Nụ cười của Tống Thủy Ly rất tươi sáng, tựa như nắng ấm đầu hạ vậy, có thể khiến người đối diện cảm nhận được ấm áp vui sướng cùng cậu ta.
Thẩm Hi phát hiện cậu trai trẻ này đúng là khiến người ta không thể ghét được. Bởi vì cậu ta thực sự rất đáng mến, khiến người trìu mến mà không thể ghen ghét được.
Nhìn bóng dáng cậu ta nhảy nhót đi xa dần, nàng không khỏi mỉm cười, thiếu niên đáng yêu hoạt bát như vậy đúng là đẹp đôi với Danh Thập Tam, cô nương an tĩnh mềm mỏng ít nói như vậy cần phải có một người nhiệt tình làm bạn mới vui lên được.
Danh Thập Tam đi rồi, Tĩnh Huyên với Thanh Phù ỉu xìu một thời gian, hai tiểu cô nương không có người chơi cùng nữa, kể cả Thẩm Hi cũng hơi mất mát, nhưng tiệc vui nào cũng có lúc tàn, dù sao cô nương này chỉ đến đây đợi người mệnh định, thấy được người rồi sẽ đi, mọi người cuối cùng cũng nguổi ngoai.
Thẩm Hi lấy cái bùa mà Danh Thập Tam để lại đeo lên cho Tĩnh Huyên, lại dặn cô bé đừng tháo ra, đây là quà mà Thập Tam tỉ tỉ tặng. Tĩnh Huyên vui vẻ mang lên, mấy ngày sau Thẩm Hi phát hiện cô bé đã hoạt bát trở lại, không buồn buồn như lúc mới khỏi bệnh nữa. Nhưng có một lần nàng nghe được cô bé than thở với Thanh Phù: “Đã mấy hôm rồi muội không mơ thấy ca ca, trước đây tối nào muội cũng thấy huynh ấy, nhưng giờ chắc ca ca lại quên muội rồi...” Nghe vậy Thẩm Hi mới hiểu vì sao Tĩnh Huyên lại phát sốt buổi tối, cũng như vì sao Danh Thập Tam dặn không cho Tĩnh Huyên đến gần nhà gỗ, lại khóa chặt nhà gỗ lại.
Con người có linh hồn, điều này một người tá thi hoàn hồn như nàng hiểu rất rõ. Biết chuyện tâm linh này, Thẩm Hi đóng kín ngôi nhà gỗ kia lại, đóng đinh xung quanh, không để một khe hở cho bọn nhỏ tò mò béng mảng lại gần. Thực ra nàng còn định chôn luôn hai hộp tro cốt, nhưng An Tu Cẩn chưa trở lại, muốn chôn ở đâu hay thế nào thì tùy hắn.
Mùa hạ ngày dài, hôm nào Thẩm Hi ăn cơm trưa xong cũng sẽ đi ngủ trưa một giấc, không biết là do lớn tuổi dần hay sao mà dạo này nàng cảm thấy mình dễ mệt hơ trước, người ta nói con cái là thuốc làm cha mẹ già đi thật không sai, nhìn bọn nhỏ càng ngày càng phổng phao nàng mới nhận ra mình càng ngày càng già đi.
Lúc Thẩm Hi ngủ trưa, bọn nhỏ sẽ tự chơi đùa, sau khi Danh Thập Tam rời đi Hoắc Trung Khê cũng thường xuyên ra ngoài, tuy đêm vẫn trở lại nhưng ban ngày không thấy bóng dáng hắn đâu. Thành ra bây giờ thường chỉ có Thẩm Hi ở nhà một mình.
Trưa nay Thẩm Hi cũng ngủ một giấc, cảm giác bụng dưới căng phồng khiến nàng tỉnh lại, trong nhà không có người nên nàng không ra tiếng, xuống giường đi giày ra ngoài đi vệ sinh.
Nàng đi qua sân, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện rầm rì, nàng ở khá xa nên không nghe rõ, có vẻ như Thanh Phù đang nói chuyện ở chỗ sương phòng phía tây, chắc là cô bé đang nói chuyện với Tĩnh Huyên, hai tiểu cô nương thân thuộc như chị em, có gì cũng nói với nhau.
