Tài xế vẫn rất nhiệt tình, ‘diễn thuyết’ trong trạng thái thao thao bất tuyệt.
“... Nhưng từ sau khi Quan Thị nhất tộc lụi bại, mạnh kinh tế của cả thành phố G liền xảy ra thay đổi lớn...”
Sau khi đến nơi, mỹ nữ xuống xe, bỏ lại mấy tờ tiền, nhàn nhạt nói một câu: “Không cần thối.”
Điều này thật sự khiến tài xế rất vui, xem ra nhiệt tình chu đáo một chút mới có được chỗ tốt.
Cô gái đi vào trong khách sạn năm sao xa hoa nhất của thành phố G...
Nhà tổ nhà họ Long ở thành phố C.
Long Đình Đình vác cái bụng to, đang đi dạo trong hoa viên.
Người làm chạy tới: “Cô chủ nhỏ, cô gia gọi điện cho cô.”
Long Đình Đình nhíu mày, Mặc Diệu Dương cũng thật là, cô chỉ về nhà mẹ mà thôi, chứ đâu có đi đâu chơi, anh một ngày gọi điện mấy lần đến tìm cô.
Cô gật đầu, nói: “Ừm, tôi biết rồi, tôi bây giờ đi nghe.”
“Cô chủ nhỏ, cô mau lên đi, giọng nói của cô gia ở trong điện thoại rất khẩn trương.”
“Biết rồi, biết rồi...” Long Đình Đình không nhẫn nại mà khoát tay. Long Đình Đình chính là An Đình Đình.
Từ ba tháng trước, sau khi Quan Bá Thiên hoàn toàn rớt đài, quân sự, chính sự, kinh tế... của thành phố G đã xảy ra thay đổi rất lớn...
Gia tộc Mặc Thị trong nửa tháng ngắn ngủi, mau chóng khôi phục sự cường thịnh trước đây.
Thật ra người ngoài không hề biết, Mặc Diệu Dương sau khi đạp đổ Quan Bá Thiên, ngay cả nhà họ Hàng, nhà họ Lâm với nhà họ Sở đều thu vào trong túi. Có một loại ý trăm sông quy về một biển.
Mấy gia tộc này liên tiếp ngã xuống, thế lực của nước ngoài đột nhiên giống như bốc hơi khỏi vũ trụ này vậy.
Nói bọn họ hoàn toàn thu tay rồi, ngược lại không bằng nói bắt đầu thời kỳ tĩnh dưỡng chờ thời cơ. Nhưng Mặc Diệu Dương sẽ không dễ dàng để bọn họ yên ổn, cho nên, mấy tháng này, thế lực của nước ngoài liên tiếp xảy ra các loại đánh lén bạo lực, phần tử khủng bố.
Như thế, thế lực của nước ngoài trong thời gian ngắn căn bản không thể phân tâm bày mưu tính kế với mấy gia tộc nào đó của thành phố G.
Tần Phong trước khi đi, lại nhắc nhở An Đình Đình một lần, bảo cô từ từ suy nghĩ cho kỹ, ông cụ cảm thấy An Đình Đình là người thích hợp nhất để nhận chuyện này. An Đình Đình vẫn giữ thái độ muốn thử, nhưng, mọi thứ đều đợi sau khi sinh con xong rồi quyết định.
Trải qua thời kỳ đầu nguy hiểm khi mang thai, An Đình Đình đã đích thân đến thành phố C, chính thức chào hỏi nhà họ Long và Long Chi Nguyệt. Người nhà họ Long đối với Tiểu Long Nữ hoàn toàn không có nửa điểm nghi ngờ.
Bởi vì, từ gương mặt của cô đã hoàn toàn có thể đoán ra cô chính là Tiểu Long Nữ của nhà họ Long lưu lạc bên ngoài hơn 20 năm. Cô thật sự chính là bản sao của Long Chi Nguyệt.
An Đình Đình nhận tổ quy tông, chính thức đổi tên thành Long Đình Đình.
Long Đình Đình từ từ đi vào đại sảnh, cầm điện thoại lên, chầm chậm nói một tiếng ‘Alo---”
“Bảo bối, em rốt cuộc bao giờ mới về? Em bây giờ có nhà họ Long rồi nên không cần nhà họ Mặc nữa sao?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói rõ ràng của anh, không có ý giận dỗi. Nhưng, trong câu thoại này lại tràn ngập oán hận và uất ức.
Long Đình Đình vô cùng bất lực: “Làm ơn, cậu chủ Diệu Dương, em quay về chẳng qua mới được 7 ngày mà thôi.”
Cô chỉ về nhà mẹ đẻ và thăm mẹ mà thôi, mỗi ngày đều bị anh liên tục thúc giục trở về như đòi mạng vậy.
