Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

CHƯƠNG 426: CÔ GÁI THẦN BÍ



Ngày hôm sau, nhà tổ nhà họ Mặc, chỗ ở.

Sau khi ăn sáng xong, Mặc Diệu Dương dẫn An Đình Đình đến phòng sách của Mặc Viên Bằng.

“Đình Đình, cháu ngồi đi.” Mặc Viên Bằng chỉ vào chiếc ghế sô pha.

“Cảm ơn ông nội.” An Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu, đi tới ngồi xuống.

Người làm đi tới, bâng mất ly trà.

“Diệu Dương, mấy ngày nay Cảnh Sơn rất không thành thật. Hôm nay rất quan trọng, cháu phái nhiều nhân thủ đến chỗ đó canh chừng.” Mặc Viên Bằng nói.

Mặc Diệu Dương gật đầu: “Yên tâm đi, ông nội, cháu sẽ.”

“Ừm.” Mặc Viên Bằng sau khi ngồi xuống, khẽ thở dài: “Gần mấy năm, nhà họ Mặc luôn gặp sóng gió, nhưng mong lần này có thể yên ổn được.”

Mặc Diệu Dương: “Chỉ cần có thể đạp đổ Quan Bá Thiên, thế lực của mấy gia tộc khác không khó thu thập. Mà lần này, đối với thế lực ở nước ngoài mà nói, là một đả kích rất lớn. Bọn họ chắc thất bại rất nhiều năm, muốn xem ông ta sẽ xử lý thế nào, vẫn sẽ tìm kiếm gia tộc thế lực mới để ủng hộ.”

Khựng lại, anh nói: “Ông nội, cháu vẫn muốn nhân lúc thắng lợi mà truy kích, diệt toàn bộ bọn họ.”

Mặc Viên Bằng nghe thế, trầm tư một lúc, nói: “Không thể.”

Mặc Diệu Dương lộ vẻ nghi hoặc: “Tại sao?”

“Chúng ta từ đến cuối ở chỗ sáng, nhất cử nhất động có kẽ đều nằm dưới mí mắt của bọn họ. Huống chi, mấy năm nay, chúng ta luôn chống đỡ, chưa từng chủ động xuất kích. Cho nên, muốn lập tức diệt gọn, điều đó gần như là không thể. Nếu như làm quá vội vàng, sẽ có hiệu quả ngược.

“Vậy ông nội, ý của ông là?” “Không vội, bề ngoài án binh bất động. Ông đã biết rồi, cháu sớm đã bí mật bồi dưỡng một nhóm tinh nhuệ đi ra nước ngoài, chúng ta chỉ cần thời gian 3-5 năm nữa khiến bọn họ rối loạn, tìm được lão đại của bọn họ rồi một lưới tóm gọn cũng không muộn.”

Mặc Diệu Dương mặt mày kính nể: “Ông nội, ông nói rất có đạo lý.”

Mặc Viên Băng cười vài tiếng, bỗng anh lại thở dài, nói: “Nếu như lão Tần luôn ở thành phố G, có thể giúp ích được, có lẽ nguyện vọng của chúng ta có thể thành hiện thực trước vài năm.”

Vừa dứt lời, An Đình Đình và Mặc Diệu Dương âm thầm liếc nhìn nhau.

Mặc Diệu Dương nhếch môi, nói: “Ông nội, thời gian sắp đến rồi, cháu đi trước đây.”

“Ừm ừm... đi đi, vạn sự cẩn thận.” Mặc Viên Bằng kéo cảm xúc của mình lại.

An Đình Đình cũng đứng dậy theo, cáo từ với Mặc Viên Bằng.

Mặc Viên Bằng tiễn hai người đến cửa, sau đó nhìn An Đình Đình, thâm ý nói: “Đình Đình, chú ý nhiều đến sức khỏe.”

“Cảm ơn ông nội, cháu sẽ.” An Đình Đình mỉm cười.

Lên xe, chiếc xe chạy thẳng một mạch về phía tòa án thành phố.

An Đình Đình do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Diệu Dương, anh vừa rồi nói với ông nội, chuyện này cần đợi 3-5 năm mới có thể kết thúc?”

Mặc Diệu Dương nhìn về phía trước, nói: “Ông nội sợ có chuyện xảy ra.”

An Đình Đình hơi nhíu mày, mặc dù biết chuyện này thật sự không vội được, nhưng trong lòng khó tránh có hơi thất vọng. Cô phồng môi, nói: “Vậy còn Tiểu San? Cô ấy cứ chết không rõ ràng như vậy sao?”

Vừa dứt lời, Mặc Diệu Dương đột nhiên nắm lấy tay của cô, nắm rất chặt.

An Đình Đình ngạc nhiên trong lòng, ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn nhìn anh. Lẽ nào cô nói sai cái gì sao?

“Đình Đình, thù của Tiểu San, nhất định phải báo! Em biết không, vụ nổ hôm đó không phải chính Tang Nham hạ lệnh.”

