“Một cây làm chẳng nên non, Bạch Vũ Phong không quản được nửa thân dưới của mình thì cũng có lỗi, nhưng người phụ nữ kia càng có lỗi nhiều hơn, không đúng sao?”
Gã mặt thẹo vuốt cằm: “Cũng đúng, cô nói có lý.”
Nghe vậy, Tô Tú Song thở phào nhẹ nhõm.
“Cô suýt nữa thì thuyết phục tôi” Gã mặt thẹo lại nói: “Nhưng con người tôi luôn thương hương tiếc ngọc, không thích đánh phụ nữ, cho nên cậu ta chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi”
Thương hương tiếc ngọc ư? Nhìn Bạch Tĩnh còn bị hắn ta đạp dưới chân, Tô Tú Song chỉ hận không thể ném giày lên mặt hắn ta.
“Phải làm thế nào thì anh mới chịu thả cậu ấy ra?” Cô kìm nén cơn giận, bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy, gã mặt thẹo nhìn Tô Tú Song từ trên xuống dưới bằng ánh mắt vừa gian tà vừa háo sắc: “Cô cũng xinh đẹp đấy, còn biết thương người, chi bằng làm người của tôi đi, tôi sẽ thả cậu ta”
“Đừng nằm mơ!” Tô Tú Song buột miệng.
Gã mặt thẹo lập tức đen mặt.
Tô Tú Song hoàn hồn, vội giấu đi cảm xúc, cố gắng nở nụ cười: “Người của anh Đao toàn là những cô gái xinh đẹp nóng bỏng, tôi còn chưa đủ tư cách”
“Ăn sơn hào hải vị quen mồm, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị ăn thanh đạm cũng không tồi” Gã mặt thẹo nhe hàm răng vàng khè, thả Bạch Vũ Phong, ngược lại đi về phía Tô Tú Song. Hắn ta vươn tay kéo Tô Tú Song đến trước mặt mình, tay trái nắm chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, tay phải cầm dao kề bên cổ cô.
“Không muốn làm người của tao cũng được, vậy thì ngủ với tao một đêm, hầu hạ tao cho thoải mái thì tao sẽ thả hai chị em chúng nó, thế nào?”
Vừa dứt lời, Tô Tú Song còn chưa kịp lên tiếng thì Bạch Tĩnh đã nhổm dậy, chửi ầm lên: “Đồ hẹn hạ đốn mạt, anh đừng hòng!”
“Con đĩ thối tha này lắm mồm quát”
Gã mặt thẹo nhổ nước bọt mắng. Đám đàn em lập tức hiểu ý, xông lên đá vào bụng Bạch Tĩnh. Bạch Tĩnh bị đụng trúng quầy bar, đau đớn khom lưng, mãi mà không đứng dậy được.
“Bạch Tĩnh” Tô Tú Song lo lắng nhìn “Đừng lo, chưa chết đâu” Gã mặt thẹo cười dữ tợn: “Hôm nay mày hầu hạ tao cho thoải mái thì ba người chúng mày đều có thể an toàn rời đi, nếu không hài lòng, đứa nào cũng không được rời khỏi quán bar này!”
Cảnh cáo xong, hắn còn tiện tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Tô Tú Song, xúc cảm khiến người ta nghiện.
Tô Tú Song run rẩy, nổi da gà khắp người.
“Suy xét thế nào? Lòng kiên nhẫn của anh Đao tao đây có hạn thôi” Thấy cô không lên tiếng, gã mặt thẹo thúc giục.
“Tôi đã kết hôn” Tô Tú Song nói.
“Kết hôn á?” Gã mặt thẹo nhướng mày, cười gian tà hơn: “Không sao, ngủ vợ của thằng khác càng sung sướng hơn.”
Thật ghê tởm?!
“Muốn ngủ tôi ư? Anh cũng không hỏi xem chồng tôi là ai, xem thử anh có đắc tội được hay không!” Tô Tú Song cắn răng nói.
“Ha ha ha, chưa từng nghe tới tên của tao hả? Thế mà lại có loại đàn bà mà tao không ngủ được? Mày nói nghe xem chồng mày là ai?”
“Hoắc Dung Thành!” Cô gằn từng chữ.
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Bạch Tĩnh cũng giật mình.