Không thể nào...
Trùng hợp như vậy?
Danh Thập Tam tính là có người tới liền có người đến ngay, đúng là thần kì!
Thẩm Hi cũng nhoài người tới trước cửa sổ nhìn xem, nàng cũng tò mò không biết người mệnh định của Danh Thập Tam trông như thế nào. Một chốc sau vẫn không thấy có người tới, Thẩm Hi khinh bỉ liếc Hoắc Trung Khê một cái, nhỏ giọng nói: “Chàng chỉ phán bừa, có ai tới đây đâu?”
Hoắc Trung Khê vẫn điềm nhiên: “Đã đến chỗ chân tường phía tây rồi.” Thẩm Hi vội nghển cổ lên xem, mấy giây sau đã thấy một thiếu niên 17 18 tuổi nhảy lên đầu tường.
“Đúng là đoán chuẩn thật.” Thẩm Hi lẩm bẩm cảm thán, không biết nàng đang khen Hoắc Trung Khê hay Danh Thập Tam nữa.
Thiếu niên kia mặc bộ quần áo lụa màu lam, dáng người cao gầy, từng hành động đều mang vẻ tiêu sái xinh đẹp. Đợi người kia đứng yên sau Thẩm Hi nhìn thấy tướng mạo, không khỏi cảm thán chàng trai trẻ này đúng là sạch sẽ! Vẻ sạch sẽ này không phải nói quần áo hay mặt mũi, mà là khí chất trên người cậu ta, tựa như bầu không khí cuối thu, bầu trời cao xanh thăm thăm thẳm, sạch sẽ thuần túy không một chút tạp chất. Đặc biệt là đôi mắt của cậu ta, đen trắng rõ ràng, tròng mắt đen láy trong suốt như một đứa trẻ sơ sinh.
Thiếu niên kia không nhảy xuống sân ngay, vẫn đứng trên đầu tường nhìn nhìn, sau đó thấy Danh Thập Tam đang ngồi trên ghế, ngạc nhiên gọi một tiếng: “Tiên nữ!” Giọng nói của cậu ta giòn giòn dễ nghe, như viên đá va leng keng vào thành cốc pha lê vậy.
Danh Thập Tam chỉ mỉm cười, không nói một lời.
Thiếu niên vén vạt áo lên, ngồi hẳn xuống đầu tường, hai cái chân thon dài lắc qua lắc lại, đôi tay chống ở hai bên người, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhr giọng nói thầm: “Không phải A Tứ nói Kiếm Thần ở đây sao, sao chỉ thấy mỗi tiên nữ vậy?”
Danh Thập Tam nhẹ nhàng cười: “Ta không phải là tiên nữ.”
Thiếu niên nghe vậy, chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu hỏi: “Vậy cô nương ngồi đó làm gì? Cô sinh bệnh à?” Danh Thập Tam không biết là đã mệt hay ngại ngùng, hơi hơi thở dốc: “Đúng vậy, ta bị bệnh.”
Nghe nàng nói vậy, thiếu niên vội nhảy xuống sân, chạy vội đến bên người nàng, vươn tay sờ trán mình rồi sờ trán Danh Thập Tam, bĩu môi: “Cô có phát sốt đâu?” Danh Thập Tam cười: “Ta không bị sốt, nhưng có chút mệt, không ngồi vững được.” Nói xong, nàng nghiêng sang một bên, có vẻ như sắp ngã xuống.
Thiếu niên vội vươn tay đỡ lấy nàng, vội vàng nói: “Bệnh của cô đúng là nặng đấy, ta đi mời Trương bá đến khám cho cô, y thuật của Trương bá rất tốt.” Mới dứt câu, Danh Thập Tam đã ngồi ổn lại, thiếu niên lập tức xoay người chạy đến chân tường, thả người nhảy lên, một chốc sau đã không thất tăm hơi.
Ơ hay? Xong việc rồi?
Chỉ đỡ Danh Thập Tam ngồi lại vào ghế liền đi rồi?
Thiếu niên kia có vẻ như không đáng tin cho lắm.
Thẩm Hi đang ngơ ngác nhìn ra ngoài, Danh Thập Tam đã ngã bùm xuống, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Thẩm Hi thấy vậy, sợ hãi chạy ra ngoài, dìu Danh Thập Tam lên, chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng có mệt vệt máu, có lẽ là do lúc ngã xuống đập vào đâu đó.
Hoắc Trung Khê cũng đi qua nhìn xem, ôm nàng đưa vào trong phòng, lại lấy nội lực dò xét một chút, nói là không có việc gì, chỉ là tiêu hao quá nhiều thể lực nên ngủ thiếp đi thôi.
Giấc ngủ này của Danh Thập Tam kéo dài hơn 3 ngày, trong lúc này nàng không tỉnh lại lần nào, mãi cho đến ngày thứ tư nàng mới mở mắt, thấy Thẩm Hi đang ngồi bên giường, trong lòng ấm áp.
“Thẩm tỉ tỉ, tỉ không cần lo lắng, ta đã khỏe rồi.”
“Khiến ta sợ gần chết, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!”
