Edit: Mạn Già La
Hôm xảy ra chuyện là ngày Khương Chanh đi công tác nước ngoài trở về, Kiều Ngộ An tình cờ có việc phải đến bệnh viện, mãi đến gần mười một giờ tối mới ra khỏi bệnh viện, lúc vào bãi đỗ xe lấy xe anh còn chần chừ một lúc xem nên về căn hộ của mình hay là đến chỗ Khương Chanh.
Mấy ngày quan sát này, anh cảm thấy Thời Niên và Khương Tiểu Mễ đều không có nguy hiểm gì mấy.
Nhưng không biết vì sao trong lòng lại có chút bất an, cho nên mặc dù khoảng cách xa nhưng vẫn lái xe trở về Tứ Quý Nhập Mộng, lúc sắp đến nơi thì điện thoại của Kiều Ngộ An đột nhiên vang lên, Kiều Ngộ An bắt máy:
“Chị.”
“Tiểu Mễ có chuyện rồi.” Giọng Khương Chanh căng thẳng hơn bao giờ hết.
Kiều Ngộ An nghe vậy trong lòng cũng căng thẳng theo: “Chuyện sao vậy chị?”
“Hôm nay em không đi cùng con bé nên chị thấy không yên tâm, liền đi theo xem, mới đầu không có chuyện gì, nhưng hiện tại chị đứng ở dưới lầu nghe thấy tiếng Tiểu Mễ la hét bên trong, rất không ổn lắm.”
“Chị khoan hẵn lên.” Kiều Ngộ An bình tĩnh nói: “Về nhà lấy một liều thuốc an thần rồi ở biệt thự số 4 đợi em, mười phút nữa là em tới.”
Cúp máy, Kiều Ngộ An đạp chân ga lái xe về hướng Tứ Quý Nhập Mộng, anh không biết vì sao Khương Tiểu Mễ lại đột nhiên phát bệnh, cũng không biết giờ Thời Niên thế nào, nhưng anh vẫn không thể để Khương Chanh đi mạo hiểm được, Khương Tiểu Mễ trong khoảng thời gian này sẽ làm bị thương người khác dù có là quen hay không, Thời Niên dù sao cũng là đàn ông, chắc sẽ không bị thương được, nhưng Khương Chanh thì khác.
Chờ đến khi tới trước cửa biệt thự số 4, xe còn chưa kịp dừng ổn Kiều Ngộ An đã mở cửa bước xuống, Khương Chanh đã mang thuốc an thần từ trong nhà sang, thấy Kiều Ngộ An đi tới thì chạy tới đón, đưa thuốc tiêm cho anh:
“Chị vẫn còn nghe thấy âm thanh.”
Kiều Ngộ An nhìn thoáng qua căn biệt thự số 4, không kịp nói một lời mà đi thẳng về phía cây tùng, leo lên thoăn thoắt.
Quả thật vẫn còn chút âm thanh, nhưng không phải là tiếng gào thét của Khương Tiểu Mễ, mà là có tiếng đồ đạc lục tục rơi xuống, Kiều Ngộ An bước nhanh vào căn gác nhỏ.
Căn gác nhỏ về cơ bản vẫn giống như lúc anh đến đây khi trước, ngoại trừ đống búp bê có chút lộn xộn, vương vãi khắp sàn nhà ra, Khương Tiểu Mễ không ở trên gác, âm thanh là vọng đến từ dưới lầu.
Kiều Ngộ An đi xuống lầu, bật hết đèn trong biệt thự lên, anh đi đến phòng ngủ mà Thời Niên ở trước, song phòng ngủ tuy bừa bộn nhưng lại không có ai.
Ngoài cửa có tiếng động phát ra, Kiều Ngộ An vội vàng xoay người đi theo hướng âm thanh, còn chưa tới cửa anh đã nghe thấy tiếng mèo kêu trước, tiếng mèo kêu này khiến Kiều Ngộ An lập tức hiểu ra nguyên nhân Khương Tiểu Mễ phát bệnh.
Khương Tiểu Mễ buổi tối không được nhìn thấy mèo, hễ gặp phải mèo là sẽ nổi điên.
Kiều Ngộ An đi tới cửa phòng Khương Tiểu Mễ ở đó, nhận ra nơi này là một thư phòng, giá sách kín cả một bức tường, nhưng lúc này một nửa số sách trên giá đã rơi xuống đất, còn Khương Tiểu Mễ thì đạp lên những cuốn sách đó, trên tay cầm chiếc kéo cô bé dùng để tháo búp bê, vận sức chờ tấn công với một con mèo trên giá sách.
Con mèo dường như đã bị dọa sợ, lúc này bộ lông cũng dựng đứng lên, là tư thế sẵn sàng vồ tới bất cứ lúc nào.
Kiều Ngộ An không dám tạo ra tiếng, anh thận trọng đến gần Khương Tiểu Mễ, thuận tiện lấy ống tiêm đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.
Tuy thuốc an thần thuộc loại thuốc mê, nhưng vì tình huống đặc biệt của Khương Tiểu Mễ nên mới kê đơn, trong nhà luôn trữ một, hai liều.
