“Hiện tại anh không tiện nói cho em biết, nhưng không bao lâu nữa, em, kể cả mọi người trong nhà đều sẽ hiểu rõ mọi chuyện.” Sở Quốc Thiên nói xong liền vươn tay lấy trong túi ra một tờ giấy.
Anh nhét tờ giấy vào lòng bàn tay Lâm Uyển Vy và nói: “Trên tờ giấy này có ghi cụ thể phương pháp điều trị. Em có thể đến gặp bác sĩ phụ trách của chủ hai, nhờ bác ấy làm theo hướng dẫn trên giấy là được rồi, về sau chị điều trị cho tốt sẽ không có chuyện gì nữa đâu.
Lâm Uyển Vy nghe xong liền bóp chặt tờ giấy cứu mạng trong tay, cúi đầu đứng đó, không nói lời nào. Đây là tờ giấy cứu mạng của bố cô ấy!
Kỳ lạ là lúc này cô ấy không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại toàn thân toát ra hơi thở nặng nề và đau khổ hơn. “Uyển Vy, mau về đi. Sở Quốc Thiên thấy cô ấy bất động liền không kiên nhẫn nói.
Lâm Uyển Vy vẫn không nhúc nhích, khoảng một phút sau đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn thắng Sở Quốc Thiên, tựa hồ đã hạ quyết tâm. “Anh Thiên! đợi anh và chị Thanh Di ly hôn rồi thì chúng ta làm đám cưới nhé!” Lâm Uyển Vy nghiêm mặt nói.
Sở Quốc Thiên suýt nữa bị nước bọt của bản thân làm sặc.
Đôi mắt anh mở to, nhìn Lâm Uyển Vy đầy hoài nghi, não anh càng ong ong hơn.
Sở Quốc Thiên không ngờ Lâm Uyển Vy lại nói ra những lời như vậy.
Giờ phút này, Lâm Uyển Vy đỏ bừng mặt như quả táo chín, cúi gằm mặt không dám nhìn Sở Quốc Thiên.
Một lúc sau, Sở Quốc Thiên mới tỉnh táo lại.
Anh sờ mũi cười bất lực: “Uyển Vy, anh là anh rể của em!" “Anh Thiên, em nói thật đấy, anh và chị Thanh Di sắp ly hôn rồi đúng không? Đến lúc đó anh sẽ không là em rể của em nữa!” Lâm Uyển Vy nghiêm túc nói. “Anh Thiên, em biết em đột nhiên nói như vậy, anh nhất thời không tiếp nhận được, cũng rất đột ngột, nhưng em muốn nói cho anh biết, em rất nghiêm túc! Không phải một phút bồng bột”
Lâm Uyển Vy nhìn Sở Quốc Thiên nói từng chữ một vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người khác không thể làm ngơ.
Sở Quốc Thiên hít sâu một hơi: “Uyển Vy, anh hiểu tâm ý của em, em cho rằng nhà họ Lâm nợ anh quá nhiều, không biết làm sao trả lại, cho nên mới muốn bồi thường cho anh như thế này” “Không phải đâu, em...
Lâm Uyển Vy chưa kịp nói hết lời, Sở Quốc Thiên đã ngắt lời cô ấy: “Đây là chuyện không thể nào, dù em là người tốt bụng nhưng cũng không thể hy sinh như vậy, không đáng, cũng không cần phải làm thế.” “Nhưng mà, em thực sự..” Lâm Uyển Vy vẫn còn muốn nói. “Uyển Vy!” Sắc mặt Sở Quốc Thiên nghiêm nghị, lại ngắt lời: “Em là một cô gái, sao có thể tùy tiện nói như vậy? Phải tôn trọng yêu thương bản thân, mới có thể để người khác tôn trọng yêu thương mình, chuyện chung thân đại sự cả đời không phải là trò chơi của trẻ con”
Thấy Sở Quốc Thiên dường như thực sự tức giận, hỗ hấp của Lâm Uyển Vy trở nên căng thẳng, nhất thời không biết nên nói gì. “Uyển Vy, chúng ta là người một nhà, anh sẽ giúp em, những thứ làm vì em cũng là điều anh nên làm.”
Từ vị trí Sở Quốc Thiên nhìn ra, Lâm Uyển Vy chỉ vì anh lần lượt giúp đỡ cô ấy trong những tình huống tuyệt vọng, trong lòng cô ấy không tránh khỏi cảm giác ỷ lại.
Nhưng loại tình cảm này không phải là tình yêu.
Sở Quốc Thiên là người lớn thì có thể nhận ra rõ ràng, nhưng Lâm Uyển Vy thì khác, bây giờ cô ấy gần như là một tờ giấy trắng, rất dễ bị lạc lối. “Được rồi, Uyển Vy, mau trở về đi. Tình hình của bố em không được lạc quan. Tốt hơn là nên sớm thu xếp phẫu thuật đi, để càng lâu thì khó tránh khỏi có biến cố.
Lâm Uyển Vy trả lời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ mất mát khó có thể che giấu
Lúc này cô ấy mới nhận ra, hôm nay cô ấy nói ra chuyện này có lẽ hơi sớm, cũng có thể là do anh Thiên chưa có chuẩn bị nên bị dọa rồi. “Mau đi đi.” Sở Quốc Thiên thúc giục. “Được rồi, anh Thiên.” Lâm Uyển Vy thì thào, trước khi bước đi còn dừng lại, quay đầu lại nói: “Anh Thiên, anh nhắm mắt lại được không? "Làm gì cơ?” Sở Quốc Thiên thắc mắc. “Anh nhắm mắt lại là được." Lâm Uyển Vy đáng thương cầu xin, chớp mắt. “Được.” Sở Quốc Thiên chỉ có thể hợp tác.
Một hương thơm sảng khoái xông lên đầu mũi, cùng cái chạm nhẹ nhàng quen thuộc trên má. Sở Quốc Thiên trong nháy mắt nhận ra mục đích của cô gái này, đột nhiên mở mắt ra.
Lâm Uyển Vy đã ôm khuôn mặt đỏ bừng, xoay người như một con thỏ rồi vọt đi. “Cô bé này” Sở Quốc Thiên sờ sờ má, bất lực lắc đầu. Uyển Vy suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái nhỏ ngày thơ trong sáng.