Có Chồng Là Thần y

Chương 31: Bảo vệ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Phụt!”

Thấy Sở Quốc Thiên nói như thật vậy, Chung Hưng Quảng cuối cùng cũng bật cười thành tiếng: “Thật là sợ thằng nhóc ngốc nghếch như anh đó, anh có thể đừng giả vờ nữa không?”

“Mười lăm phút sau anh tự nhiên sẽ biết tôi ngốc nghếch tới mức nào thôi.” Sở Quốc Thiên bình thản trả lời một câu.

“Con mẹ nó anh thật là một diễn viên tài giỏi đấy!”

Chung Hưng Quảng thật sự khâm phục tài năng diễn xuất của Sở Quốc Thiên rồi, anh ta lắc lắc đầu và phụt cười: “Nếu anh thật sự có thể lấy ra được năm sáu cân kim cương thì tôi đảm bảo tuyệt đối không bao giờ làm phiền Thanh Di nữa, nhưng nếu anh lấy không ra thì lập tức ly hôn với cô ấy đi!”

“Chung Hưng Quảng, anh đủ rồi đấy!” Lâm Thanh Di thấy Chung Hưng Quảng còn muốn ra tay với mình nên lạnh lùng quát một tiếng.

Nhưng trong lòng đối với Sở Quốc Thiên đã có chút tức giận, người bình thường ai lại đi nói mình có năm sáu cân kim cương chứ, anh thật sự nghĩ mình bán châu báu sao?

Lúc này Triệu Mai Hương cũng phản ứng lại, bà ta tất nhiên là không tin việc Sở Quốc Thiên có thể lấy ra năm sáu cân kim cương nên bà ta lạnh lùng hừ một tiếng và trách móc: “Đồ vô dụng, cậu không bốc phét thì chết sao? Lại còn năm sáu cân kim cương nữa chứ, cậu đến năm sáu cân thịt heo còn mua không nổi đấy!”

Chung Hưng Quảng nghe thế một lần nữa lại nhịn không được cười, khó khăn lắm anh ta mới nhịn cười và nghiêm túc hỏi: “Anh có dám cược hay là không dám cược đây?”

“Tôi sẽ tiếp anh đến cùng.”

Vừa nghe thế thì khuôn mặt Chung Hưng Quảng đột nhiên trở nên rạng rỡ, anh ta dường như đã nhìn thấy viễn cảnh mình “cưỡi” trên người Lâm Thanh Di rồi, chính trong lúc anh ta chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên liên hồi.

“Đợi đã." Sở Quốc Thiên nhìn màn hình một cái rồi đi thẳng ra ngoài.

“Nhãi ranh, mày đừng có đi rồi không quay lại đấy!” Chung Hưng Quảng thấy thế nên lớn tiếng châm chọc một câu.

Nhìn bóng lưng dần dần biến mất của Sở Quốc Thiên mà Lâm Thanh Di chau hết mày lại, tên khốn này thật sự cứ thế bỏ đi sao?

Nếu như thua rồi mình chẳng lẽ mình thật sự phải ly hôn sao?

Trong lúc Lâm Thanh Di đang nghĩ vẩn vơ thì trước mắt đột nhiên tối đen lại và nhìn thấy Sở Quốc Thiên đang đi vào, trên tay anh còn mang theo một cái cặp bằng da nữa.

Dưới ánh mắt của mọi người, Sở Quốc Thiên nhanh chóng mở cái cặp ra, bỗng chốc những viên kim cương to như quả trứng ngỗng bày ra trước mặt họ.

Những viên kim cương giống như được sắp xếp gọn gàng vậy, được đặt đầy trong cặp da, dưới ánh đèn soi sáng phát ra những luồng sáng chói lóa rạng rỡ, cả căn nhà bị chiếu sáng như ban ngày vậy.

Không!

Không thể nào!

Chung Hưng Quảng khó tin chạy đến trước cái cặp, anh ta muốn lật mặt những viên “kim cương giả” này nhưng anh ta càng quan sát thì trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc hơn. Đây đều là hàng thật đấy!

Nhìn thấy Chung Hưng Quảng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không chỉ là Lâm Thanh Di, đến Triệu Mai Hương cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, chẳng lẽ đều là thật sao?

Phụ nữ vốn dĩ không có khả năng miễn dịch với những châu báu phát sáng lấp lánh, bây giờ thấy bộ dạng này của Chung Hưng Quảng thì Triệu Mai Hương càng không thể ngồi yên được nữa rồi.