Thẩm Hi định đi tiếp, lại nghe thấy giọng nam vang lên: “Ngày mai ta tự đi là được, trong rừng nhiều rắn, khéo muội lại bị giật mình.”
Gì? Giọng của Gia Thanh chứ không phải Tĩnh Huyên?
Hai đứa bé kia đang nói gì vậy?
Thẩm Hi tò mò, nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng, nghe xem hai đứa nhỏ đang nói gì.
Nàng nghe được Thanh Phù nói: “Không sao, cũng tiện đường mà, dù sao hôm nào ta cũng với Tĩnh Huyên đi hái quả đào rau dại. Huynh mới phải cẩn thận ấy, lần sau luyện công đừng để bị thương nữa.” Trịnh Gia Thanh đáp: “Thảo dược mà lần trước muội mang đến dùng rất tốt, ta đắp mấy ngày là khỏi. Về sau nếu muội lại đi hái thuốc thì gọi ta đi theo, ta giúp muội đuổi rắn.”
Thanh Phù có vẻ như giận dỗi: “Được thôi, nhưng ta chỉ sợ lúc đó huynh lại không rảnh, khiến ta mất công đợi thôi.” Trịnh Gia Thanh cười cộc lốc: “Chắc chắn rảnh mà, không phải lần trước ta cũng đi cùng muội đấy sao?” Thanh Phù vẫn dỗi: “Huynh còn nói, ta vất vả lắm mới làm được cái hương bao đẹp thế, huynh không giữ lại còn đánh rơi vào trong nước. Đáng ghét!”
Trịnh Gia Thanh năn nỉ: “Lần sau ta sẽ cẩn thận, muội làm cho ta cái nữa đi mà, chắc chắn ta sẽ giữ kĩ, không mất đâu.” Thanh Phù có vẻ đã nguôi: “Được rồi, ta sẽ giúp huynh làm cái nữa, nhớ phải giữ cẩn thận đấy nhé.”
Nghe đến đây, Thẩm Hi liền nhẹ nhàng rời đi, nàng không nhịn được nữa, đi vệ sinh đã rồi tính sau. Đến lúc trở lại, hai đứa nhỏ đã không thấy đâu nữa, Thẩm Hi thở dài, có chút buồn bực trở về phòng.
Hai đứa nhỏ này có tình tố ái muội, Thẩm Hi không biết phải nghĩ sao nữa. Có kinh ngạc, hai đứa nhỏ mới 14 tuổi, thế nhưng đã hiểu tư tình nhi nữ, cũng có vui sướng, bọn nhỏ đã lớn dần rồi, không hề trẻ con nữa. Còn có mất mát, nàng đã sắp được lên chức mẹ chồng rồi, lại mấy năm nữa liền thêm một nấc, sẽ được gọi là bà...
Nghĩ xa dần, Thẩm Hi bắt đầu thương cảm lên, ngồi trong căn phòng trống, nàng u buồn thở dài. Mỹ quyến như hoa rồi cũng lụi tàn, tuế nguyệt khiến người lão...
Thẩm Hi u buồn cả ngày, uể oải không muốn động đậy, nhất là lúc Thanh Phù đến tìm một ít vải lẻ nói là muốn làm một cái hương bao, Thẩm Hi càng cảm thấy mình già rồi, nàng hâm mộ nhìn Thanh Phù thanh xuân tươi đẹp, trong lòng càng buồn bực.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, htm mới tắm rửa ra nằm xuống đã thấy thê tử đang thở ngắn than dài, hắn quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Tiểu Hiệp lại nghịch ngợm chọc nàng bực mình à?”
“Không phải, chỉ là ta cảm thấy Thanh Phù đã lớn rồi, ta cũng già đi.” Thẩm Hi không kể cho hắn nghe chuyện giữa Trịnh Gia Thanh với Thanh Phù, sợ hắn tức giận lại phạt bọn nhỏ, khiến tâm hồn non nớt của mấy đứa bé bị thương tổn. Hoắc Trung Khê vươn tay ra sờ sờ, nói nhỏ vào tai nàng: “Vẫn mịn màng như cũ, nàng còn chưa già đâu.”
Thẩm Hi trừng hắn một cái: “Chàng đứng đắn chút đi, không thấy ta đang cảm hoài sao?
