Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố liếc trắng mắt, tức giận nói: "Lập tức biến mất ngay lập tức khỏi trước mắt em!"
"Cái này dễ thôi." Sở Lăng Xuyên nói xong, hai tay nắm lấy bả vai của Tố Tố vừa xoay chuyển thân thể của cô lại. Anh trực tiếp từ sau lưng cô ôm lấy cô Vòm ngực rộng lớn mà rắn chắc dán sát vào lưng của cô, anh đã không ở trước mắt cô nữa rồi, "Bảo bối, vì biểu đạt sự xin lỗi của anh, anh quyết định, hôm nay… anh sẽ tắm rửa giúp em."
Nói xong anh phụ giúp cô đi đến vách thủy tinh ngăn cách trong toilet dùng làm phòng tắm rửa. Tố Tố hôn mê. @MeBau*[email protected]@ Cô đang tức giận anh đó, có được không! Anh lại có thể dùng sự xin lỗi của mình để biến thành chiếm tiện nghi của cô, thật bái phục anh.
"Sở Lăng Xuyên, anh, anh… cái tên vô lại này! Anh đừng có kiểu đã phạm phải sai lần rồi liền chơi xấu! Em thật chán ghét anh đó, có biết hay không?" Tố Tố kháng nghị, thế nhưng kháng nghị không có hiệu quả. Cô đã bị anh đưa vào tắm rửa, mà anh cũng tiến vào theo.
Không gian nhỏ hẹp, anh ôm chặt lấy cô mở nước. Lúc mới đầu dòng nước hơi có chút lạnh xối vào người. Tố Tố không nén nhịn được mà kêu lên hô lên một tiếng kinh sợ. Tiếp theo nước ấm nóng lên hơn, nhưng quần áo của hai người đều ướt đẫm.
Anh điều chỉnh, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), thử độ ấm của nước xong thì lực đạo trong tay liền nhẹ bớt đi một chút. Tố Tố thừa cơ giãy dụa ra khỏi sự ôm ấp anh, muốn đi ra ngoài. Thế nhưng cánh tay dài của anh lại duỗi ra kéo cô trở về, ấn vào ở trên vách tường. Cũng không đợi để cô nói năng gì, nụ hôn của anh liền rơi xuống như mưa, ngăn chặn kín miệng của cô, làm cho cô một câu cũng nói không nên lời.
Quần áo bị nước xối vào làm dính chặt lên trên người, phác họa lên vẻ đẹp của thân thể mềm mại mỹ miều của cô. Phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, làm cho không người nào là không mơ màng. Đôi con ngươi đen của anh trở nên nặng nề, đều là khát vọng. Mà cô lại bị nước chảy vào trong mắt đến không mở ra được, không thể chạy thoát nổi khỏi anh.
Thắt lưng cô bị anh gắt gao chiếm lấy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bàn tay kia của anh thì xuyên qua mái tóc đen của cô, giữ lấy cái ót của cô, ép buộc cô nghênh hướng nụ hôn của anh. Răng môi đụng nhau, dây dưa xoắn xuýt.
Hôn đến khi cô sắp hít thở không thông, thì lúc ấy đôi môi của Sở Lăng Xuyên một đường dời xuống phía dưới, rơi vào trên cổ cô, cách lớp quần áo hôn hít lấy cô. Trên gương mặt của cô đều là nước, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được nụ hôn nóng rực của anh.
Anh lúc này tựa như một kẻ cường đạo, cướp đi lý trí của cô, đoạt lấy hết thảy của cô, ép buộc cô phải thần phục khi anh hôn môi cùng khiêu khích ở bên trong. Tố Tố không có cách nào để phản kháng, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on không có cách để tự kềm chế.
Quần áo rơi xuống.
Hai cỗ thân thể bị nước xối vào, gắt gao áp sát với nhau ở cùng một chỗ. Đường cong huyền ảo của cô gắt gao dán sát vào trên thân thể rắn chắc mà chứa đầy lực lượng của anh, một nhu một cương, nhìn vô cùng hài hòa.
Quên hết mọi thứ, chỉ còn dư lại sự khát vọng nguyên thủy.
Thật sâu giữ lấy.
Cô ẩn nhẫn rên lên một tiếng, cắn vào bờ vai của anh, cúi đầu nức nở. Anh cúi đầu thở dốc, môi tìm kiếm bờ môi như cánh hoa của cô. Anh lại lần nữa hôn lên cánh môi mềm mại của cô, thật sâu giữ lấy. . . .
Tận tình triền miên hết trong phòng tắm lại đến trong phòng ngủ, An Nhược Tố thực không có tiền đồ! Cô sớm đã quên mất cái gì gọi là tức giận rồi, cứ như thế trầm luân ở bên trong bể dục của anh, vô pháp tự kềm chế. . . .
***********************
Buổi sáng Chủ nhật, một nhà ba người đi đến khu vui chơi thiếu nhi, để cho Tiểu Bao Tử vui chơi thoải mái.
Giữa trưa Sở Lăng Xuyên không ăn cơm cùng với hai mẹ con. Bởi vì anh đã mấy ngày không về nhà rồi, cho nên trở về nhà để thăm cha mẹ.
