Mộ Đan Nhan là quý cô đệ nhất thủ đô, trừ gia thế đứng đầu, còn là vì trong số các tiểu thư cành vàng lá ngọc ở thủ đô, cô ta là người xinh đẹp nhất. Thua Mộ Đan Nhan, Tống Khởi Lệ phục, nhưng thua một con nhóc miệng còn hôi sữa không biết từ đâu chui ra, Tống Khởi Lệ không thể chấp nhận được.
“Chưa chắc đâu. Trái đào non nớt đến khi chín sẽ biến thành đào mật, chậc chậc, trắng nõn hồng hào, tươi ngon mọng nước, có hương có vị…
Nghe vậy, Mộ Đan Nhan và Tống Khởi Lệ đồng thời nhìn qua. Hàn Văn Thiên ngậm một đóa hoa hồng, không đứng đắn khoác tay lên vai Nam Cố Trạch.
“Phụ nữ ấy à, quan trọng nhất là hương vị, đúng không nào?”
Nam Cố Trạch liếc xéo anh ta: “Đồ xấu xa”
Sau đó hai người nghênh ngang rời đi.
Tống Khởi Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Nghe cậu Thiên nói vậy, xem ra kỹ thuật trên giường của con tiện nhân kia rất cao siêu, đúng là vô liêm sỉ!”
Mộ Đan Nhan cũng bị câu nói nhẹ bãng ấy đâm trúng tim đen. Cô ta đính hôn với Hoắc Dung Thành hai năm, ngay cả tay cũng chưa từng nắm lấy một lần, huống chỉ là lên giường. Quả thực là sỉ nhục đối với mình! Khi đó nhà họ Hoắc muốn từ hôn, cha sợ mình gây sự, chọc giận nhà họ Hoắc, bèn nhốt mình trong phòng. Lễ cưới của Hoắc Dung Thành là do mình lén lút trốn ra ngoài mới có thể đối mặt với Tô Tú Song. Còn chưa kịp ra tay đối phó với cô ta thì đã bị vệ sĩ phát hiện, đưa về nhà họ Mộ. Mãi cho tới hôm qua, cha mới chịu thả mình ra khỏi phòng.
Từ giờ trở đi, cô ta nhất định sẽ thanh toán từng khoản nợ với Tô Tú Song. Mộ Đan Nhan nở nụ cười, chậm rãi đi về phía ông Gia.
“Ông Gia, chúc ông thọ tỉ Nam Sơn, đây là món quà cháu chuẩn bị cho ông”
Cô ta lễ phép cười khẽ, cung kính dâng món quà.
Ông Gia gật đầu, thuận tay nhận lấy, liếc nhìn thấy ba chữ “chùa Thịnh Huệ”, không khỏi dừng lại: “Cháu đi xin hả?”
“Vâng, trụ trì đích thân khai quang đấy ạ”
“Cháu thật có tâm, không dễ dàng chút nào, đến chùa Thịnh Huệ phải leo núi sáu tiếng, vất vả cho cháu” Ông Gia rất hài lòng về món quà này, thậm chí nhìn Mộ Đan Nhan bằng ánh mắt hiền lành hơn nhiều.
“Không vất vả, chỉ cần ông khỏe mạnh, không bệnh không đau thì là phước đức của bậc con cháu bọn cháu.”
Mộ Đan Nhan nhỏ nhẹ nói chuyện.
“Cháu giỏi ăn nói phết” Ông Gia vui mừng gật đầu.
“Hôm nay cháu còn cố ý chuẩn bị một điệu nhảy cho ông nữa ạ”
“Thế à? Vậy thì ta phải thưởng thức mới được. Lăng Tùng, bưng trà của ta lên đây.”
Sau đó, Mộ Đan Nhan đưa mắt nhìn người đàn ông khiến mình si mê: “Dung Thành, anh có thể làm bạn nhảy của em được không?” Cô ta cố ý nhấn âm cuối, khiến giọng nói của mình nghe vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
“Mời tôi nhảy chung trước mặt phu nhân của tôi, cô Nhan có thấy ổn không?” Hoắc Dung Thành nhướng mày, chẳng buồn quanh co với cô ta mà lạnh lùng nói thẳng. Anh đút một tay vào túi quần, phong thái quý tộc trời sinh.
Phu nhân, cô Nhan…
Mộ Đan Nhan á khẩu không trả lời được, trái tim như bị cứa một nhát, còn bị xát muối lên vết thương đau rát.
Đúng lúc Tô Tú Song đi ngang qua hai người, hoàn toàn nghe rõ cuộc đối thoại này. Nghe đến chữ “phu nhân”, cô không khỏi run lên.