“Nàng còn chưa đến 30, già gì mà già, cả ngày chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn.” Hoắc Trung Khê nhíu mày, ra vẻ hắn không hiểu được tâm lí phức tạp của phụ nữ.
Thẩm Hi nhìn khuôn mặt Hoắc Trung Khê vẫn y nguyên từ lúc mới gặp cho đến bây giờ, không khỏi hâm mộ: “Vẫn là luyện võ tốt nhất, chàng xem chàng đi, lúc đầu mới gặp ta còn tưởng chàng mới khoảng 27 28 tuổi, bây giờ rõ ràng đã hơn 40, thoạt nhìn vẫn như 30. Không lẽ sau này ta hơn 30, chàng vẫn trông như trai trẻ đấy chứ? Khi đó nếu hai ta đi cạnh nhau người ta lại bảo ta ăn mặn, trâu già gặm cỏ non cho mà xem.”
‘Cỏ non’ hơn 40 tuổi kia nhìn thê tử đang thở ngắn than dài, thật sự không hiểu chuyện này có gì đáng lo, là người ai mà không già đi, lại không phải thần tiên trường sinh bất lão, nữ nhân đúng là kì quái, có thời gian lại không biết tận dụng, chỉ biết nghĩ linh tinh.
Thẩm Hi vừa sờ cơ bụng rắn chắc của Hoắc Trung Khê vừa hâm mộ: “Xem dáng người chàng vẫn còn đẹp thế này, xem ra luyện võ đúng là tuyệt thật, hay là mai ta cũng luyện đi, không phải chàng nói ta có sẵn căn cơ rồi sao, ta không tin ngay cả một chiêu ta cũng không nhớ được.”
“Được.” Hoắc Trung Khê đáp gọn lỏn, nắm tay nàng đưa xuống dưới.
Hôm nay Thẩm Hi không vuui, không có tâm tình làm chuyện đó, nàng bực mình đẩy đẩy tay hắn ra, bảo hắn:”Chàng đừng quấy rối, ta đang suy nghĩ đây. Mai ta dậy sớm, chàng cứ dạy ta khinh công trước đi, còn nữa, phải tìm các loại hoa cỏ có tác dụng dưỡng nhan về mới được, từ mai trở đi ngày nào ta cũng phải ngâm thuốc, tắm hoa, xem da dẻ có đẹp ra được không.”
Hoắc Trung Khê tiếp tục quấy rối, cuối cùng trong phòng chỉ vang lên mấy tiếng động rục rịch và tiếng than nhẹ...
Được tướng công đại nhân sử dụng liệu pháo tình yêu săn sóc, hôm sau Thẩm Hi đã vui vẻ ra mặt, không hề cảm thán thời gian vô tình, thanh xuân chóng tàn mà có tâm tình trêu chọc Thanh Phù rồi.
Thấy Thanh Phù đang thêu túi thơm, nàng hỏi trêu: “Thanh Phù, không phải con đã có mấy cái túi thơm rồi sao, giờ còn làm làm gì?”
Thanh Phù chắc đã nghĩ sẵn lí do, không chần chờ đáp: “Con thêu cho cha.” Thẩm Hi cầm lấy mặt thêu, nhìn kĩ hình cô bé đang thêu, làm bộ ngạc nhiên: “Nếu thêu cho cha còn thì thêu hình cỏ cây là được rồi, sao lại thêu đôi én? Loại có đôi có cặp này đưa cho hắn không tốt lắm.”
Mặt Thanh Phù đỏ lựng lên, chống chế: “Con thấy hình này đẹp nên mới thêu thôi.”
Thẩm Hi thấy cô bé ngại ngùng, không trêu nữa, nói sang chuyện khác: “Tĩnh Huyên đâu rồi? Mấy ngày nay các con tách nhau ra mỗi đứa một chỗ thế?”
Thanh Phù thở phào một hơi, vội trả lời: “Con bé đi ra suối cùng Gia Thanh ca và Tiểu Hiệp bắt cá.” Thẩm Hi vuốt mái tóc đen óng của Thanh Phù, cảm thán: “Thanh Phù đã lớn thật rồi, thành đại cô nương, không còn là cô nhóc nhõng nhẽo muốn ra bờ biển nhặt hải sản khi xưa nữa.”