“Anh nói cái gì? Vậy là ai?” An Đình Đình không dám tin mà trợn tròn mắt.

“Là người của Quan Bá Thiên. Ông ta đã tra được vị trí cụ thể của chúng ta, sai người đến hiện trường sắp xếp. Mục đích cuối cùng của ông ta là muốn nổ chết tất cả chúng ta, không ngờ chúng ta đã ở bên ngoài rồi. Mà Tiểu San lại...” Mặc Diệu Dương nói như thế.

An Đình Đình khi nhớ lại cảnh tượng lần đó, cô đã giương mắt nhìn Mạnh Yến San bị nuốt chửng trong biển lửa. Mấy đêm sau khi trở về, cô cũng có mơ đến cảnh tượng này. Mỗi lần khi tỉnh lại, cả người đều toát mồ hôi.

“Nhưng, hành tung của chúng ta che giấu kỹ như thế, Quan Bá Thiên sao lại biết được chứ?” An Đình Đình vẫn cảm thấy nghi ngờ. “Bởi vì trong số vệ sĩ của chúng ta có nội gián.” Mặc Diệu Dương nói.

“Ai?” Giọng của An Đình Đình run lên.

“Đã bắt được rồi, hôm nay khi mở phiên tòa sẽ kêu anh ta chỉ tội Quan Bá Thiên.”

“Nói như thế, Quan Bá Thiên lại nhiều thêm một tội danh rồi.”

“Phải!” Mắt của Mặc Diệu Dương hơi nheo lại, trong ánh mắt lộ ra một tia hàn quang âm u thâm trầm: “Lần này, anh phải khiến ông ta mãi mãi không trở mình được.”

Ở cửa lớn, đám người Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu đã đang đợi. Sau khi nhìn thấy Mặc Diệu Dương và An Đình Đình xuống xe, Tiêu Quân bước lên một bước, nói: “Thời gian sắp đến rồi, vào trong thôi.”

Một đám người đi vào trong tòa.

Cùng lúc đó, một chiếc xe hạng sang từ xa chạy đến, dừng ở sảnh trước cửa lớn.

An Đình Đình ngoảnh đầu thì nhìn thấy Quan Bá Thiên từ trong xe bước xuống. Chỉ thấy ông ta mặc bộ vest trắng, trên mặt đeo một chiếc kính râm. Vẫn là cái bộ dạng khiêm tốn đó.

Rất nhanh, Quan Bá Thiên chú ý đến bọn họ. Ra hiệu tay với bọn họ, khóe môi nhếch lên.

An Đình Đình lườm ông ta, ngoảnh đầu đi vào.

Quan Bá Thiên không có ngờ, trong một đêm, tất cả tội chứng của ông ta đã bị tìm ra, từng cái từng cái trở thành bằng chứng trước tòa.

Luật sư bào chữa của ông ta đã chống lại mọi áp lực, đấu trí. Nhưng, vẫn không trụ được, một chứng cứ....

Thành phố G ba tháng sau, giữa mùa hè, khuya.

Chuyến bay cuối cùng của sân bay quốc hạ cánh ở thành phố G. Khách du lịch lần lượt xuống máy bay, vội vàng rời khỏi.

Một cô gái mặc váy đỏ, eo thon người mảnh khảnh, bước trên đôi cao gót, đi ra khỏi sân bay quốc tế. Cô gái có mái tóc dài xoăn sóng, làn da trắng nõn, khí chất đặc biệt.

“Cô ơi, đi đâu?” Tài xế hạ cửa xe xuống, nhiệt tình hỏi.

Mỹ nữ ngồi vào trong, nói ra địa chỉ: “Thành phố...”

Tuy đã nửa đêm, như tài xế lại có thể đón được một đại mỹ nữ như này, tâm trạng tự nhiên vô cùng tốt. Cơ buồn ngủ và sự mệt mỏi của anh ta bởi vì sự xuất hiện của cô gái này mà được quét sạch, ngại ngùng nói chuyện với cô ta.

Đầu tiên hỏi cô ta có phải là gái nước ngoài không, sau đó lại hỏi cô có biết phong tục của thành phố này không. Sau đó, lại rất nhiệt tình giới thiệu các khu trong thành phố G.

Ví dụ khu đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp, nơi náo nhiệt, cùng những người nổi tiếng của thành phố G.

Mỹ nữ từ đầu đến cuối chỉ im lặng ngồi ở hàng ghế sau. Có lúc sẽ đạp một hai tiếng nhưng trên mặt rất ít lộ ra nụ cười.

“Mỹ nữ, trước đây hào môn đại gia tốc của thành phố G này có mấy nhà. Gia tộc đứng đầu chính là gia tộc của Mặc Thị.”

Mỹ nữ ngồi đằng sau nghe thấy ba từ ‘nhà họ Mặc’, trên gương mặt xinh đẹp mê người vụt qua một tia cảm xúc khác lạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv