*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Minh Hải cũng không già mồm, chỉ thấy ông ta móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Sở Quốc Thiên nói: “Trong đây có một tỷ rưỡi cháu cầm trước đi.”
“Đây là ý gì?” Sở Quốc Thiên hơi sững sở
“Bảo cháu cầm thì cứ cầm đi, sau khi chuyện này thành công chú sẽ cho cháu thêm một số tiền nữa!” Lâm Minh Hải nhét thẻ ngân hàng vào trong tay Sở Quốc Thiên, vừa nói vừa duỗi một ngón tay khác ra.
“Vẫn còn ba tỷ nữa sao?” Sở Quốc Thiên nhíu mày. “Không, ba chục tỷ!” Lâm Minh Hải lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý.
Ha!
Lâm Minh Hải làm cho Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang đang ngồi ở trong phòng đồng thời chấn động.
Ba chục tỷ!
Cho dù là lúc họ nở mày nở mặt nhất cho tới bây giờ họ cũng chưa từng nhìn thấy ba chục tỷ tiền mặt, bây giờ lại đưa cho Sở Quốc Thiên, chuyện này...
Sở Quốc Thiên thu hết tất cả phản ứng của hai người vào trong mắt, anh cười rồi làm ra vẻ ngạc nhiên nói: “Chú hai, chú đột nhiên cho cháu nhiều tiền như vậy rốt cuộc chú muốn cháu giúp chú làm chuyện gì? Không phải là chuyện phạm pháp đẩy chứ?”
“Làm sao có thể, chú sẽ lừa cháu sao?” Lâm Minh Hải nghiêm mặt, tức giận trừng mắt liếc nhìn Sở Quốc Thiên.
“Vậy thì thật là kỳ lạ, rốt cuộc là chuyện gì lại có thù lao ba chục tỷ?” Sở Quốc Thiên nghi ngờ nhìn tấm thẻ ngân hàng ở trong tay khẽ thì thầm.
Lâm Minh Hải nhìn Sở Quốc
Thiên, sau khi im lặng suy nghĩ một lúc ông ta xích lại gần anh nghiêm túc nói: “Sở Quốc Thiên, thực tình không giấu giếm gì cháu bây giờ nhà họ Trịnh và nhà họ Lâm muốn khởi tố y dược Thanh Di, hơn nữa tòa án đã xác định ngày thẩm tra xử lý, mục đích hôm nay chú cho cháu tiền là vi hy vọng đến lúc đó anh sẽ là người làm chứng và thừa nhận đã ăn cắp phương thuốc của nhà họ Lâm bán cho y dược Thanh Di ở trước mặt mọi người, hiểu chưa?”
“Chú hai, chủ như vậy không phải là lừa cháu sao?” Sở Quốc Thiên sửng sốt.
“Như vậy sao có thể gọi là lừa chứ?” Lâm Minh Hải lại trừng mắt tiếp tục nói: “Bây giờ cháu không có thu nhập kinh tế, nếu như cháu giúp chú Hoan thành chuyện này thì cộng lại cháu có tổng cộng ba chục tỷ rưỡi, cho dù ngồi tù mấy năm cũng không oan đúng không?”
“Nhưng cháu không ăn cắp phương thuốc đưa cho y dược Thanh Di, tại sao lại chọn cháu chứ?”
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là lúc mở phiên tòa cháu phải nói là cháu trộm phương thuốc bán cho y dược Thanh Di, đến lúc đó cháu tốt chú tốt mọi người đều tốt!” Lâm Minh Hải xua tay nói.
“Không được!”
Nào biết Sở Quốc Thiên lại đột nhiên đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Minh Hải rồi nói với vẻ tràn đầy kiên cường chính trực: “Chú hai, cháu không ăn cắp phương thuốc cũng sẽ không lừa gạt mọi người, vì vậy chú vẫn nên cất tiền đi!”
“Anh!”
Cho dù thế nào đi nữa Lâm Minh Hải cũng không ngờ Sở Quốc Thiên dám từ chối mình, ông ta tức đến nỗi cả người run lên: “Anh ngốc sao, đây là ba chục tỷ đấy!”
Nhưng mà Sở Quốc Thiên lại kiên định lắc đầu, anh đang muốn nói chuyện thì Triệu Mai Hương bỗng nhiên nhanh chóng đi về phía này cướp tấm thẻ ngân hàng ở trong tay Lâm Minh Hải rồi vội vã nói: “Sở Quốc Thiên đồng ý!”
Tất cả mọi người không ngờ Triệu Mai Hương sẽ làm như vậy, tất cả sững sờ nhìn về phía bà.
Cuối cùng Lâm Thanh Di là người có phản ứng đầu tiên, cô giật tấm thẻ ngân hàng tức giận nói: “Mẹ đang nói cái gì vậy, như vậy không phải rõ ràng là đang hại Sở Quốc Thiên sao?”
