“Nếu em đã muốn giữ lại thể diện, không bằng lòng rời đi, vậy để anh đi là được.”
Nhìn thấy vậy, Lâm Uyển Vy trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, sau cùng liếc nhìn mẹ mình, quay đầu nói với Lâm Thanh
Di: “Chị ơi, chị cho em số của anh Thiên.” “Được thôi.” Lâm Thanh Di thoáng do dự, sau đó mới gọi điện cho Sở Quốc Thiên. Lâm Uyển Vy xoay người bước đến một góc yên tĩnh, bẩm số điện thoại của Sở Quốc Thiên. “Uyển Vy, lần này bọn họ để em đi nói chuyện thay à?”
Sở Quốc Thiên ngây người hỏi. “Anh Thiên, bây giờ anh đang ở đâu?” Lâm Uyển Vy lau nước mắt trên khóe mắt, trong giọng nói vẫn còn chút nghiện ngào. “Đã có chuyện gì đang xảy ra vậy?” “Em qua đó gặp anh” Lâm Uyển Vy nói từng chữ một. Sở Quốc Thiên do dự, nhưng vẫn nói cho đối phương biết địa chỉ của mình. “Anh đang ở bên ngoài bệnh viện, em vừa đi ra là có thể nhìn thấy anh!”
Lâm Uyển Vy vừa nghe thấy thế liền chạy ra khỏi bệnh viện.
Mấy phút sau, cô ta nhìn thấy Sở Quốc Thiên trên ngồi ghế đá ngoài bệnh viện.
Làm cô ta cảm thấy kỳ lạ chính là bộ quần áo Sở Quốc Thiên đang mặc lúc này có vẻ giống y hệt thần y Sở trước đây, chỉ có khuôn mặt là không giống.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô ấy suy nghĩ nhiều. “Anh Thiên.” Lâm Uyển Vy xốc quần áo bước tới, cất giọng, khóc nghẹn ngào. “Uyển Vy, anh biết em muốn nói gì!”
Sở Quốc Thiên ngắt lời cô ấy, lắc đầu: “Chuyện này không phải lỗi của em, em không cần phải tự trách bản thân hay buồn lòng. Chí ít thể diện của em, anh sẽ không để bố em buông xuôi như thế, yên tâm đi.” Lâm Uyển Vy nghe được lời Sở Quốc Thiên nói, không thể ngăn những giọt nước đang đong đầy trong mắt, những giọt nước mắt tựa như những hạt trân châu tí tách rơi xuống.
Cô ấy đứng lặng một lúc, đột nhiên đầu gối khuỵu xuống, quỳ trước mặt Sở Quốc Thiên. “Uyển Vy, em cái gì sao vậy?” Sở Quốc Thiên bị chuyện này làm cho mất cảnh giác, vội kéo Lâm Uyển Vy đứng dậy. “Anh Thiên, là gia đình em có lỗi với anh. Gia đình em đã nợ anh quá nhiều rồi, anh Thiên” giọng nói của Lâm
Uyển Vy khó giấu nổi sự đau khổ. Trong lòng Lâm Uyển Vy tràn đầy cảm giác tự trách và hổ thẹn áy náy đối với Sở Quốc Thiên.
Cô ấy biết mình đã nợ Sở Quốc Thiên quá nhiều, bây giờ tích cóp lại không biết làm sao trả hết.
Tất cả những gì cô ấy có thể làm được là quỳ gối, nhưng cũng có tác dụng gì chứ?
Sở Quốc Thiên lau đi giọt nước mắt trên mặt cô ấy, thấp giọng an ủi: "Uyển Vy, chúng ta không phải người là một nhà sao? Em là em gái của anh. Giúp em là chuyện anh nên làm. Em đừng tự trách bản thân mình, không cần phải cảm thấy mắc nợ anh. “Người một nhà?” Lâm Uyển Vy ngước đôi mắt đỏ hoe, run rẩy hét lên: “Anh coi chúng ta là người một nhà, nhưng mà mọi người đều không coi anh là người nhà, chỉ sợ đến cả chị Thanh Di cũng chưa từng Những người đi bộ ngang qua nghe thấy động tĩnh cũng không thể không nhìn sang.
Họ không biết rốt cuộc có chuyện gì, chỉ nghĩ rằng có một cặp vợ chồng bình thường đang cãi nhau. Không biết đã qua bao lâu, Sở Quốc Thiên cười cười, trên mặt chỉ còn lại sự bình tĩnh. “Em cảm thấy anh thực sự là thứ đồ bỏ đi sao?” Anh nhìn thẳng vào mắt Uyển Vy, nói từng chữ một
Lâm Uyển Vy sửng sốt, kiên quyết lắc đầu. “Trước đây có lẽ em cũng nghĩ như vậy, nhưng em sớm đã hiểu rõ rồi, anh Thiên không phải là đồ bỏ đi. Anh Thiên có rất nhiều ưu điểm. Mọi người đều đã hiểu lầm anh, bao gồm cả em ngày trước nữa." Lâm Uyển Vy nghẹn ngào. “Nhưng trên thực tế, em vẫn nhìn nhầm rồi. Sở Quốc Thiên cười nhạt. “Anh Thiên? Đây là có ý gì?” Lâm Uyển Vy không hiểu, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh. "Anh không phải kẻ ngốc. Tất cả những gì mà em nói, là người ở trong cuộc, anh càng biết rõ hơn em, nhưng có những chuyện cần phải có một thời cơ thích hợp. Sở Quốc Thiên xoa đầu Lâm Uyển Vy, nhẹ giọng nói.
Lâm Uyển Vy run lên, không tin tưởng nhìn Sở Quốc Thiên hỏi: “Thời cơ thích hợp gì cơ ạ?”