“Dung Thành, em suýt nữa thì thành vợ anh mà, bây giờ anh gọi em là cô Nhan, có phải là quá xa lạ bạc tình không?” Mộ Đan Nhan rưng rưng nhìn Hoắc Dung Thành, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Nghe vậy, Tô Tú Song khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại nhớ tới lời thoại kinh điển trong bộ phim “Đại Thoại Tây Du”: Hồi xưa cùng ngắm trăng với người ta thì kêu người ta là bé cưng, bây giờ người mới thắng người cũ, gọi người ta là bà Ngưu!
“Cô Nhan, cô thật không biết điều”
Hoắc Dung Thành mặt lạnh như tiền, ngoái đầu lại nhìn Tô Tú Song, cố ý nói: “Mợ Hoắc, định đi đâu đấy?”
Vừa dứt lời, Tô Tú Song lập tức nhận thấy ánh mắt chỉ hận không thể băm mình ra thành nghìn mảnh của Mộ Đan Nhan. Lưng cô cứng đờ, cố ý giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu bước đi nhanh hơn.
“Ha..” Hoắc Dung Thành cười khẩy, trực tiếp kéo cổ tay Tô Tú Song. Tô Tú Song run lên, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị anh ta kéo vào lòng. Thân thể hai người kê sát bên nhau, sau đó eo của cô đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt.
“Sao? Thấy tôi nói chuyện với người phụ nữ khác nên ghen ty hả?” Hoắc Dung Thành liếc cô.
“Không phải” Gò má Tô Tú Song đỏ ửng, cắn môi gắn từng chữ, âm thâm dùng sức muốn rút tay mình ra.
“Còn dám nhúc nhích nữa, tin tôi hôn cô không?” Anh ta tiếp tục trâm giọng.
Mặt Tô Tú Song đỏ đến mức nhỏ ra máu. Dù sao cũng không thoát được, cô dứt khoát từ bỏ.
Mộ Đan Nhan đã bị kích thích đến mức sắc mặt trắng bệch, trái tim đau đớn đến nghẹt thở.
“Nếu cô Nhan muốn biểu diễn điệu nhảy thì tôi với phu nhân xin được thất lễ đi trước.” Hoắc Dung Thành nhếch môi, bỏ lại một câu ngắn gọn rồi rời đi. Nhân tiện kéo tay Tô Tú Song đi luôn: Sau khi rời khỏi nơi đó, Hoắc Dung Thành bỏ tay cô ra, nhìn cô nói: “Diễn xuất thật tệ”
Sau đó lạnh lùng nghênh ngang rời đi.
Tô Tú Song đứng yên tại chỗ, tức giận đỏ cả mắt. Đầu tiên, không bàn tới chuyện diễn xuất của cô như thế nào, nhưng kể từ giờ phút này, chắc chắn cô đã trở thành cái gai trong mắt Mộ Đan Nhan.
Trên sân khấu, Mộ Đan Nhan đã chuẩn bị xong. Thân hình cô ta mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, đứng dưới ánh đèn càng có vẻ đáng thương yếu đuối.
Tiếng nhạc vang lên, cô ta bắt đầu từng bước nhảy Latin vừa hào phóng vừa nhiệt liệt. Cho dù không có bạn nhảy thì cũng không thể ngăn cản cô ta trở thành tâm điểm của mọi người.
Cô ta học múa Latin từ nhỏ, bây giờ đã là quán quân thế giới, trong nhà có vô số cúp. Ánh mắt kinh diễm và ghen ty của mọi người đều đổ dồn lên người cô ta, tiếng kêu thán phục và khen ngợi.
Điều này khiến Mộ Đan Nhan càng thêm hưởng thụ, cao quý như thiên nga trắng.
Ở đây, cô ta chính là viên kim cương tỏa sáng, còn những người phụ nữ khác thậm chí không xứng xách giày cho mình!
Từng tiếng khen ngợi vang lên dưới sân khấu.
“Không hổ là quý cô đệ nhất, nhảy múa quá chói mắt”
“Gô ấy đã từng nhận được giải quán quân thế giới cơ mà, đương nhiên người khác sao sánh bằng”
“Xem eo, chân, mông kia kìa, đúng là mê người.
“Hoắc Dung Thành từ bỏ một cô gái xinh đẹp nhường này sao? Anh ta bị mù hay sao vậy?”
Câu đá xéo cuối cùng này rất nhỏ, hầu như chỉ có hai người mới nghe thấy.