Khương Tiểu Mễ có thân phận Khương Chanh, bình thường đã chẳng nghe lọt lời ai, hiện tại phát bệnh càng không thể giao tiếp, Kiều Ngộ An cũng sẽ không lựa chọn lãng phí thời gian nói chuyện với Khương Tiểu Mễ lúc này, anh còn chưa thấy Thời Niên đâu, không biết hắn thế nào rồi, anh đành phải đưa Khương Tiểu Mễ ra ngoài trước.
Khi mũi kim đâm vào người Khương Tiểu Mễ, cô bé đột ngột quay người vung cây kéo về phía Kiều Ngộ An, đó là sự phòng bị trong bản năng của cô bé, Kiều Ngộ An đã đoán trước được, nhanh chóng tóm lấy bàn tay vung tới của cô bé, cùng lúc đó thuốc trong ống kim tiêm vào người Khương Tiểu Mễ, Khương Tiểu Mễ từ từ nhắm mắt lại, cây kéo trong tay cũng rơi xuống đất.
Con mèo kia dường như cũng nhận ra mối nguy hiểm đã được loại bỏ, kêu lên một tiếng.
Kiều Ngộ An liếc con mèo một cái, rút kim tiêm ra, bế Khương Tiểu Mễ đã bất tỉnh lên đi ra khỏi thư phòng, trực tiếp đi thẳng xuống lầu.
Khương Chanh đang đứng đợi ở ngoài cửa, thấy Kiều Ngộ An đi ra thì vội vàng ôm lấy Khương Tiểu Mễ, nhưng cũng không quên bên trong còn có một người nữa:
“Người nọ sao rồi?”
“Em còn chưa nhìn thấy cậu ấy, chị mang Tiểu Mễ về trước đi.” Kiều Ngộ An nói xong thì xoay người: “Em đi coi cậu ấy sao đã.”
Biệt thự tuy lớn, nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy phòng Thời Niên có thể vào cũng chỉ có mỗi hai gian, dù sao hắn cũng không có thói quen bật đèn, ai lại đeo kính nhìn ban đêm đi tới đi lui chứ? Nhưng khi Kiều Ngộ An lên lầu vẫn mở ra vài cánh cửa đóng kín, đúng như Kiều Ngộ An dự đoán, bên trong rất sạch sẽ, không có dấu vết có người lui tới.
Kiều Ngộ An trở lại thư phòng, nhưng chỉ có mỗi một phòng làm việc, không có phòng nối thông nhau nào khác, thậm chí anh còn tìm dưới gầm bàn, cũng không có bóng dáng của Thời Niên.
Kiều Ngộ An lại đi vào phòng ngủ, nhưng nó trống trải đến mức liếc một cái là có thể nhìn thấy tận cùng, muốn giấu người trong hoàn cảnh này thì thật sự quá khó.
Trong phòng ngủ có một phòng tắm chính, Kiều Ngộ An đi tới mở cửa kiểm tra, song bên trong vẫn trống không.
Chẳng lẽ sau khi Khương Tiểu Mễ nổi điên, Thời Niên đã rời khỏi biệt thự rồi? Nhưng lúc Kiều Ngộ An ẵm Khương Tiểu Mễ xuống lầu vừa rồi, cửa biệt thự rõ là khóa trái, Thời Niên hẳn là không có rời đi chứ nhỉ.
“Thời Niên!” Kiều Ngộ An đứng ở cửa phòng ngủ gọi với một tiếng ở lang trống vắng, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng vọng yếu ớt trong căn biệt thự rộng lớn, nhưng khi anh vừa định đi sang phòng khác tìm thử thì chợt nhận thấy một số dấu vết trên sàn nhà.
Sàn nhà là sàn gỗ màu nâu đậm, trong nhà ánh đèn rất tối, nhìn không kỹ sẽ không thấy trên đó có dấu vết gì, vừa rồi Kiều Ngộ An chỉ lo tìm người nên không chú ý đến mấy chi tiết này, lúc này mới thấy trên sàn nhà là những giọt máu nhỏ, kéo dài từ thư phòng đến trước tủ quần áo trong phòng ngủ thì biến mất.
Kiều Ngộ An không chút nghĩ ngợi trực tiếp mở cửa tủ ra, Thời Niên đang cuộn tròn người trong góc tủ, hai tay ôm đầu, toàn thân phát run, mà trên tay hắn thì dính đầy máu.
“Thời Niên.” Kiều Ngộ An ngồi xổm xuống, nhất thời không dám động vào hắn: “Cậu sao rồi? Bị thương ở đâu?”
Nhưng Thời Niên không đáp lại anh, sau khi mờ mịt nhìn anh, cơ thể như mất đi chỗ dựa nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Kiều Ngộ An cẩn thận ôm Thời Niên ra ngoài, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người hắn, vết thương sâu nhất là trên vai, bị kéo đâm thủng một lỗ máu, trên cánh tay trái và phải đều có vết thương với mức độ khác nhau, có vết thương chỉ là xước nhẹ, còn có một số vết vừa dài vừa sâu, không biết đã qua bao lâu nhưng vết thương vẫn không ngừng rỉ máu, khiến cho khuôn mặt gần như ốm yếu của Thời Niên lại càng không còn chút máu.