Nghe Thẩm Hi nói vậy, Thanh Phù cũng nhớ đến hồi nhỏ mình muốn ra bờ biển, làm nũng với cha, cha cũng không dỗ nổi, đành dẫn nàng đến nhà mẹ nuôi.
Nhớ đến chuyện này, Thanh Phù lại đỏ mắt: “Mẹ nuôi, con nhớ cha lắm, sao ông ấy mãi vẫn chưa đến đón con?”
Thẩm Hi thấy cô bé khóc, có chút hối hận mình lỡ miệng, khiến cô bé nhớ đến chuyện buồn. Nàng dịu dàng lau nước mắt cho Thanh Phù, an ủi: “Cha con thương con như vậy, chắc chắn là ôn ấy bận nên không có thời gian đến thăm con thôi. Nhắc ông ấy vậy có khi mai con dậy đã thấy cha con đến rồi, cố gắng thêu túi thơm cho đẹp, đợi lúc nào cha con đến thì con đưa cho ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui.”
Thanh Phù lập tức lại cái túi thơm đang làm dở, đi lật xem chỗ vải lẻ kia: “Vậy con làm cho ông ấy một cái mới, cái thêu chim én đấy không làm nữa.”
Thẩm Hi thấy Trịnh Gia Thanh chắc còn phải đuổi theo cô bé dài dài, trong lòng người ta vẫn là cha quan trọng nhất. Cuối cùng nàng vẫn không quản chuyện của Trịnh Gia Thanh với Thanh Phù, tình cảm nên để thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Tuổi mới lớn nên có tình cảm với khác phái là chuyện bình thường, nếu bây giờ chỉ trích ngăn cấm hay can thiệp quá nhiều có thể khiến đứa trẻ tổn thương hoặc nổi loạn, đôi khi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nàng nhớ có một người bạn cùng lớp hồi đại học yêu một người lái xe taxi, nhưng người nhà thấy chàng trai kia văn hóa thấp, công việc lại kém nên không đồng ý, còn bắt hai người chia tay. Người bạn học kia cũng nóng tính, không ngại cắt đứa quan hệ với gia đình để kết hôn với người ta. Mọi người tưởng rằng mối tình oanh oanh liệt liệt này có thể kéo dài mãi mai, hai vợ chồng hạnh phúc bên nhau nhưng ai cũng không ngờ 3 năm sau họ đã ly hôn.
Về sau Thẩm Hi gặp lại cô ấy, hai người nói chuyện, cô có bộc bạch: “Khi đó cha mẹ phản đối quyết liệt thì tôi lại không nghe vào. Lúc ở bên anh ta đề tài của hai người chỉ có làm sao để chống đối với cha mẹ chứ không có chuyện gì khác. Về sau tôi cắt đứt với cha mẹ, bọn tôi kết hôn, không có để tài chung kia tôi mới nhận ra hai người căn bản không có tiếng nói chung, đề tài của tôi anh ấy không hiểu, anh ấy nói thì tôi chê là thô tục, không muốn nghe. Mà tôi ít nhiều cũng học đại học xong, có chút tình cảm lãng mạn, nhưng anh ấy lại tính toán chi li, chê tôi tiêu tiền hoang phí. Ngày nào cũng cãi nhau, li hôn là tốt nhất. Thực ra nếu khi đó nhà tôi không phản đối kịch liệt như vậy, hai người yêu nhau một thời gian cũng sẽ tự nhận ra mình không thuộc về nhau, chắc chắn cũng sẽ chia tay. Tôi không trách cha mẹ, chỉ là phương thức hai ông bà xử lí chuyện này khá thô bạo, khiến mình không thể tiếp thu được mà thôi.”
Đến bây giờ Thẩm Hi vẫn nhớ những lời cô ấy nói, khuôn mặt cô có vẻ tự giễu, giải thoát, nhưng lại không có đau khổ. Không trách người ta nói tình yêu như một cái lò xo, áp lực càng lớn thì lực đẩy càng mạnh.
Có vết xe đổ của người bạn học, Thẩm Hi không dám can thiệp quá sâu vào chuyện của hai đứa nhỏ, chỉ làm bộ không biết mà yên lặng quan sát.