Tôn Miên Miên thập thà thập thụt mở khóa cửa, cô thò đầu ra ngoài quan sát hai bên.
Đã mười rưỡi rồi, cả nhà đều rất yên tĩnh không một tiếng động, có lẽ Tôn Á Vân và Lý Mộc Ca chơi cả ngày mệt nên đã ngủ trước rồi.
Sở Phong đứng sau lưng nhìn Tôn Miên Miên cười, anh bắt chước hành động của cô, nhìn đông nhìn tây sau đó chỉ về một hướng, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô " Hợp thổ hợp thổ, theo tớ thấy thì hướng ba giờ và chín giờ khá an toàn đấy. "
Tôn Miên Miên lườm anh một cái.
Cô như vậy là vì ai hả?
Nửa đêm nửa hôm đột nhiên có một thằng con trai từ trong phòng cô bước ra, không chỉ thế mà còn lẻn vào bằng cách trèo cửa sổ. Bị Lý Mộc Ca phát hiện còn không sao chứ xui bị Tôn Á Vân phát hiện thì cô biết giải thích như nào.
Không lẽ lại nói: Cô, con không cố ý giấu giếm trai trong phòng đâu nhưng cậu ấy là bạn trai của con nên chịu thôi.
Sau đó ấn tượng của Tôn Á Vân về Sở Phong sẽ bị trừ thành số âm vô cực, nói không chừng bà ấy lại cầm dép phang thẳng vào đầu đuổi anh đi đấy chứ.
Tôn Miên Miên hít sâu một hơi, rón rén đi sát vào tường, lấy tay trái ngoắc ngoắc ý bảo anh đi theo.
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép gây ra tiếng động thì chắc Sở Phong đã bật cười ngả nghiêng.
Anh phối hợp ngoan ngoãn theo sau cô, hai người họ ra khỏi phòng ngủ bước xuống lầu, từ phòng khách ra cửa. Anh đưa tay lên rất tự nhiên mà vén mái tóc dài hơi rối của cô ra " Bộ đồ ngủ rất đẹp. "
Y hệt như tưởng tượng của anh vào lần trước, váy ngủ màu trắng bằng lụa, viền áo và cổ được thêu bằng ren tinh xảo, chiếc váy vừa dài đến bắp chân.
Vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Cảm giác được ánh mắt rực lửa của Sở Phong đang nhìn chằm chằm vào mình, Tôn Miên Miên có hơi ngại, đầu ngón chân của cô co quắp trong chiếc dép bông mềm mại.
Cô đặt hai tay lên bụng Sở Phong, đẩy anh ra ngoài.
Sở Phong đứng ngoài cửa, tay của Tôn Miên Miên cầm tay nắm cửa, cô chớp chớp đôi mắt to tròn, vẫy tay với anh " Cậu mau về đi. "
Đã khuya rồi, Sở Phong không định lái xe cả đêm về thành phố thế nên anh cũng đặt một phòng ở đây.
Anh gật đầu một cái, định mở miệng trả lời thì nghe thấy giọng của một người phụ nữ tầm tuổi trung niên từ trên lầu truyền xuống " Miên Miên, con đang nói chuyện với ai vậy? "
Tôn Miên Miên giật mình, cô không suy nghĩ gì vội vàng đóng cánh cửa lại.
" Rầm " một cái, cánh cửa đóng lại ngay trước mặt Sở Phong.
