“Đúng! Dựa vào đâu mà cậu nói gì thì phải như thế! Cậu là ai chứ, thật sự coi mình là người tài giỏi sao? Cũng không thèm nhìn lại xem mình có dáng vẻ như thế nào!”
Đám người vây xem xung quanh bắt đầu mắng chửi Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên lời phải phí nước bọt nói lại những người này. Anh trực tiếp quay người đi về phía xe, chỉ để lại một câu: “Sau hai mươi tư giờ, tôi hy vọng tôi có thể nhìn thấy Ban Hổ Châu mà tôi nói, hiểu chưa?”
Thượng Vân Minh vẫn giữ nụ cười mỉm như cũ,hỏi lại: “Nếu chúng tôi không đưa nó ra thì sao?”
Sở Quốc Thiên dừng bước nhưng không hề quay đầu, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Vài phút sau anh mới chậm rãi lên tiếng: “Vậy thì Dược Các sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Oành!
Câu nói này như sấm đánh ngang tại tất cả mọi người! Đến khi bọn họ lấy lại được tinh thần thì đám người Sở Quốc Thiên đã lên xe rồi.
Nghĩ đến việc vừa rồi thế mà lại bị dọa sợ, sự tức giận trong lòng họ khó có thể nhịn xuống được, từng người bọn họ thi nhau phun ra những lời lẽ tục tĩu. “Đồ rác rưởi, thật sự coi mình như người sao!” “Phải cái rắm!” “Tôi đệch! Nhãi ranh ngu dốt dám to mồm!”
Lúc mắng như vậy, bọn họ còn nhặt đá dưới đất ném về phía đuôi xe. “Choang!”
Đèn hậu của chiếc xe ô tô trị giá vài tỷ bị đập vỡ như vậy đấy.
Quách Tiên Nhan tức giận, dừng xe muốn xuống xe, Sở Quốc Thiên phẩy tay: “Đi.” “Cậu Sở, bọn họ. “Đi!” Giọng nói của Sở Quốc Thiên lạnh lùng hơn.
Quách Tiên Nhan thấy anh như vậy, trong lòng có bất mãn như thế nào cũng chỉ có thể nhịn xuống, cho dù lục phủ ngũ tạng của cậu ta đã bị đặt trên lò nướng nướng đến cháy đen rồi.
Cho dù đã rẽ qua mấy ngã tư, Quách Tiên Nhan luôn cảm thấy dường như cậu ta vẫn còn nghe thấy tiếng chửi rủa những đám người Dược Các.
Không chỉ có một mình Quách Tiên Nhan mà cả những vệ sĩ đi theo ngồi ở sau xe người nào người nấy đều thấy khó chịu, bọn họ đang phải nhịn một bụng toàn lửa giận.
Nhung Sở Quốc Thiên vẫn bình thản ngồi đó, khuôn mặt sâu xa của anh chỉ hiện ra vẻ bình thản. “Hôm nay cậu Sở làm sao thế này? Bọn người kia lôi cả shit, rắm, rác rưởi ra để mắng mà còn không để mình ra tay?” Quách Tiên Nhan nghĩ thầm trong lòng.
Không lâu sau, xe đã đến Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di.
Vừa vào phòng làm việc của chủ tịch, Sở Quốc Thiên đã lên tiếng phân phó: "Phải mấy người chia nhau đi đến mấy chỗ này.” Sở Quốc Thiên lấy bút và giấy từ trong ngăn kéo ra, viết lên đó một lát, sau đó đưa cho Quách Tiên Nhan. Quách Tiên Nhan liếc nhìn, trên mặt là nỗi kinh hoàng không cách nào diễn tả bằng lời.
Quách Tiên Nhan chưa kịp đáp ứng, Sở Quốc Thiên lại nói: “Còn nữa, lập tức sai người đến Tôn Châu một chuyến!” ТrцуeлAРР.cом trang web cập *nhật nhanh nhất
Quách Tiên Nhan hơi đơ ra, không rõ anh có ý gì: "Cậu Sở, đến Tôn Châu làm gì?” “Tìm người giúp đỡ!”
Sau đó anh viết mấy cái tên và số điện thoại, đưa cho
Quách Tiên Nhan.
Quách Tiên Nhan chỉ cần liếc một cái, vẻ mặt kinh hoàng lập tức càng trở nên rõ ràng hơn, cậu ta không biết nói gì.
Mãi lâu sau, Quách Tiên Nhan mới nói một cách khâm phục: “Cậu Sở, nếu như anh có ý định này, anh vẫn nên tự mình đến đó một chuyến xem?” "Không cần, tùy tiện tìm một người nào đó qua đó là được. Nhớ dặn dò bọn họ, lần này tôi không cần bọn họ phải tự mình đến Dược Các nhưng bất luận dùng cách nào, dùng thế lực gì, tôi cần bọn họ đạt được một mục đích cuối cùng, đó chính là làm Dược Các suy yếu, trên tất cả các phương diện, rõ chưa?" “Tất cả các phương diện? Cụ thể là đến mức nào?” Hai mắt Quách Tiên Nhan phát sáng, dường như cậu ta đã đoán được ý đồ của Sở Quốc Thiên. “Không phải có rất nhiều hiệu thuốc dưới danh nghĩa Dược Các sao. Cái tôi muốn là những hiệu thuốc đó lần lượt đóng cửa. Tôi cũng muốn khiến đệ tử hoặc người làm việc cho Dược Các bọn họ lần lượt bỏ đi. Tóm lại, tôi muốn cậu dùng hết mối quan hệ của mình để ép chết Dược Các với tiền đề là không được dùng đến lực lượng của chính phủ!” Sở Quốc Thiên nói xong, ánh mắt anh đã tối tăm đến cực điểm.