*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, sau khi đưa Bảo Nhi đến trường mẫu giáo thì Sở Quốc Thiên bèn ngồi xe của Lâm Thanh Di đến bệnh viện đông y Lâm Thị đi làm.
Lâm Thanh Di liếc Sở Quốc Thiên đang ở bên cạnh ghế phụ một cái rồi nghĩ ngợi nói: “Sở Quốc Thiên, sau này chúng ta đi làm riêng đi?”
Không phải cô sợ bị người ta biết Sở Quốc Thiên là chồng mình, chì là cô cảm thấy mấy ngày gần đây dường như mình đã quá gần gũi với Sở Quốc Thiên rồi.
Cho dù cô luôn rất hưởng thụ cảm giác hạnh phúc gia đình nhưng mỗi khi nghĩ đến việc Sở Quốc Thiên đột nhiên mất tích sáu năm thì lòng cô vẫn cứ canh cánh trong lòng, cô rất sợ việc mình vừa đón nhận Sở Quốc Thiên thì lại đánh mất anh lần nữa.
“Anh đừng nghĩ nhiều, không phải là tôi không đón nhận anh nhưng anh hãy cho tôi thêm chút thời gian Thấy Sở Quốc Thiên không nói gì nên Lâm Thanh Di lại bổ sung thêm một câu."
“Được.” Dường như cảm nhận thấy những gì trong lòng Lâm Thanh Di đang nghĩ nên Sở Quốc Thiên hơi ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng đồng ý.
Sở Quốc Thiên biết có những chuyện không phải một sớm một chiều, bản thân anh đã làm tổn thương Lâm Thanh Di sáu năm trời, sự hối hận của anh với cô và Bảo Nhi không phải ngày một ngày hai có thể bù đắp được.
Xem ra sau này không thể cứ thế khiêm tốn rồi.. Không bao lâu hai người đã đến bệnh viện đông y Lâm Thị rồi, lúc Sở Quốc Thiên vừa bước xuống xe thì một người đàn ông mặc áo vest đeo mắt kinh chạy tới.
“Xin chào, cho hỏi ngài là anh Sở phải không?"
“Anh là?”
“Xin chào anh Sở, tôi là Giám đốc chi nhánh Mercedes-Benz ở Hoan Châu, tôi họ Lưu
“Con chào Giám đốc Lưu, anh tìm tôi có việc gì thế?”
“Anh Sở, có người đã đặt cho ngài một chiếc Maybach S class, hôm nay tôi đặc biệt mang xe đến cho ngài, chính là chiếc xe màu bạc đang dừng ở bãi giữ xe đằng kia, đây là chìa khóa xe, phiền ngài hãy ký nhận” Giám đốc Lưu cung kính nói.
Maybach sao?
“Ai tặng thế?” Sở Quốc Thiên ngơ ngác, anh vô thức quay qua nhìn Lâm Thanh Di, chẳng lẽ cô ấy thấy mình không có xe đi làm nên...
“Là Hạ Bách Toàn, Chủ tịch Hạ a. Giám đốc Lưu trả lời."
Thì ra là ông ta.
Sở Quốc Thiên chau mày, nói thật thì anh không muốn nhận chiếc xe này, nếu anh muốn hoàn toàn có thể bảo Trương Hùng đi làm hoặc tự mình đi mua cũng được.
“Anh Sở, ngài cứ ký nhận đi ạ?” Thấy Sở Quốc Thiên cứ chần chừ không nhận chìa khóa nên vẻ mặt Giám đốc Lưu hơi khó xử.
Anh ta không biết Sở Quốc Thiên rốt cuộc có thân phận gì, tại sao một ông chủ lớn như Hạ Bách Toàn lại tặng xe cho anh nhưng anh lại rất để tâm đến tiền hoa hồng của mình, phải biết rằng tiền hoa hồng của một chiếc Maybach S class phải lên đến ba trăm triệu đấy!
Sở Quốc Thiên nhìn Giám đốc Lưu một cái, sau khi anh phát hiện Lâm Thanh Di cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ thì anh khẽ thở dài rồi cầm bút lên ký nhận.