Ba hôm nay Thẩm Hi lo lắng không yên, người bình thường không ăn uống 3 ngày cũng đã suy kiệt rồi, đằng này Danh Thập Tam lại vốn đã yếu ớt, nếu không phải Hoắc Trung Khê nói Danh Thập Tam không có việc gì, Thẩm Hi đã nóng ruột đến cào tường. Sau giấc ngủ này có vẻ Danh Thập Tam đã khỏe hơn, trông tỉnh táo hơn mấy ngày hôm trước nhiều.
Nàng ngồi dậy, tự mặc quần áo, còn húp một bát cháo, sau đó ngồi tựa vào đầu giường, nói với Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, ta sắp rời khỏi đây rồi, cảm ơn mấy ngày nay tỉ đã mệt mỏi chăm sóc ta.”
Thẩm Hi vừa dọn bát đũa vừa hỏi: “Không cần khách khí như vậy, nhưng thân thể cô còn chưa khỏe hẳn, đi thế nào được?” Danh Thập Tam mỉm cười: “Huynh ấy sẽ đến đón ta.”
Huynh ấy?
Hẳn là người thiếu niên có vẻ không tin cậy hôm trước.
Nghĩ vậy, Thẩm Hi cũng có chút lo lắng, người thiếu niên này chưa trưởng thành, có vẻ vẫn chưa hết tính trẻ con, như vậy Danh Thập Tam yếu ớt cần người chăm sóc liệu có ổn khi đi cùng cậu ta không đây?
Danh Thập Tam biết Thẩm Hi lo lắng, nàng mỉm cười an ủi: “Thẩm tỉ tỉ, tỉ không cần lo cho ta, bây giờ huynh ấy chưa mở nhãn giới nên vẫn có chút chất phác trẻ con, về sau sẽ tốt lên.”
Đây là việc riêng của Danh Thập Tam, Thẩm Hi không muốn nhiều chuyện, nàng đành dằn lòng lại, cười trêu chọc Danh Thập Tam: “Còn chưa thành thân đã bênh người ta rồi, cũng đúng thôi, tiểu tử kia xinh đẹp thế kia cơ mà, không trách Thập Tam tiểu thư động tâm, đúng không?”
Danh Thập Tam đỏ bừng mặt, tằng hắng một tiếng, nhưng thấy Thẩm Hi đang cười nàng, không khỏi ngại ngùng chữa một câu: “Trên người huynh ấy có dương khí kim hỏa, nếu ta ở cạnh huynh ấy thì bệnh sẽ không tái phát nữa.”
Thẩm Hi không biết dương khí kim hỏa là gì, nhưng nghe Danh Thập Tam nói về bệnh tình, không khỏi tò mò: “Rốt cuộc cô bị bệnh gì thế? Lúc khỏe lúc bệnh, lại không thuốc thang gì, sao có thể khỏe lên được?”
Danh Thập Tam thở dài, tuy đã vui lên nhưng nói đến chuyện này giọng vẫn chùng lại: “Thẩm tỉ tỉ, không phải ta muốn giấu tỉ, nhưng chuyện này tỉ không biết thì tốt hơn. Từ nhỏ ta đã khác biệt, lại trẻ con không biết gì, buột miệng nói rất nhiều chuyện không nên nói, khiến nhiều người bị vạ lây. Những chuyện này một khi đã dây vào thì rất khó thoát, tỉ không nên hỏi.”
Thẩm Hi thấy nàng chân thành nói như vậy, không hỏi nữa, nói lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày nữa cậu ta mới đến đón cô? Ta giúp cô chuẩn bị đồ đạc trước nhé, không thì đến lúc đó lại luống cuống tay chân, quên này thiếu nọ.” Danh Thập Tam gật đầu, vươn tay mò xuống dưới đệm giường lấy ra một cái bùa bình an cùng một quyển lịch, đưa cho Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, cái bùa bình an này tỉ đưa chi Tĩnh Huyên đeo lên, về sau cô bé sẽ không bị bệnh nữa. Còn quyển hoàng lịch này tặng cho tỉ.”
Quyển hoàng lịch này được làm từ giấy vàng, chỉ nhỏ như một bộ bài lơ khơ, mỗi tờ là một ngày, trông như quyển lịch bỏ túi ở hiện đại vậy, nhưng quyển lịch này không phải lịch in mà là lịch viết tay bằng bút lông. Điều kì lạ ở đây là những cuốn lịch khác đều bắt đầu từ ngày mùng một tháng Giêng, còn quyển này thì trang đầu là ngày mùng 6 tháng 6.
Danh Thập Tam mở quyển lịch ra, lật đến tờ ngày 28 tháng 6, dặn Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, hôm nay là ngày 28 tháng 6, tỉ nhớ kĩ bắt đầu từ ngày mai thì mỗi ngày thì xé một tờ, chờ đến khi xé hết quyển này, nghĩa là đến ngày 28 tháng 6 sang năm thì hôm đó tỉ phải chú ý nhìn bầu trời, đợi khi thấy trên trời có đám mây màu đỏ, vệt sáng màu trắng quấn lấy ráng đỏ thì tỉ múc gáo nước hất về phía đó. Tỉ nhất định phải nhớ kĩ chuyện này, không được sai ngày, sai giờ cũng không được.”