Tôn Á Vân cầm ly nước từ trên lầu bước xuống, bà đang khoác chiếc áo lông dê bên ngoài bộ đồ ngủ " Ai vậy con? "
Tôn Miên Miên xoay người, cô đi lại chỗ Tôn Á Vân, ôm lấy cánh tay bà " Là nhân viên phục vụ ạ, người ta gõ cửa bảo có người phản ánh phòng không có nước nóng, con nghĩ chắc chú ấy nhầm phòng rồi, chúng ta không báo hỏng gì cả. Sao cô còn chưa ngủ ạ? "
Tôn Á Vân không nghi ngờ gì " Thật ra cô ngủ rồi nhưng cổ họng khô khô, có lẽ là đồ ăn buổi tối hơi mặn, cô xuống lấy nước. Còn con? Sao con chưa ngủ đi? "
" Con định xem TV một lát nhưng ai ngờ vừa xuống đã nghe thấy tiếng chuông cửa "
" Vậy à, con đừng xem muộn quá nhé, đi ngủ sớm một chút. Con gái mà thức khuya da sẽ bị xấu, dễ nổi mụn lắm đấy. "
" Con biết rồi ạ, cô ngủ ngon nhé. "
Nhìn Tôn Á Vân đi lên lầu, Tôn Miên Miên thở phào nhẹ nhõm.
Aaaaaaa, cô không còn là một đứa trẻ ngoan không biết nói dối nữa rồi!!!
*
Sáng hôm sau, Tôn Miên Miên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô úp mặt vào cái gối, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên liếc qua một chút " Sao cậu dậy sớm thế. "
Đây là lần đầu tiên Sở Phong được nghe giọng cô lúc cô vừa ngủ dậy.
Nhẹ nhàng, khàn khàn, đa số là giọng mũi, cứ như tiếng mèo con nhỏ kêu ấy.
Anh cười " Bạn gái, đi ăn sáng chung nhé? "
Tôn Miên Miên cầm điện thoại, mở mắt ngồi dậy, kéo dài giọng " Được... nha "
Khách sạn có buffet miễn phí vào buổi sáng, tự nhiên có đồ miễn phí ai ngu mà không ăn. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sửa soạn một chút. Lúc vừa mở cửa ra vừa vặn gặp Tôn Á Vân đứng ngoài.
Đầu óc đần độn của Tôn Miên Miên cuối cùng cũng nhớ ra, cô đến đây cùng cô và một người em họ chứ không phải đi hẹn hò riêng với Sở Phong!
Bởi vì là ngày trong tuần nên khách sạn không có nhiều khách lắm, dĩ nhiên phòng ăn cũng vậy. Tuy nhiên bữa sáng vẫn rất phong phú, món khô món nước, đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn nước ngoài, các loại nước trái cây đều có đủ.
Trước khi Tôn Miên Miên đi lấy thức ăn, cô nhắn tin cho Sở Phong 【Tớ đến chung với cô đó nha.】
Sở Phong 【 Ừ, không sao hết.】
Bưng đĩa thức ăn, hai cô cháu tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Vừa mới ăn được vài miếng thì có một giọng nói nhẹ nhàng lịch sự từ trên đỉnh đầu truyền xuống " Cô Lý." Tôn Á Vân ngước đầu lên, nhìn thấy nhị thiếu của Sở gia có hơi sững sờ một chút.
Sở Phong vẫn cúi người lễ phép " Chào buổi sáng cô Lý, trùng hợp quá ạ. "
Anh không nhìn Tôn Miên Miên, tầm mắt đặt hết vào người Tôn Á Vân.
Tôn Á Vân hơi ngạc nhiên, bình thường Lý gia và Sở gia rất ít hợp tác về chuyện làm ăn nên bà cũng không thân quen với Sở Phong lắm, trong ấn tượng của bà thì Sở Phong chính là đứa cháu được Sở gia nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. A, không đúng, tiểu thiếu gia này là bạn cùng bàn với Miên Miên nhà bà, nhớ lần họp phụ huynh trước bà còn ngồi cạnh Điền Bá - quản gia của Sở gia.
" Sở... " Tôn Á Vân có hơi luống cuống, bà không biết phải xưng hô như thế nào cho đúng, kêu hẳn tên người ta thì có chút vô duyên, gọi là Sở Nhị thiếu gia thì giống như đang nịnh hót.