Giám đốc Lưu thấy thế thì mừng thầm trong bụng, sau khi nhận lại bản hợp đồng Sở Quốc Thiên đã ký thì anh ta nhanh chóng đưa chìa khóa cho anh như thể sợ anh sẽ hối hận vậy.
Cho tới khi Giám đốc Lưu đã đi xa thì Lâm Thanh Di mới bình tĩnh lại, cô nhìn Sở Quốc Thiên khó hiểu hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?”
“Tôi cũng không biết nữa, chắc là Hạ Bách Toàn muốn cám ơn tôi vì đã cứu ông cụ nhà ông ta.” Sở Quốc Thiên sờ sờ mũi và bất lực nói.
Mặc dù Lâm Thanh Di vẫn còn hơi kinh ngạc khi thấy Hạ Bách Toàn hào phóng như vậy nhưng cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, thế nhưng sau khi thấy bộ dạng vô tội trên khuôn mặt anh thì đã trợn mắt nói.
“Thế ngày mai anh có thể tự lái xe đi làm rồi đấy.” Sau khi Lâm Thanh Di ném ra câu này bèn đi vào trong bệnh viện.
Sở Quốc Thiên thấy thế cũng đi theo vào trong bệnh viện.
Phòng cấp cứu.
Khi Sở Quốc Thiên đến thì phát hiện phía cửa đã đầy ắp bệnh nhân, Uông Giai Kỳ và Ngô Đức Thịnh đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.
“Sở Quốc Thiên, anh đến đúng lúc lắm, hãy mau đến đây nào!” Sau khi Uông Giai Kỳ nhìn thấy Sở Quốc Thiên bèn hét lớn một tiếng.
“Sao thế?” Sở Quốc Thiên khó hiểu đi về phía đó.
“Hôm qua tôi thấy anh cũng biết chút ít y học, vừa hay hôm nay Tiểu Lý trong phòng thuốc đã nghỉ phép, trong đó đang rất bận rộn, anh hãy đến đó bốc thuốc phụ nhé.”
Uông Giai Kỳ nhanh chóng ghi đơn thuốc rồi đưa cho Sở Quốc Thiên nói: “Nhanh!”
“Đợi đã, chỗ tôi cũng có hai đơn hãy mang đi luôn nhé.” Ngô Đức Thịnh thấy thế cũng vội vàng đưa đơn thuốc của mình cho Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên vội vàng nhìn đơn thuốc một cái bèn đi về phía phòng thuốc, mặc dù đây là lần đầu tiên anh đến phòng thuốc của bệnh viện nhưng tốc độ bốc thuốc lại nhanh hơn những nhân viên trong đó rất nhiều.
Chưa đến ba phút anh đã bốc xong thuốc của ba đơn kia, nhìn bộ dạng điêu luyện của Sở Quốc Thiên, đừng nói những bệnh nhân đang xếp hàng đợi lấy thuốc mà cả những nhân viên trong phòng bệnh của rất kinh ngạc.
“Anh đang làm gì vậy?” Đột nhiên một nhân viên trong phòng thuốc quát lớn về phía Sở Quốc Thiên: “Đây đều là thuốc bắc, đa số những loại dược liệu đều phải chính xác đến từng gram một, có những loại thuốc càng phải chính xác đến từng miligram đấy, anh bốc loạn xạ như vậy lỡ xảy ra vấn đề thì có gánh nổi không?"
Lời nói của nhân viên kia khiến những người có mặt như bừng tỉnh và bắt đầu xuất hiện những lời chỉ trích.
“Cậu trai này rốt cuộc có đáng tin cậy không?”
“Tôi uống thuốc bắc mấy chục năm rồi, kiểu bốc thuốc như thế cũng mới lần đầu tiên thấy đấy."
“Thật không hiểu nổi mà! Bệnh viện các anh tuyển người không cần phải qua xét tuyển sao?”
“Lỡ như uống xong xảy ra chuyện gì thì tên nhóc như cậu có gánh nổi không?”
"..."
Tiếng xì xầm càng lớn thì những người vây quanh cũng càng ngày càng nhiều, đến Uông Giai Kỳ và Ngô
Đức Thịnh cũng phải đi qua đó.