“Sao lại hại cậu ta chứ? Cậu ta rời đi đã sáu năm bây giờ cũng nên bồi thường cho con và Bảo Nhi chứ!” Triệu Mai Hương cũng không cảm thấy bản thân làm sai, trái lại trả lời bằng những lời lẽ nghiêm khắc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Di tái mét, hết cách nói: “Mẹ, không phải bây giờ Sở Quốc Thiên đã trở về rồi sao? Hơn nữa cho dù mẹ không hài lòng với anh ấy cũng không thể làm những chuyện cực đoan như vậy? Mẹ như vậy là muốn hủy hoại anh ấy!”
Lâm Thanh Di chưa nói xong cảm xúc của Triệu Mai Hương càng trở nên kích động: “Mẹ hủy hoại cậu ta? Nếu không phải cái đồ ăn hại này trở về thì chúng ta sẽ rơi vào tình trạng nhà chồng không thương, nhà mẹ đẻ không yêu như bây giờ sao? Cậu ta trở về nhưng cậu ta đã kiếm được một xu nào cho gia đình chúng ta chưa? Thay vì chờ đợi vô tận như thế này thà rằng không có cậu ta còn hơn!”
Triệu Mai Hương làm cho bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng ngay lập tức, cho dù Lâm Thanh Di không nói thêm gì cũng chỉ nhìn chằm chằm mẹ của mình với vẻ không thể tin được.
Lâm Minh Hải bỗng nhiên đảo mắt cười ha hả nói: “Chị dâu, em cảm thấy chị nói rất đúng, nếu lúc trước Sở Quốc Thiên không xuất hiện thì Thanh Di cũng sẽ không gả cho cậu ta, cả nhà chị cũng sẽ không phải trải qua khoảng thời gian vất vả như vậy, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần Sở Quốc Thiên đồng ý thì ba chục tỷ này sẽ là của nhà chị, đến lúc đó cho dù Thanh Di không tái giá cũng có thể đủ để cả nhà chị cơm áo không lo
Triệu Mai Hương nghe xong thì càng thêm chắc chắn suy nghĩ ở trong lòng, bà nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên với vẻ không tốt: “Rất cuộc cậu có đồng ý hay không!”
“Anh ấy không đồng ý!” Sở Quốc Thiên còn chưa lên tiếng Lâm Thanh Di đã xông lên trước từ chối.
“Con câm miệng cho mẹ!”
Lúc này thấy Lâm Thanh Di vẫn còn chống đối mình Triệu Mai Hương tức muốn nổ phổi.
Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Thanh Di rồi lại lần nữa nhìn về phía Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên nếu như cậu còn là một người đàn ông có trách nhiệm thì hãy nhanh chóng đồng ý, nếu không hai đứa ly hôn đi!”
"Không!”
Triệu Mai Hương hùng hổ dọa người làm cho Lâm Thanh Di rốt cuộc cũng bùng nổ, cô nói với vẻ mặt căm phẫn: “Con tuyệt đối không ly hôn với Sở Quốc Thiên càng sẽ không để cho anh ấy ngồi tù!”
Nhìn thấy hai mẹ con giằng co Lâm Minh Hải đứng ở một bên không khỏi nhướng mày, ông ta khuyên nhủ Lâm Thanh Di: “Thanh Di sao cháu lại nói chuyện với mẹ như vậy, có còn trật tự lớn nhỏ nữa hay không? Mẹ cháu làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu, vậy mà cháu không biết ơn còn kêu to gọi nhỏ với mẹ, cháu làm cho mẹ quá đau lòng!”
“Nhà các cháu rơi vào tình trạng như thế này không phải là bởi vì trong nhà không có người đàn ông nào có thể dùng được sao? Cháu không hiểu nhưng mẹ cháu lại hiểu sâu sắc, bà không muốn Sở Quốc Thiên giống như bố cháu không biết làm gì, ăn cái gì cũng không để thừa!”
Ông ta vừa mới dứt lời sắc mặt của Lâm Minh Quang trở nên vô cùng khó coi nhưng ông ta cũng không nổi giận mà chỉ mình chằm chằm em trai ruột của mình với vẻ mặt căm phẫn.
Cảm nhận được ánh mắt căm phẫn của Lâm Minh Quang, Lâm Minh Hải Hoan toàn không tỉnh ngộ, ông ta nói với vẻ mặt khinh thường: “Anh cả anh nhìn em làm gì, chẳng lẽ em nói không đúng sao?”
Lâm Minh Quang tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, ông ta siết chặt tay thành nắm đấm hận không thể đánh chết Lâm Minh Hải bằng một đấm, thế nhưng tính cách nhu nhược nhiều năm sẽ chỉ làm cho ông ta tự giận chính mình.
Nhìn thấy dáng vẻ uất ức của Lâm Minh Quang, Triệu Mai Hương cũng không nhịn được nữa gầm thét lên: “Thanh Di, con muốn chọc mẹ tức chết sao?”