*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ, chẳng qua chỉ là ba chục tỷ mà thôi, con có thể kiếm được nên mẹ không cần phải như vậy.” Sở Quốc Thiên im lặng suy nghĩ hai giây sau đó lắc đầu nói.
“Cậu có thể kiếm được? Đợi đến khi cậu kiếm được ba chục tỷ thì tôi đã xuống mồ rồi! Tóm lại tôi nói rồi, lần này cậu muốn đồng ý thì đồng ý, không muốn đồng ý cũng phải đồng ý!” Triệu Mai Hương tuyệt đối không tin tưởng Sở Quốc Thiên, sau khi bỏ lại một câu thì đi thẳng về phòng.
“Sở Quốc Thiên cậu đừng giận mẹ, cậu nghe rồi xem như không có gì là được, tuyệt đối đừng đồng ý!”
Lâm Minh Quang vẫn luôn yếu đuối bỗng nhiên nói với Sở Quốc Thiên.
Lâm Minh Quang không chỉ làm cho Sở Quốc Thiên ngạc nhiên, thậm chí ngay cả Lâm Thanh Di cũng sửng sốt: “Bố, bố cũng cảm thấy mẹ không đúng sao?”
Lâm Minh Quang thở dài nặng nề nói: “Đời này bố con không có triển vọng nên đã làm khổ mẹ con, bố cũng có thể cảm nhận được trong lòng bà ấy thật sự không muốn sau này con phải chịu khổ, nhưng mà người quân tử thích tiền của để dùng nó cho việc chính nghĩa, chúng ta không thể vì ham muốn cá nhân mà hại Sở Quốc Thiên!”
Lâm Minh Quang nói xong bèn đi về phía phòng của Triệu Mai Hương, để lại Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di sững sờ ở trong phòng khách.
Đây là lần đầu tiên Sở Quốc Thiên nghe thấy Lâm Minh Quang nói những lời tỉnh ngộ như thế, nhất thời trong lòng cũng cảm thấy hơi phức tap.
Thực ra anh không để ý tới chuyện Lâm Minh Hải, chẳng phải chỉ là ba chục tỷ thôi sao? Bên trong thẻ ngân hàng mà anh đưa cho Lão Thất cũng có không biết bao nhiêu ba chục tỷ đâu.
Huống hồ cho dù không dùng tới tấm thẻ ngân hàng kia, giá trị hiện tại của công ty trách nhiệm hữu hạn y dược Thanh Di đã hơn ba chục tỷ Hoan toàn không cần thiết phải xoắn xuýt bản thân.
Trong vòng hai ngày tin tức công ty trách nhiệm hữu hạn y dược Thanh Di bị kiện đã lan truyền khắp thành phố, cùng lúc đó Sở Quốc Thiên đang bị Triệu Mai Hương ép hỏi với vẻ mặt khó coi.
“Sở Quốc Thiên, rốt cuộc cậu muốn làm gì, đây là ba chục tỷ đẩy, cậu không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho Thanh Di và Bảo Nhi chứ!”
“Mẹ, mẹ không cần phải quan tâm, con sẽ giải quyết tốt chuyện này” Sở Quốc Thiên không còn cách nào an ủi một câu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Quốc Thiên, Triệu Mai Hương cho rằng anh đã đồng ý nên sắc mặt trở nên nhẹ nhõm hơn, vì vậy lên tiếng: “Đừng lo lắng, tôi cũng không phải là người vô tình như vậy, chỉ cần sau khi mọi chuyện thành công nhận được ba chục tỷ thì tôi khẳng định sẽ để lại ba tỷ đợi đến khi cậu ra đền bù cho cậu!”
Đối mặt với câu trả lời của Triệu Mai Hương, Sở Quốc Thiên càng cảm thấy hết cách, anh lắc đầu nói: “Không cần, con không cần tiền”
“Thực sự không cần?” Vẻ mặt Triệu Mai Hương ngạc nhiên nói.
“Không cần.”
“Đây là cậu nói đấy nhé, cậu không cần thì tốt hơn, Thanh Di và Bảo Nhi cũng có thể sống tốt hơn.” Triệu Mai Hương rất hài lòng vì Sở Quốc Thiên hiểu chuyện.