Bà đứng dậy cầm những viên kim cương đó bắt đầu kiểm nghiệm thì phát hiện những viên kim cương này thậm chí mật độ còn cao hơn những viên kim cương bên ngoài thị trường nữa.

“Trời ơi, nhiều kim cương như vậy phải trị giá bao nhiêu tiền hả?”

“Nếu một viên trị giá một tỷ rưỡi thì chỗ này ít nhất cũng phải một trăm năm mươi tỷ đó?”

Đôi mắt Triệu Mai Hương sáng rỡ lên và bắt đầu tự lẩm bẩm.

Sở Quốc Thiên im lặng, với địa vị và thành tựu bây giờ của anh thì tài sản dưới trướng nhiều đến mức đếm không hết, giá trị của những viên kim cương này hoàn toàn chỉ là ruồi muỗi mà thôi.

Nếu như không phải Chung Hưng Quảng rất quá đáng thì anh cũng không làm thế, cho dù anh không màng đến những thứ này nhưng Lâm Thanh Di lại cần thiết.

Sắc mặt của Chung Hưng Quảng lúc này tái nhợt đi, anh ta cứ nghĩ là Sở Quốc Thiên chỉ nói phét thôi nhưng không ngờ anh ta thật sự có thể lấy ra được năm sáu cân kim cương.

Lâm Thanh Di cũng bị hành động của Sở Quốc Thiên làm cho kinh ngạc, cô không ngờ Sở Quốc Thiên thật sự có nhiều kim cương như vậy, đã vậy viên nào viên nấy còn to đùng nữa chứ.

Cô cố giữ bình tĩnh lại và nhìn Chung Hưng Quảng nói: “Bây giờ có cần phải ly hôn nữa không?”

"Không... không cần đầu. Chung Hưng Quảng nuốt nghẹn miếng nước bọt và cười ngượng ngùng.

“Nhớ lấy, sau này anh đừng bao giờ đến làm phiền Thanh Di nữa. Sở Quốc Thiên bổ sung thêm một câu.

Anh chỉ là không muốn ỷ mạnh hiếp yếu nếu không cũng không cần phải phiền phức bảo Lão Ngũ phải mang cặp kim cương đến, nếu anh thật sự muốn đối phó với Chung Hưng Quảng thì chỉ cần động một ngón tay thôi là xong.

Chung Hưng Quảng cảm nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên như thể đang quái thú hung dữ vậy, sau khi rùng mình một cái bèn chạy trốn ra khỏi nhà họ Lâm, quên mất cả việc chào hỏi Triệu Mai Hương.

Cho tới khi Chung Hưng Quảng đã đi xa thì Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang mới phản ứng lại, Triệu Mai Hương một lần nữa nuốt nghẹn miếng nước bọt và hỏi Sở Quốc Thiên: “Sở Quốc Thiên, cái này cái này cho Thanh Di thật sao?”

“Chỉ cần Thanh Di thích thì tất nhiên là không thành vấn đề.” Sở Quốc Thiên trả lời mà không cần phải suy nghĩ. Trong lòng Lâm Thanh Di cảm thấy rất ngọt ngào nhưng cô lập tức đanh mặt lại và nhìn Sở Quốc Thiên hỏi: “Những viên kim cương này thật sự của anh sao?”

“Cũng... xem như là phải.” Sở Quốc Thiên do dự vài giây bèn nhẹ nhàng trả lời.

Những viên kim cương là mọi người cùng tặng cho Lão Ngũ, còn Lão Ngũ lại là thuộc hạ trung thành của mình nên chắc cũng coi như là của mình rồi?

Thấy Sở Quốc Thiên do dự nên trong lòng Lâm Thanh Di càng khẳng định những gì mình đang nghĩ trong lòng, cô tức giận nói: “Sở Quốc Thiên, tôi không biết anh lấy số kim cương này đâu ra, mặc dù tôi rất thích nhưng càng không thích anh nói dối, nếu như không phải của anh thì anh hãy mau chóng trả cho người ta đi, lỡ như làm mất thì cho dù bán chúng ta đi cũng không đủ để đền đâu.”

“Không phải. Sở Quốc Thiên thấy Lâm Thanh Di dường như đang hiểu lầm mình rồi, anh vừa tính mở miệng giải thích thì một lần nữa bị Lâm Thanh Di cắt ngang.

“Không phải cái gì, lẽ nào anh nói số kim cương này là của anh sao? Anh không phải là một quân y sao? Một quân y thì đào đầu ra số kim cương lớn như vậy?”

“Đúng vậy, cậu không phải nói

chapter content



chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv