Editor: Mẹ Bầu
"Thì ra là việc này! Cô đặt niềm tin ở trên người tôi như vậy sao." Tố Tố không nhịn được cười, nói xong lại không nhịn được liền bát quái, "Là đi gặp bạn trai đúng không?"
Hồng Trang mặt hơi hơi ửng hồng một chút, "Không phải là bạn trai, là bạn nam bình thường thôi."
Tố Tố tiếp tục đoán: "Thẩm Hạo Vũ hả?"
"Chị dâu, cô biết rõ lại còn cố hỏi." Hồng Trang nói xong liền khởi động xe. Tố Tố cũng nói cho Hồng Trang biết lái xe đi theo hướng nào để có thể mua quần áo. Hồng Trang lái xe, liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Chị dâu, tôi muốn hỏi cô một vấn đề này."
"Hỏi đi!"
"Trước kia cô và Thẩm Hạo Vũ đã từng là người yêu của nhau sao?"
"Thế nào, ghen à?"
"Không có, chính là tò mò thôi. Chị dâu, cô đừng trách móc tôi đã hỏi nhiều nhé!"
"Đều là chuyện đã qua, cô cũng đừng để ở trong lòng."
"Chị dâu, cô đã nghĩ nhiều rồi, tôi và anh ấy cũng chỉ có thể coi là ban bè bình thường, là anh em thôi. Thật đó!"
Tố Tố lật giở tờ tạp chí quân sự trên xe một chút, thở dài nói: "Những người khác muốn lừa mình dối người, thì tôi cũng không có biện pháp gì. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Không dám thừa nhận, cũng không giống như bản sắc của Hồng Trang."
"Chuyện này thì có cái gì mà không dám thừa nhận. Thích!" Thế nhưng mà Thẩm Hạo Vũ lại không thích cô. Nói xong, Hồng Trang còn nói, "Bất quá, có một số việc tôi lại không thể miễn cưỡng, không thể làm người yêu, cũng có thể làm bè bạn được mà. Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè thôi!."
"Ừ, là bạn bè." Tố Tố nói xong liền nở nụ cười, càng cảm thấy Hồng Trang thật sự thật đáng yêu. Thì ra, một cô gái vốn đĩnh đạc như vậy cũng sẽ có thời điểm rất thẹn thùng! Ha ha!
Hai người nói chuyện với nhau một lúc cũng đã đến nơi cần đến. Hồng Trang vóc người cao gầy, còn cao hơn Tố Tố một ít. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn đến ngang tai, hai mắt sáng ngời rất có thần, thân thể thẳng tắp. Khi cô mặc quân trang vào trông tư thế oai hùng. Nếu như mặc thường phục, khẳng định Hồng Trang cũng phải được xếp loại mỹ nữ.
Đi đến cửa hàng quần áo, Hồng Trang thử vài bộ quần áo đều cảm thấy không được. Bộ quần áo này rất thái quá, Hồng Trang không tiếp nhận được. Bộ thì lại quá bảo thủ, cô đi lại không thoải mái. Cuối cùng liền chọn một bộ đồ đơn giản được thiết kế theo phong cách thoải mái, gồm chiếc váy ngắn màu trắng với chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ lá sen màu xanh lục.
Bộ váy áo này thiết kế đơn giản, gọn gàng, còn có chút xinh đẹp, liền xác định lấy bộ quần áo này. Lại đi mua một đôi xăng ̣đan, trực tiếp mặc vào rồi chạy lấy người. Hai người cùng đi ăn cơm trưa, ở trong phòng rửa tay, Tố Tố còn dùng đồ trang điểm mang theo trong túi của mình, trang điểm nhẹ nhàng cho Hồng Trang. Ôi giời ạ, cái cô nhóc kia, trang điểm hơi đậm một chút đều không chịu chấp nhận.
Sau khi ăn cơm trưa xong, chuông di động của Hồng Trang liền vang lên. Là người nào đó đang thúc giục cô. Tố Tố cũng thức thời, giục Hồng Trang mau chóng đưa cô trở lại trường học. Chờ sau khi Tố Tố xuống xe, Hồng Trang còn hỏi với theo: "Chị dâu, như thế này là được rồi sao? Tại sao tôi cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy?"
"Cứ tin vào người chị dâu này đi, sẽ sống lâu đấy, đi thôi!" Được sự cổ vũ của Tố Tố, Hồng Trang hướng Tố Tố làm động tác OK sau đó nói lời cảm ơn rồi lái xe rời đi. Kỳ thực ra cũng không phải Hồng Trang muốn hóa trang cho mình thành như vậy, nhưng mà trong điện thoại, Thẩm Hạo Vũ lại lần nữa yêu cầu cô hôm nay mặc xinh đẹp một chút. Lại còn đặc biệt nhắc nhở không thể mặc quân trang, cho nên cô mới hành hạ bản thân mình như thế.
Cô yêu thích nhất vẫn là mặc quân trang.
Tố Tố trở về trường học, cũng đã đến giờ lên lớp rồi. Mà Hồng Trang thì cho xe xuất phát chạy tới hướng mà Thẩm Hạo Vũ đang chờ đợi cô. Nơi đến chính là một lầu uống trà, nơi đó đúng là một địa phương để nói chuyện tán gẫu rất lý tưởng.