Lâm Thanh Di không biết cảnh này, mặc dù y dược Thanh Di đang trong vụ kiện nhưng mà cô vẫn đi làm từng bước theo yêu cầu của công ty như cũ.
Ngay sau đó vụ kiện giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Lâm với y dược Thanh Di được lan truyền ra ngoài, mà vụ kiện này sau nhiều ngày lên men cũng Hoan toàn hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người ở Hoan Châu.
Vô số truyền thông và các tổ chức đều đang chú ý đến kết quả của tòa án, dù sao luật sư đại diện của nhà họ Lâm và nhà họ Trịnh là luật sư Dương Tử Thu tiếng tăm lừng lẫy của nước Viễn!
Gần như tất cả mọi người đều biết chỉ cần Dương Tử Thu đại diện vụ án này thì không có gì là không thể thắng được, cho nên sau khi họ biết vụ kiện này thì đều đã phán quyết án tử hình cho y dược Thanh Di!
Nhưng điều làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt là y dược Thanh Di cũng không hề sợ hãi, dường như để thỏa mãn khẩu vị của mọi người còn cố ý tiết lộ một tin tức rằng họ đã thuê một luật sư chuyên nghiệp!
Nhất thời cả Hoan Châu đều trở nên sôi trào, họ không ngờ rằng sau khi đối mặt với sự liên kết mạnh mẽ của nhà họ Trịnh một trong bốn gia tộc lớn ở Hoan Châu và Luật sư Thu danh tiếng lẫy lừng, y dược Thanh Di thậm chí không sợ hãi chút nào.
Quá điên cuồng! Quá kích thích!
Không chỉ có các tạp chí lớn cho dù là các diễn đàn lớn cũng đều phát biểu ý kiến của mình về hoạt động của y dược Thanh Di, không ngoại lệ cho dù là truyền thông hay là mạng internet tất cả đều không coi trọng y dược Thanh Di.
Cùng lúc đó trong một công ty luật nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn, một thanh niên đầu tóc rối bù mặc quần áo bẩn thỉu đang bị thầy của mình trách mắng
“Tần Phong, có phải đầu óc của cậu bị nước vào hay không mà thưa kiện với Dương Tử Thu, cậu có thể thắng được sao?” Một người đàn ông mặc đồ tây hơn năm mươi tuổi tức giận nói.
Tần Phong há to miệng muốn giải thích: “Thưa thầy..
“Đừng gọi tôi là thầy, tôi không dạy được học sinh giỏi giang như vậy! Còn nữa cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!” Thầy giáo nói rồi vung tay lên ra hiệu Tần Phong đi ra ngoài.
Thấy thầy giáo đã quyết định nên Tần Phong biết bản thân có giải thích cũng vô ích, thế là sau khi lên tiếng chào hỏi bèn thu dọn đồ của mình rời khỏi công ty luật nơi anh ta đã làm việc ở đây rất lâu.
Sau khi Tần Phong rời khỏi phòng làm việc thì đi thẳng về căn nhà thuê giá rẻ trong khu ổ chuột ở Hoan Châu.
Ngay khi anh ta móc chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên đập vào mắt anh ta là hai người đàn ông có khí chất không tầm thường.
“Tần Phong, nếu như tôi đoán không sai thì bây giờ cậu đã bị ông chủ cũng chính là ân sư của mình đuổi việc?” Người đàn ông cầm đầu nói.
Tần Phong nghe vậy thì sững sờ nhưng mà lại lập tức cười gượng nói: “Đúng vậy, nhưng mà các người yên tâm tôi đã đồng ý giúp các người thưa kiện thì cho dù thắng hay thua tôi cũng sẽ không bỏ cuộc giữa chừng!”
Đúng vậy, hai người xuất hiện ở trước cửa nhà Tần Phong chính là Sở Quốc Thiên và Lão Thất.
Mà Lão Thất chính là người trước đó đã thuê Tần Phong.
Thấy Tần Phong không nghi ngờ mình, Sở Quốc Thiên thầm khen ngợi ở trong lòng sau đó nói: “Tần Phong, cậu thực sự không hối hận sao?”
“Không hối hận!” Ai biết sau khi Tần Phong nghe thấy những lời này