“Cô Long, em cho rằng thời gian 7 ngày rất ngắn sao?” Mặc Diệu Dương đột nhiên dùng một loại giọng nói rất nghiêm túc, còn rất có lý mà nói: “Một ngày có 24 tiếng. Một tiếng có 60 phút. Một phút có 60 giây. Tự em tính xem, em rời khỏi anh đã bao nhiêu giây rồi... Điều này đã vượt quá phạm vi anh chấp nhận được một cách nghiêm trọng. Cho nên, cô Long thân mến, mời em nhanh chóng, bây giờ, lập tức trở về.”
“...” Long Đình Đình thật sự cạn lời rồi.
Cô buông điện thoại xuống, xoay người lại. Đúng rồi, trong góc vườn có trồng loại hoa gì nhỉ? Màu sắc tươi như thế, thật sự quá đẹp. Đợi lát nữa hỏi thử người chuyên chăm sóc hoa cỏ trong vườn.
Long Đình Đình trực tiếp cúp máy, cách xử lý lạnh đổi lại kết quả là ngày hôm sau Mặc Diệu Dương xin nghỉ, ngồi máy bay tư nhân đến nhà tổ nhà họ Long ở thành phố C.
Sau khi chào hỏi các trưởng bối của nhà họ Long, ngày hôm sau liền dẫn vợ trở về.
Long Đình Đình ngồi máy bay nửa ngày, vừa về đến Thủy Sam Uyển, bèn cảm thấy có hơi mệt rồi. Sau khi dùng bữa trưa mẹ Dung nấu thì chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ này, ngủ thẳng đến hơn 4 giờ chiều.
Cô rời giường, đi đến trước gương của tủ đồ, nhìn vóc dáng trước sau trái phải của mình. Bỗng cảm thấy, trong lòng thật bực tức. Nghĩ lại trước đây vóc dáng nhỏ nhắn của mình, thật sự là thon thả chân dài. Mà hiện nay, chân phù, đâu có một chút nữ tính nào. Cửa phòng được người khác mở ra, phát ra tiếng ‘cạch’ khẽ khàng.
Long Đình Đình ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông in trong gương vẫn có vóc dáng săn chắc, gương mặt đẹp trai của ông chồng quốc dân. Càng nhìn trong lòng càng cảm thấy không phục.
Dựa vào đâu phụ nữ phải sinh con? Dựa vào đâu vóc dáng trở nên sưng phù thế này? Dựa vào đâu chứ... mà đàn ông vẫn có thể đẹp trai chết người như thế?
Long Đình Đình càng nghĩ trong lòng càng tức, dứt khoát quăng cho Mặc Diệu Dương cái lườm, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Anh bị lườm mà có hơi không biết làm sao. Đầu óc của anh nhanh chóng vận chuyển, hôm nay có chọc giận cô chỗ nào không? Từ lúc lên máy bay, khi bay, đến lúc hạ cánh, sau đó trở về... hình như anh không có chọc cô không vui mà. Vậy tại sao...
“Bảo bối, sao thế? Có phải ai chọc em không? Nói cho anh biết, chồng giúp em!” Mặc Diệu Dương từ từ áp sát lại.
Long Đình Đình buồn bực di chuyển cơ thể không tiện của mình sang một bên: “Không có.” Bực bội ném ra hai chữ.
Mặc Diệu Dương suy nghĩ, giọng nói cũng tư lự nói: “Anh cũng cảm thấy không có. Dù sao, vợ của anh dịu dàng, lương thiện, xinh đẹp, hào phòng như thế... ai dám chọc chứ? Ai nỡ chọc chứ? Ai không biết ngại mà chọc chứ?”
“...” Long Đình Đình càng lúc càng phát hiện, người đàn ông lạnh lùng Mặc Diệu Dương này, trong tiềm thức tồn tại sự trêu chọc.
Anh đã từng ở trong lòng cô, nói thế nào nhỉ... Chính là thuộc kiểu người lạnh lùng khó gần. Trước sau chỉ cách hơn một năm, bản tính thật sự của anh hoàn toàn lộ ra rồi.
Có điều nghĩ cũng thấy lạ, thế nào anh đối với người khác đều là bộ dạng chính nhân quân tử, đạo mạo. Thế sao khi ở trước mặt cô lại biến thành cái đứa hạnh này rồi.
Long Đình Đình bĩu môi, nhìn mình trong gương lần nữa.
Mặc Diệu Dương vừa thấy thần sắc này của cô, trong lòng liền có tính toán. Anh nói: “Bảo bối, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời. Em bây giờ tuy vóc dáng có hơi mập, nhưng phụ nữ mang thai mới là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
“Thật sao?” Long Đình Đình phồng miệng.
“Đương nhiên.” Mặc Diệu Dương gật đầu, sau đó nói: “Em không sao à? Không tin tối nay đi theo anh.”
“Đi đâu?” Long Đình Đình bỗng lấy lại tinh thần.
Từ sau khi mang thai, trừ lần này về nhà mẹ, cô gần như bị hạn chế tất cả sự tự do, người cũng sắp bức bối chết rồi.