Tố Tố và Tiểu Bao Tử trở lại nhà của An Quốc Đống bên kia để sống. Sở Lăng Xuyên ăn cơm trưa xong lại ra đi. Anh chào từ biệt với hai mẹ con Tố Tố, rồi lúc ấy mới rời đi về bộ đội. Anh ngóng trông Tố Tố được nghỉ hè, như vậy có thể đón cả hai mẹ con cô đến ở bên cạnh anh được.
Nghỉ hè, cũng là sự mong mỏi của Tố Tố.
Một tuần lễ mới lại bắt đầu rồi. Bởi vì sắp được nghỉ hè, cho nên mới suốt cả một tuần lễ này Tố Tố không được nghỉ ngơi rồi. Bởi vì còn mười một ngày nữa là đến kỳ nghỉ, cho nên, hôm nay thứ bảy cô còn phải tiếp tục đi làm.
Sở Lăng Xuyên chính là có việc vào thứ bảy, nên không có cách nào về nhà. Mà Tố Tố cũng lại sắp nghỉ hè rồi, cho nên, hai người thương lượng chờ cô nghỉ hè sẽ dẫn theo Tiểu Bao Tử đi đến ở trong bộ đội.
Đến giữa trưa, Tố Tố vừa tan học, thì nhận được một cuộc điện thoại của Sở Lăng Xuyên gọi đến an ủi. Hai người tán gẫu trong chốc lát, vừa mới cúp máy, chuông di động của Tố Tố lại vang lên. Cô nhìn dãy số một chút, không nghĩ lại là của Hồng Trang gọi tới. Lần trước ở bệnh viện, hai người đã tán gẫu với nhau khá hợp, cho nên đã cùng lưu số điện thoại di động của nhau.
Nhận cuộc gọi, Tố Tố hỏi: "Có chuyện gì vậy, sức khỏe đã tốt hơn chưa chưa?"
Hồng Trang ở đầu điện thoại bên kia lơ đễnh nói: "Khỏe rồi, về điểm này thì chút bệnh tật nhỏ kia không coi là cái gì. Hiện tại tôi đã có thể tự do hoạt động, chỉ là những hoạt động mạnh thì chưa thể được."
Tố Tố không nhịn được cười: "Cô vẫn là kiềm chế lại một chút đi, tiểu phẫu cũng làm cho nguyên khí bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều mới là tốt."
"Không có việc gì rồi, chị gái tôi cũng đều cho phép đi rồi, ha ha!" Hồng Trang nói qua rồi cười cười, "Chị dâu, lần này tôi tìm cô là có chuyện muốn nhờ cậy đây. Cô đồng ý giúp đỡ tôi chứ?" (*)
(*) Hồng Trang gọi Tố Tố là chị dâu vì Tố Tố là vợ của Sở Lăng Xuyên. Mà Sở Lăng Xuyên quen thân với Hồng Trang, nhưng lại lớn tuổi hơn Hồng Trang. Cho nên theo phép tắc thì sẽ gọi Tố Tố là chị dâu. Thế nhưng Hồng Trang và Tố Tố lại ngang tuổi nhau, hai người đã kết bạn với nhau, cho nên từ “chị dâu” ở đây trở thành danh từ riêng thay thế cho tên gọi của Tố Tố.
Tố Tố tò mò rồi! Hồng Trang thì có chuyện gì mà cô có thể giúp đỡ được đây: "Chuyện gì vậy? Không cần phải khách khí như vậy, cô cứ nói đi, có thể giúp được, thì tôi đây nhất định sẽ giúp, giúp chu đáo, tận lực luôn."
"Chị dâu à, vào giữa trưa chắc là cô có thời gian để nghỉ ngơi nhỉ? Có thể đi ra ngoài một chút không? Tôi đang đợi cô ở ngoài cửa trường học đấy."
Hồng Trang nói xong, Tố Tố cũng không nhịn được mà kinh ngạc một chút, "Cô đang ở ngoài cửa trường sao, thật hay giả vậy?"
"Thật sự đó."
"Vậy hãy chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay đây."
Tố Tố nói xong thì cúp máy, đi xuống lầu. Cô đi ra hướng ngoài cửa của trường học, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hồng Trang, mặc một thân quân trang, tư thế oai hùng, không nhịn được liền trêu ghẹo: "Đồng chí Hồng Trang, hoan nghênh hoan nghênh, xin hỏi đồng chí có dặn dò gì?"
Hồng Trang vẫy vẫy tay, "Chỉ thị thì không dám nhận. Hôm nay tôi tới đây là xin nhờ cô đến chỉ thị cho tôi. Lên xe đi đã rồi sẽ nói chuyện sau."
Hai người nói xong liền lên chiếc xe jeep mở mui của Hồng Trang. Tố Tố tò mò hỏi: "Nói đi, có chuyện gì mà phải cần tôi hỗ trợ vậy?"
Đang đĩnh đạc, Hồng Trang bắt đầu nhăn nhó, "Chị dâu à, tôi phải đi gặp một người bạn, thế nhưng mặc bộ quần áo này đi thì không được thích hợp lắm. Cho nên muốn nhờ cô chuẩn bị giúp cho tôi một chút. Hàng năm đã quen mặc quân trang rồi, đối với chuyện mặc quần áo bình thường và trang điểm tôi thực là không biết phải làm thế nào."