ cây ngô đồng rũ xuống trước mặt tôi, khuôn mặt đầy máu dữ tợn.
Hắn bị treo ngược trên cây, chỉ có nửa bên đầu, phảng phất như bị ai đó gọt đi nửa bên, tuỷ não chảy xuống.
Tôi im lặng nhìn hắn một cái, sau đó vòng qua hắn tiếp tục đi vào bên trong.
Tên bị treo ngược bỗng nhiên xoay người lại, hai tay vươn ra định ôm lấy tôi từ phía sau, tôi nhàn nhạt gọi: "Kim Giáp tướng quân."
Từ khi đeo Trấn Hồn Xích, tôi mất liên hệ với Kim Giáp tướng quân. Bây giờ xiềng xích được mở ra, Kim Giáp tướng quân lại được tôi gọi. Nó đã sớm kìm nén không được, lập tức bay ra ngoài, bổ nhào vào mặt quỷ treo ngược.
Phía sau vang lên một tiếng rít chói tai, nửa phút sau, Kim Giáp tướng quân bay trở về, đậu trên vai tôi lăn qua lăn lại thỏa mãn, biểu thị đã ăn no. Tôi đi tiếp vài bước, chợt nghe có người thét lên: "Cứu mạng! Ai tới cứu cứu tôi!"
Tôi híp mắt, bước nhanh tới, cao giọng hỏi: "Ai?"
Lúc này, từ phía sau một gốc cây to khoảng bốn người ôm mới thấy một cô gái trẻ lộ mặt ra, cô gái hoảng sợ nói: "Chị ơi, xin chị cứu em, mau cứu em."
"Cô là ai?" Tôi hỏi, "Làm sao lại ở đây?"
"Em với người ta đánh cuộc đến đây mạo hiểm. Nơi này thật sự có quỷ." Cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi, run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Tôi nhẹ giọng trấn an: "Cô đừng sợ, nói với tôi chỗ nào có quỷ?"
Cô bé bỗng nhiên nhìn qua phía sau tôi, hoảng sợ vươn tay chỉ: "Chị, phía sau ..."
Tôi lập tức quay lại, quả nhiên thấy một con quỷ mặt mày dữ tợn lao tới. Tôi nhanh chóng lui lại vài bước đến bên cô bé, cô bé hoảng sợ ôm lấy tôi: "Chị ơi, em rất sợ!"