“Tôi hiểu rồi. Có điều, cậu Sở, nếu chỉ với lực lượng ở Tôn Châu, tôi e rằng khó có thể thuận lợi động đến nền mỏng của Dược Các. Quách Tiên Nhan nói không chắc chắn. “Công ty và Y Đạo Môn đồng thời hành động, toàn bộ nhằm vào Dược Các. Cho dù trả giá như thế nào, cho dù tổn thất như thế nào, chỉ có một mục đích duy nhất!” “Tôi hiểu rồi.” Quách Tiên Nhan gật đầu vô cùng nghiêm túc. “Mau chóng đi đi!” Sở Quốc Thiên nói. “Vâng. Nhưng cậu Sở, cậu sắp xếp cho người khác đi làm những việc này, còn tôi thì sao?” Quách Tiên Nhan nhìn Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên nhéo nhéo mi tâm, nói: “Cậu đại diện cho tôi đi đến Yên Kinh một chuyến đi.” “Cái gì... Yên Kinh?” Quách Tiên Nhan nghe vậy thì hai mắt trừng lớn, áp lực trong lòng không nhịn được mà nhanh chóng tràn ra.
Trong phòng.
Hơi nóng bốc lên từ chén trà trông giống như sương trắng.
Ông chủ của Dược Các mặc quần áo Tôn Trung Sơn, vẻ mặt nhàn nhã ngồi đó thưởng thức trà Long Tiên Hương, đối diện ông ta là một chàng trai trẻ tuổi mặt mày anh tuấn mặc một bộ vest cao cấp.
Chàng trai cũng ra vẻ học theo cách phẩm trà. Một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên thở dài một hơi, cười nói: “Hương vị trà của bác trai, quả nhiên là những loại tầm thường ngoài kia không thể sánh bằng.” “Cậu cũng thật là am hiểu mùi hương đấy” Ông chủ
Dược Các cười cười. “Nói đến điều này, tôi cũng thật sự ngạc nhiên. Thế mà gia tộc cậu lại cho cậu đến phía bên tôi. Phong Lâm, với địa vị của cậu trong nhà, chuyện này căn bản không cần để cậu tự mình đến đây mà? Huống chi không lâu nữa là đại hội được tổ chức rồi, cậu không ở nhà tĩnh tâm chuẩn bị cho tốt còn chạy ra ngoài làm gì?” “Bác trai, lần này đến đây là ý của cháu, không liên quan gì đến người trong nhà. Chàng trai cười nói. *ồ? Ý của riêng cậu?” Ông chủ Dược Các càng cảm thấy kinh ngạc. “Đúng vậy, cháu cũng không vòng vo nữa, cháu đến đây chủ yếu là muốn xin Dược Các một cây Ban Hổ Châu.
Ông chủ Dược Các hơi giật mình, sau đó lắc đầu ngay tập tức, cười khổ nói: “Phong Lâm, cậu đừng nói đùa tôi nữa. Người khác thì không nói, đến cậu mà cũng không biết Ban Hổ Châu của Dược Các chúng tôi đều bị thần y Sở cướp đi rồi sao? Hay là cậu muốn tôi đi đến đó đòi lại một cây cho cậu?” “Nếu cháu đoán không sai, Dược Các có lẽ vẫn còn một cây đúng chứ?” “Đoán sao?” Ông chủ Dược Các cười ngoài mặt nhưng không cười trong lòng.
Chàng trai cười một tiếng: “Cháu nói như vậy chẳng qua là quan tâm đến thể diện của bác trai, cũng hy vọng bác trai có thể hiểu được nỗi lòng của cháu" Cập nhật chương mới nhất tại Tгцу*eлАРР.coм
Câu này vừa dứt, trái tim ông chủ Dược Các hằng một nhịp, sắc mặt ông ta cũng đột nhiên trở nên âm trầm hơn.
Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ trước mặt mình, giọng nói lạnh lẽo: “Phong Lâm, ý của cậu là có người gia tộc cậu đã trà trộn vào Dược Các?” “Tính ra Dược Các cũng không lớn bao nhiêu, một gián điệp thôi mà, vẫn thoải mái lắm. Chàng trai vẫn rất bình thản.
Ông chủ Dược Các không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm chàng trai trẻ trước mắt.
Đúng thật, đoán chỉ là cậu ta cách nói mà cậu ta muốn để lại mặt mũi cho ông ta. Tình huống thật sự là gián điệp của cậu ta tận mắt nhìn thấy Ban Hổ Châu trên tay ông ta nên mới...
Thảo nào cậu ta đến đây!
Chẳng trách cậu ta lại chắc chắn như vậy...
Một lát sau, ông chủ Dược Các thở dài, bất lực nói: “Ban Hổ Châu trân quý như thế nào chắc cũng không cần tôi nói. Nếu hôm nay cậu muốn, ít nhất cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng chứ.” “Đương nhiên, nếu bác trai có thể đưa Ban Hổ Châu cho cháu, tất cả những lợi ích cháu có được ở đại hội này, cháu tình nguyện tặng cho bác trai bốn mươi phần trăm, bác cảm thấy thế nào?” Ý cười trên miệng của chàng trai rất sâu.
Bốn mươi phần trăm?
Trái tim của ông chủ Dược Các đột nhiên thắt lại, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp hơn...