“Í, kia không phải là cô vợ nhỏ mới cưới của anh sao? Xem ra cô ta chọc phiền toái, anh không định anh hùng cứu mỹ nhân hả?” Hàn Văn Thiên rất tinh mắt, lập tức nhận ra Tô Tú Song bị đám người kia bao vây chung quanh.
Hoắc Dung Thành ngậm điếu thuốc trên môi, khế nheo mắt nhìn qua làn khói lượn lờ. Nghe vậy, anh ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn sang bên đó, thản nhiên nói: “Đi”
“Có trò hay xem, sao có thể bỏ qua?”
Hàn Văn Thiên híp mắt, sờ cằm: “Chỉ xem năm phút thôi, được không? Người †a muốn xem mà” Anh ta cố ý õng ẹo làm nũng.
Mộ Dương Phi và Nam Cố Trạch đưa mắt nhìn nhau, đều nổi đầy da gà. Hoắc Dung Thành nhíu mày, vẻ mặt chán ghét rõ ràng, búng tay gẩy rơi tàn thuốc: “Ghê tởm, không chuyển giới thành nữ đúng là sỉ nhục cậu”
Chính giữa đại sảnh, gã mặt thẹo lại có động tác khác. Hắn ta chậm rãi trượt mũi dao xuống vị trí giữa hai chân Bạch Vũ Phong, liếm môi đầy tà ác: “Nếu mày không thể quản được thằng em mày thì để tao quản cho, trực tiếp cắt đi!”
Bạch Vũ Phong sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, người run cầm cập.
“Các người còn biết đạo lý không vậy?” Bạch Tĩnh tức giận xông đến trước mặt gã mặt thẹo, muốn hất tay hắn ta.
Gã mặt thẹo đẩy Bạch Tĩnh ngã xuống đất, đạp lên lưng cô: “Hôm nay nếu em trai mày có thể bước ra quán bar này lành lặn thì tao sẽ đọc ngược cái tên anh Đao của tao”
“Anh Đao, đọc ngược lại mà trệch đi chẳng phải là thành đánh nhau sao?”
“Ha ha, đúng thế, xem ra hôm nay phải cho nó một bài học, không thì thật xin lỗi sự sắp đặt trùng hợp của ông trời.”
“Nào nào nào, đánh đi, đánh đi…”
Đám đàn em xem náo nhiệt chung quanh nhao nhao lên tiếng, thỉnh thoảng còn nói mấy câu đổ thêm dầu vào lửa.
“Nếu ý kiến của mọi người đều thống nhất thì hôm nay, tao sẽ cho các anh em xem trò hay.” Anh Đao vươn tay cứa một phát, để lại vết cắt trên đũng quần của Bạch Vũ Phong, lộ ra quần lót màu đen bên trong. Bạch Vũ Phong sợ đến mức són ra quần, nước tiểu chảy tí tách xuống dưới theo ống quần.
Thấy vậy, đám đàn em cười ầm lên, không đồng tình mà chỉ có đầy trào phúng. Bạch Tĩnh không thể nhúc nhích, chỉ có thể phí công giãy dụa, đôi mắt khóc vừa sưng vừa đỏ.
Nhát dao thứ hai trực tiếp đặt lên đùi Bạch Vũ Phong.
Tô Tú Song trơ mắt nhìn cảnh này.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô bỗng lên tiếng: “Khoan đãi”
Gã mặt thẹo hung ác trừng về phía cô.
“Tôi có lời muốn nói” Tô Tú Song siết chặt bàn tay, ưỡn thẳng lưng, găn từng chữ: “Anh Đao vì một người phụ nữ mà làm to chuyện thì không đáng.”
“Thế à?” Gã mặt thẹo hứng thú nhướng mày.
“Người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như anh Đao, người phụ nữ kia hoàn toàn không xứng với anh” Cô nhếch môi cười, ánh mắt bình tĩnh: “Anh Đao kiếm tiền bằng cách đổi mạng sống, cô ta chẳng những không biết trân trọng mà còn dùng tiền mồ hôi nước mắt của anh đi bao người đàn ông khác, nói thật, cô ta chẳng hề quan tâm đến anh đâu”
“Đối với loại đàn bà trăng hoa quen thói như thế, cho dù không có Bạch Vũ Phong thì chắc chắn cũng sẽ quyến rũ người khác thôi, đây là bản tính của cô ta.”