Sau khi nghe xong những lời bàn tán của mọi người thì Uông Giai Kỳ bất giác chau mày lại, còn Ngô Đức Thịnh càng không nhịn nổi mà mắng: “Sở Quốc Thiên, anh đang làm cái gì vậy hả? Đừng cho rằng hôm qua anh may mắn cứu được một người thì kiêu ngạo, nếu thuốc này uống xong mà xảy ra chuyện gì thì không chỉ mình anh xui xẻo đâu, đến bệnh viện của chúng tôi cũng theo anh xui xẻo đấy!”
Nghe thấy Ngô Đức Thịnh nói chuyện hơi quá đáng nên Uông Giai Kỳ nhanh chóng kéo anh ta lại và nói nhỏ: “Bác sĩ Ngô, lời nói của anh có phải là hơi nặng nề quá rồi không?”
Ngô Đức Thịnh lập tức xua tay và hiên ngang nói: “Bác sĩ Uông, cô nói thể là không đúng rồi, là một nhân viên y tế chúng ta cần phải phải nghiêm khắc, cho dù một chút sai sót cũng không thể xảy ra, vô ý bất cẩn chỉ hại người thôi!”
“Hay lắm!”
“Bác sĩ Ngô nói phải lắm, chúng tôi ủng hộ anh!”
“Đây mới là phẩm chất cần có của một vị bác sĩ chuyên nghiệp..
Lời nói đầy chính nghĩa của Ngô Đức Thịnh vừa thốt ra bỗng chốc nhận được vô vàn lời khen ngợi của các bệnh nhân và những nhân viên y tế.
Chính trong lúc trong lòng Ngô Đức Thịnh đang thầm đắc ý thì đột nhiên Sở Quốc Thiên mở miệng nói: “Bác sĩ Ngô, làm người phải khoan dung, nếu miệng anh nói hay thế thì sao đơn thuốc của anh lại cố tình kê nhiều thuốc hơn cho bệnh nhân vậy?”
Sắc mặt Ngô Đức Thịnh cứng đờ lại và nhanh chóng u ám nói: “Nói nhảm, tôi mở nhiều thuốc lúc nào, anh không biết thì đừng nói bậy bạ!”
“Thế tôi hỏi anh, đơn thuốc này chỉ là của một bệnh nhân bình thường bị đau đầu và sốt thôi, tại sao anh lại mở thêm đương quy và đảng sâm vào chứ?” Sở Quốc Thiên mang đơn thuốc do Ngô Đức Thịnh ghi và hỏi.
Ồ!
Sở Quốc Thiên vừa nói xong, tất cả những người có mặt đều nhìn về phía Ngô Đức Thịnh.
“Bác sĩ Ngô, anh ta nói thật hả?”
“Những bệnh vặt như sốt và đau đầu thì đến chúng tôi cũng biết là không cần đến những loại thuốc bổ dưỡng như đương quy và đảng sâm đó?"
“Bác sĩ Ngô..."
Sau khi nghe thấy lời chất vấn của những bệnh nhân xung quanh, Ngô Đức Thịnh tức muốn điên và chỉ vào Sở Quốc Thiên quát lớn: “Sở Quốc Thiên! Anh! Anh chỉ là một trợ lý nhỏ bé mà nói năng lung tung gì thế, tôi là bác sĩ tất nhiên là biết phải mở loại thuốc nào rồi, anh nhiều chuyện làm gì chứ?”
Sở Quốc Thiên nghe thế thì cười nhạt: “Nếu anh lợi hại như thế thì chuyện của Trần San Ny hôm qua anh giải thích thế nào đây?”
Trần San Ny là con gái của Trần Đức Sinh.
Ngô Đức Thịnh suýt chút nữa là tức ói máu, anh ta chi đứng đó run rẩy chỉ về phía Sở Quốc Thiên và mấp máy miệng nhưng lại không nói ra được câu nào cả.
“Đủ rồi!”
Uông Giai Kỳ đứng bên cạnh không nhịn được nữa nên đã mở miệng nói: “Sở Quốc Thiên, anh chỉ là một trợ lý mới đến nên hãy làm tốt bổn phận của mình và đừng gây sự nữa, còn bác sĩ Ngô, anh cũng nên chú ý lời nói và thái độ của mình, mọi người đều bình đẳng cả nên anh đừng cho rằng Sở Quốc Thiên là người mới thì xem thường anh ta.”