Sở Phong hiểu ý liền tiếp lời " Cô Lý, gọi con Tiểu Phong là được rồi ạ, ở nhà ai cũng kêu con như vậy hết. "
" Tiểu Phong, con cũng đến tắm suối nước nóng à? " Không biết tại sao nhưng Tôn Á Vân cảm thấy không đúng lắm, gọi như vậy quá thân cận đi?
" Đúng ạ, tối hôm qua con đến đây một mình. " Sở Phong trả lời.
Là một người mẹ, Tôn Á Vân nghiêm túc suy nghĩ về hoàn cảnh của Sở Phong. Thật đáng thương, bố mẹ cùng anh cả đều mất sớm, ông nội tuổi tác đã lớn rồi nên chỉ có thể đến suối nước nóng một mình.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt bà trở nên chân thành hơn rất nhiều " Con có muốn ngồi ăn sáng chung với tụi cô không? Đừng có ngại, dù sao thì con và Miên Miên cũng là bạn cùng bàn mà. "
Sở Phong " bèn " đặt đĩa thức ăn xuống bàn, nói một câu " A, vậy con không khách sáo nữa ạ. ", sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Ngày hôm qua Lý Mộc Ca đã kể vụ Sở Phong từ một đứa học tra thành học thần, một phát liền thi đứng đầu thành phố cho Tôn Á Vân nghe.
" Cô nghe nói hồi cuối kỳ con thi rất tốt, chắc ông ở nhà vui lắm đúng không. "
" Đúng rồi ạ, hôm qua ông còn tổ chức cho con buổi tiệc ăn mừng đấy. "
" Con ngồi cạnh Miên Miên nhà cô, sau này có gì khó khăn thì con nhớ giúp đỡ con bé nhé. "
Lúc này Sở Phong mới dám quang minh chính đại nhìn thẳng vào Tôn Miên Miên đang ngồi đối diện, cô cúi thấp đầu ăn sáng " Vâng, dĩ nhiên rồi ạ, bạn cùng bàn tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau chứ. "
Nói đến đây, anh khẽ dùng chân đá nhẹ vào đầu gối của cô.
Tôn Miên Miên dừng lại một chút, mặt không thay đổi thò tay xuống dưới bàn véo anh một cái.
Sở Phong khẽ " a " một tiếng, thấy Tôn Á Vân nhìn qua, anh thay đổi 360 độ, nghiêm mặt giải thích " Con cắn vào lưỡi ạ. "
" Con ăn từ từ thôi, không cần vội. " Tôn Á Vân nhìn vào đĩa thức ăn của anh " Aida, con là con trai đang tuổi ăn tuổi lớn mà sao ăn ít thế, ăn nhiều lên một chút. "
Sở Phong nở nụ cười " Bình thường con ăn cũng rất nhiều nhưng tại hôm qua ngủ hơi muộn, sáng nay dậy sớm nên không có cảm giác ngon miệng ấy ạ. "
Tôn Á Vân nghĩ Sở Phong đến muộn, tắm suối nước nóng đến khuya nên cũng không hỏi gì nữa, bà quay đầu qua Tôn Miên Miên " Miên Miên, con muốn ăn trái cây gì? Để cô đi lấy luôn cho. "
Tôn Miên Miên còn chưa kịp lên tiếng thì Sở Phong đã đứng dậy " Hai người muốn ăn gì để con đi lấy luôn cho. "
Tôn Á Vân vẫn còn hơi khách khí với anh " Thôi không cần đâu, con ngồi ăn đi kẻo thức ăn nguội hết không ngon đâu. "
" Không sao, được phục vụ các quý cô là vinh hạnh của con. " Sở Phong vô cùng thành khẩn mà nói.