Thẩm Hạo Vũ đang ở trong phòng bao chờ Hồng Trang. Thế nhưng mà ở trong phòng đó không phải chỉ một mình anh, còn có thêm Tiểu Triệu là một đồng nghiệp của anh nữa cùng ngồi chờ. Họ chờ, rốt cục chờ được Hồng Trang đến nơi.
Khi cánh cửa được kéo ra, thì một khắc kia, Thẩm Hạo Vũ thoáng hơi bị sửng sốt một chút. Anh quen nhìn bộ dáng của cô trong bộ quân trang, hôm nay nhìn thấy cô mặc thành như vậy, anh liền cảm thấy trong mắt người đàn ông thì cô thực sự là một người phụ nữ xinh đẹp. Ánh mắt của thoáng chút co rút lại…
Hồng Trang nhìn đến Thẩm Hạo Vũ một khắc kia trong lòng rất cao hứng, khi nhìn đến ánh mắt của anh đang dừng lại ở trên người cô, thậm chí cô còn có chút không được tự nhiên, lại có chút cao hứng. Cô, Hồng Trang này, cũng có thể hấp dẫn được ánh mắt của nam giới.
Nhưng chờ đến lúc cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở một bên Thẩm Hạo Vũ, thì cô có thoáng hơi ngơ ngác một chút. Cô nhận ra, đây chính là Tiểu Triệu, một đồng nghiệp của Thẩm Hạo Vũ. Cũng đã vô số lần tiếp xúc với đồng nghiệp của Thẩm Hạo Vũ, nên cô cũng đều quen biết với các đồng nghiệp của anh.
Tiểu Triệu cũng bị sửng sốt một chút, cái môi cũng hơi chu ra, nói có một chút khoa trương, "Hồng Trang, nhìn em hôm nay, thật sự rất không giống người như bình thường, thật xinh đẹp, thay đổi hoàn toàn giống như một người khác hẳn ấy!"
"Cảm ơn anh đã khích lệ! Anh, cái người này cái miệng cả ngày chắc chỉ ăn mật ngọt để sống hay sao vậy?" Nói đùa với nhau là thói quen của bọn họ, cho nên Hồng Trang nói chuyện cũng rất tùy ý. Nói xong người cũng đã ngồi vào vị trí đối diện với Thẩm Hạo Vũ.
Hồng Trang có chút thấy khó hiểu, chỉ là gặp mặt một người bạn mà thôi, vì sao Thẩm Hạo Vũ cứ phải muốn cô mặc long trọng như vậy. Nhưng cô cũng không khách khí, đang khát, cô lập tức cầm lấy chén trà của Thẩm Hạo Vũ, một hơi uống hết: "Hai người các anh nhàn hạ thoải mái như vậy sao? Hẹn em ra đây cóa chuyện gì vậy? Hiện tại em cũng không thể đánh đánh giết giết được đâu!"
"Hai người các cậu cứ vừa thấy mặt đã đánh nhau rồi, cũng vẫn còn chưa phân định được thắng bại, cứ yên yên ổn ổn như vậy có phải là khỏe không. Như thế nào, thân thể đã khỏe chưa vậy?" Thẩm Hạo Vũ đến một câu nói cũng chưa nói, đều đã bị Tiểu Triệu nói trước rồi.
"Thân thể không đến nỗi tệ lắm, tương đối khỏe rồi, bất quá muốn hoàn toàn hồi phục cũng còn phải một thời gian ngắn nữa!" Hồng Trang nói xong quét mắt liếc nhìn Thẩm Hạo Vũ một cái. Cái người đàn ông này vốn dĩ giống như cái hũ nút, hôm nay thế nào lại cứ im lìm không lên tiếng như vậy chư!
"Hai người các cậu tán gẫu với nhau nhé, tôi đi toilet một chút." Thẩm Hạo Vũ nói xong liền đứng dậy rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Hồng Trang và Tiểu Triệu. Hồng Trang nhìn theo bóng lưng rời đi của Thẩm Hạo Vũ, không khỏi nhíu mày, người đàn ông này định giở trò quỷ gì đây?
Tiểu Triệu rót trà cho Hồng Trang, nhìn cô, một bộ dạng như muốn nói, xong lại thôi. Đến cuối cùng, anh ta mới cười cười, mở miệng nói: "Hồng Trang, em cảm thấy con người của anh như thế nào?"
Hồng Trang nhìn Tiểu Triệu vẻ lạ lùng, cảm thấy hôm nay anh có gì đó, như vậy không thích hợp. Cô lườm anh, ứng phó lại: "A, rất tốt, thú vị hài hước, biết ăn nói."
"Mấu chốt một điểm là anh chưa kết hôn nữa!" Tiểu Triệu ngắt lời Hồng Trang đang nói, "Hồng Trang, anh nói thẳng ra nhé! Kỳ thực hôm nay hẹn em tới nơi này là ý của anh. Anh…anh… anh… Kỳ thực. . . Anh rất thích em! Anh nghĩ muốn, anh nghĩ muốn phát triển trở thành người yêu đối với em!"