Thấy Danh Thập Tam nghiêm túc dặn dò, Thẩm Hi cũng chú ý, nàng không hỏi nguyên nhân, chỉ nhận lấy quyển lịch, nói với Danh Thập Tam: “Thập Tam, tuy ta không biết cô dặn ta làm thế để làm gì, nhưng ta sẽ nhớ kĩ. Cảm ơn cô, ta biết cô chỉ muốn tốt cho ta thôi.”
Được Thẩm Hi thấu hiểu, Danh Thập Tam lại thở dài: “Đôi khi ta cũng không muốn mình biết nhiều chuyện như vậy, ta thật hận bản thân, có nhiều chuyện rõ ràng ta biết, nhưng không thể nói được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó diễn ra. Ta biết nếu ta nói ra, mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn. Thẩm tỉ tỉ, tỉ là người sáng suốt, chuyện này tỉ phải nhớ kĩ, không thì tỉ sẽ phải chịu hối hận cả đời.”
Thẩm Hi biết Danh Thập Tam thần thông huyền bí, nếu cô ấy đã nói là quan trọng như vậy chắc chắn là quan trọng, để không khiến mình phải day dứt cả đời, nàng quyết định nhớ kĩ chuyện này. Nàng để cuốn lịch lên một chỗ cao bọn nhỏ không với tới, mỗi ngày lại giở cuốn lịch ra xé một tờ, không dám quên dù chỉ một ngày.
Hai ngày sau, thiếu niên kia quả nhiên đến đây, còn dẫn theo người đến, không phải là Trương bá mà cậu ta đã nhắc đến mà là một cỗ kiệu, chính là cỗ kiệu và mười mấy vị ca ca của Danh Thập Tam.
Thẩm Hi nhìn nhóm người cổ quái này, cảm thấy rất kì lạ lại tò mò, sao bọn họ lại đến cùng nhau thế này?
Thiếu niên đi đến trước mặt Danh Thập Tam, không có một chút ngại ngùng, như đã thân quen từ lâu mà bảo nàng: “Bệnh tiên nữ, ta đến đón cô đây. Trương bá lớn tuổi nên không muốn đi vào rừng rậm, ta đành thuê cỗ kiệu đến dẫn cô đi chỗ ông ấy.”
Danh Thập Tam mỉm cười: “Đúng là trùng hợp thật, phu kiệu mà huynh thuê lại là các ca ca của ta.”
Thiếu niên nhìn nhìn Danh Thập Tam, lại quay sang nhìn mấy người Danh Thất Danh Bát, gãi gãi đầu, ngại ngùng cười: “Chào các ca ca!”
Tiếng “ca ca” kia khiến mấy huynh đệ nhà họ Danh đen mặt. Xem ra các huynh đệ Danh gia không quá vừa lòng với vị em rể ngốc nghếch này.
Danh Thập Tam xoay người nói với Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, ta phải đi rồi. Cảm ơn tỉ đã chăm sóc ta.”
Thẩm Hi xua tay cười: “Có gì mà phải cảm ơn chứ, về sau nếu cô có rảnh, khỏe lại rồi thì đến đây thăm ta. Tình hình này thì nhà ta vẫn sẽ ở đây lâu lắm.”
Danh Thập Tam đi qua, ôm lấy d1, nói nhỏ vào tai nàng: “Tỉ nên khóa nhà gỗ lại, đừng cho Tĩnh Huyên lại gần chỗ đó, nếu về sau không làm gì thì đốt đi.”
Danh Thất có nội công, thính tai nên nghe được nàng nói, ngắt lời: “Thập Tam, mau lên kiệu đi, chúng ta phải đi rồi.”
Lúc này Danh Thập Tam mới buông Thẩm Hi ra, cáo từ lên kiệu.
Danh Thất ấp lễ với Thẩm Hi: “Hoắc phu nhân, cảm ơn ngài chiếu cố xá muội, về sau nếu có chuyện gì cần nhờ đến Danh gia, chỉ cần mang tin đến là được, nếu bọn ta có thể làm được tất sẽ dốc toàn lực hoàn thành.”
“Được, nếu thật sự có chuyện gì ta sẽ không khách khí.” Thẩm Hi chỉ coi hắn khách khí, thuận miệng đáp một câu.
Danh Thất hành lễ xong, cùng các huynh đệ nâng cỗ kiệu lên, xoay người rời đi. Thiếu niên kia cũng cười, giòn giọng nói với Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, ta tên là Tống Thủy Ly. Cảm ơn tỉ chăm sóc cho bệnh tiên nữ, đợi đến khi cô ấy hết bệnh, bọn ta lại đến chơi nhà tỉ.”
Thẩm Hi cũng cười: “Được, nếu mọi người đến đây chơi chắc chắn ta sẽ tận tình tiếp đón, chán mới về.”
“Tạm biệt, Thẩm tỉ tỉ.” Tống Thủy Ly cười cong mắt, hành lễ với Thẩm Hi rồi cũng xoay người, đuổi theo cỗ kiệu.