Đi đến chỗ để trái cây, Tôn Á Vân đặt đĩa xuống, nhỏ giọng nói " Đứa nhỏ này chả có dáng vẻ kiêu ngạo phách lối của một thiếu gia chút nào cả. Miên Miên, ở trường nó có như này không? "" Vâng ạ, bình thường cậu ấy ở trường cũng rất hòa đồng, nói chung là bình dị gần gũi được với bạn bè. "
" Vậy thì rất hiếm có ai được như cậu ấy đấy, lễ phép, lịch sự, nhã nhặn, học hành cũng giỏi nữa chứ. Không thể cứ ngồi ở nhà nghe đồn, phải ra tiếp xúc thật mới biết được. Mặc dù thời buổi bây giờ ai ra ngoài cũng phải đeo bộ mặt giả tạo gây ấn tượng với người khác nhưng trong thâm tâm vẫn là tính cách thật, người biết nhìn sẽ nhìn ra được. Nói chung cô khá hài lòng với cậu bé này đấy. "
Thật ra trong lòng Tôn Miên Miên rất chắc chắn Sở Phong có bản lĩnh này, lúc anh cố tình thể hiện mọi thứ hoàn hảo thì không ai có thể từ chối cả. Vừa đẹp trai vừa học giỏi, thân hình cao ráo mạnh mẽ, quá tốt rồi còn gì.
Quả là một cậu bé đầy mưu mô.
Chỉ sau một buổi ăn sáng thôi mà Sở Phong đã có thể trò chuyện vui vẻ cùng Tôn Á Vân. Một người là " Tiểu Phong ", một người là " Cô Tôn ", giọng điệu nghe hết phần thân thiết, cứ như đã quen nhau lâu lắm rồi ấy.
Khu nghỉ dưỡng cách thành phố hơn một giờ đường đi nên sau khi ăn cơm trưa xong ba người bọn liền chuẩn bị đồ đạc đi về. Nhắn tin báo cho Sở Phong xong Tôn Miên Miên cũng đi thu dọn đồ đạc.
Người ngủ đến trưa mới chịu dậy - Lý Mộc Ca thong thả gặm trái táo đi vào, tay cầm cục sạc điện thoại " Trả cậu nè. "
Tôn Miên Miên nhận lấy nhét vào túi xách " Hôm qua cậu chơi đến mấy giờ mới chịu ngủ vậy? "
" Cũng không quá muộn, từ lúc được nghỉ tớ cảm thấy thần kinh căng thẳng được thả lỏng không ít, tớ nghĩ tớ có thể ngủ 20 tiếng một ngày đấy. Hey, hoa này đâu ra đây? " Lý Mộc Ca đảo mắt qua thấy mấy bông hồng màu vàng được Tôn Miên Miên cắm trong ly thủy tinh.
Chưa đợi Tôn Miên Miên liên tiếng thì Lý Mộc Ca đã " ồ " một tiếng thật thâm thúy " Chả trách mẹ kể hồi sáng đi ăn sáng đụng phải Phong thần, hóa ra là người ta vượt ngàn dặm xa xôi đến đây xin lỗi cậu. "
Tôn Miên Miên đỏ mặt, cô đẩy nhẹ vào vai Lý Mộc Ca.
Lý Mộc Ca cười hì hì nói " Chị họ của em ơi, sao em cảm thấy chị bị Phong thần nhai nuốt không còn một miếng xương vậy. Người ta mới vừa xin lỗi đã ngay lập tức tha thứ, chậc chậc cái này quá mất giá rồi. Đáng lẽ cậu phải để Phong thần chạy theo xin lỗi " vợ " mấy ngày liên tục chứ. "
Tôn Miên Miên nhéo lỗ mũi cô em họ tinh ranh của mình " Cậu xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi đấy, miễn cậu ấy không chạm vào giới hạn của tớ, biết hối lỗi thì tớ tha thôi. "
" Hừ, đó là cậu chiều Phong thần quá thôi. " Lý Mộc Ca ném lõi táo vào thùng rác, đi ra cửa " Chậc chậc đúng là tình yêu tuổi trẻ mà, mệt mỏi quá đi mất. Khi nào tớ mới có bạn trai để không bị đống cẩu lương của các cậu tra tấn đây! "
Lúc trả phòng, bọn họ lại " tình cờ " gặp Sở Phong một lần nữa, anh đang nói chuyện với quản lý khách sạn. Sở Phong khoác một cái áo len xám xanh bên ngoài, cúc áo bên trong dính sát vào yết hầu, trông vô cùng thư sinh.
Anh lười biếng dựa vào cái bàn được làm bằng đá cẩm thạch, đôi chân dài chồng lên nhau.
Giống như là có thần giao cách cảm, Sở Phong quay đầu về phía cửa ngay lúc Tôn Miên Miên đang nhìn anh, đôi mắt đào hoa trìu mến bắt gặp ánh mắt màu hổ phách của cô.
Thấy bọn họ đi đến, Sở Phong nói vài câu với quản lý khách sạn sau đó đi đến chỗ của ba người, chào hỏi Tôn Á Vân " Cô Tôn, thật trùng hợp, cô cũng định trả nhà ạ? "
" Đúng vậy, cô định về bây giờ nếu không để đến chiều sẽ bị tắc đường. " Tôn Á Vân nhìn anh cười ôn hòa.
Lý Mộc Ca chọc tay Tôn Miên Miên, nói nhỏ " Vô xảo bất thành thư*, ăn cơm cũng gặp, trả phòng cũng gặp, cậu nói xem sao lại khéo như vậy? Khéo như vậy hả? "
* Vô xảo bất thành thư: chỉ sự "trùng hợp một cách kỳ lạ",
Tôn Miên Miên đưa tay lên eo gãi gãi vài cái liền nghe Lý Mộc Ca cười haha nói " Thật là trùng hợp quá đi mà. "
Sau khi trả phòng, Sở Phong lại một lần nữa hào phóng giúp bọn họ xách hành lý ra xe, nói hành lý cho sang vậy thôi chứ thật ra cũng chỉ là cái vali nhỏ 20 inchs " Con cũng định đến bãi đỗ xe, chúng ta cùng đi đi. "
Tôn Á Vân ngạc nhiên hỏi " Con có bằng lái à? "
" Dạ vâng, con vừa mới thi lấy bằng hồi hè. " Sở Phong ấn thang máy đi xuống.
Lúc này Tôn Á Vân mới nhớ cậu bé này đi học muộn, vừa tròn 18 tuổi.
Lúc tạm biệt Sở Phong, Tôn Á Vân cực kỳ nhiệt tình mời mọc anh " Con là bạn học của Miên Miên lẫn Mộc Ca, lúc nào có thời gian rảnh thì đến nhà cô chơi, đầu bếp nhà cô làm mấy món Trung ngon lắm đấy. "
Tuy chỉ là khách sáo nhưng trong lòng Tôn Á Vân thật sự thích cậu bé này, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn, dáng dấp cũng đẹp mắt.
Sở Phong liếc nhìn Tôn Miên Miên, cười cười đáp ứng.
Lúc xe nổ máy chạy đi, Tôn Miên Miên quay đầu nhìn ra phía sau.
Anh mặc cái áo màu đen, dáng đứng thẳng tắp, theo thói quen đút tay vào túi nhìn bọn họ rời khỏi.
Tôn Miên Miên ngồi thẳng lưng.
Rất nhanh sau đó, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Sở Phong gửi đến【 Hôm nay thấy tớ biểu hiện tốt không? 】
Mặc dù là câu hỏi nghi vấn nhưng Tôn Miên Miên có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đắc ý khi nhắn câu này của anh.
Tôn Miên Miên nhếch môi cười, quyết định khen anh 【 Bạn trai tớ hôm nay tỏa sáng chói cả mắt, cảm giác cả mặt đất đều đang rung động bởi vẻ ngoan ngoãn bất thường của cậu. 】
_______________________
Tác giả có điều muốn nói:
Haha bé Phong đã vượt ải của phụ huynh rồi.
Kanalz: Từ lúc đầu truyện đến giờ tôi chưa bao giờ thấy anh nhà lễ phép vâng vâng dạ dạ như thế này đâu các cô ạ.