Kiều Ngộ An không dám chậm trễ, chỉ cầm máu sơ qua rồi cõng Thời Niên xuống lầu.
Anh đúng là bác sĩ thật, nhưng ở nhà chỉ có một số loại thuốc thường dùng, đối với vết thương trên người Thời Niên hiện tại thì cần phải đến bệnh viện xử lý.
Lúc đặt Thời Niên lên ghế phụ, Khương Chanh cũng vội vàng từ biệt thự số 1 chạy tới, từ xa nhìn thấy vết máu trên quần áo Thời Niên thì hoảng hồn: “Tiểu Mễ làm ư?”
“Xét từ vết thương thì đúng là vậy.” Kiều Ngộ An vừa nói vừa đi vòng qua thân xe đi tới chỗ ghế lái, mở cửa xe: “Em không nói với chị nữa, em đưa cậu ấy đến bệnh viện đã.”
“Được.” Khương Chanh cũng không nói gì nữa: “Có việc gì thì gọi cho chị.”
Trên đường đến bệnh viện, Kiều Ngộ An cũng đã gọi điện thoại cho người đồng nghiệp trực khoa cấp cứu tối nay, nhưng này cũng không ngăn được Thời Niên bên ghế phụ không ngừng run rẩy, dẫu hắn vẫn đang hôn mê không tỉnh.
Kiều Ngộ An đưa tay chạm vào tay hắn, lạnh lẽo đến mức chẳng giống tay người sống.
Đến bệnh viện, Kiều Ngộ An theo đồng nghiệp vào phòng cấp cứu tham gia cứu chữa, nhưng dù vậy, cơ thể Thời Niên vẫn không ngừng run rẩy, dường như hắn đang sợ, không chỉ vì vết thương mà Khương Tiểu Mễ lúc trước gây ra cho hắn, dường như còn có chuyện khác nữa, nhưng trước khi hắn tỉnh lại, Kiều Ngộ An cũng không thể nói chính xác phản ứng của hắn là vì sao.
Vết thương được xử lý xong đã là chuyện của gần một tiếng sau, vết thương do chính tay Kiều Ngộ An khâu lại, kỹ thuật khâu của anh có tiếng trong bệnh viện, Kiều Ngộ An không muốn hắn để lại sẹo.
Những chỗ không cần khâu đều được băng bó cẩn thận, để tránh vết thương bị nhiễm trùng và viêm nhiễm, bác sĩ đã kê chút ít thuốc cho Thời Niên.
Đều là người quen biết lâu năm với Kiều Ngộ An, bác sĩ phụ trách điều trị cũng không khách sáo, hỏi Kiều Ngộ An:
“Người này là ai thế? Sao lại bị thương thành như vậy?”
Kiều Ngộ An nghĩ nghĩ nói: “Hàng xóm của tôi.”
“Có cần báo cảnh sát không?” Bác sĩ không yên lòng: “Đây chính là cố ý gây thương tích đấy.”
Kiều Ngộ An không thể nói báo, nhưng cũng không thể nói không báo, chuyện này rốt cuộc giải quyết như thế nào là tùy thuộc vào ý Thời Niên, có thể hắn sẽ cố gắng tha thứ, nhưng nếu không thể, cho dù kết quả như thế nào thì cũng là Kiều Ngộ An bọn họ nên gánh chịu, dù sao cũng là lỗi của bên mình.
“Đợi cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ hỏi ý kiến của cậu ấy.” Kiều Ngộ An cười: “Hôm nay cảm ơn anh, hôm khác sẽ mời anh bữa cơm.”
“Khách sáo làm gì? Hôm nay vốn là anh trực mà, đây đều là việc anh nên làm, nhưng nếu cậu thật sự muốn mời anh ăn cơm thì anh cũng không thể không đi.” Bác sĩ vỗ vai Kiều Ngộ An: “Được rồi, anh còn có việc, nếu cậu không về thì vào phòng nghỉ ngơi một lát, cậu ta không có chuyện gì đâu, chắc chừng đến mai mới tỉnh.”
“Được.”
Sau khi đồng nghiệp rời đi Kiều Ngộ An cũng không về phòng nghỉ, mặc dù kết quả kiểm tra cho thấy cơ thể Thời Niên run rẩy cũng không có vấn đề gì, nhưng Kiều Ngộ An vẫn lo lắng, quyết định ở lại trông cả đêm.
Nguyên đêm, Thời Niên hầu như không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng trong lúc ngủ say mới thả lỏng một chút, nhưng không được bao lâu lại bắt đầu run, Kiều Ngộ An luôn không rời đi, nhìn Thời Niên từ ban đêm đến hừng đông, anh không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến một người đàn ông trưởng thành sợ đến như vậy?
Thật ra theo lý thuyết, mặc dù Khương Tiểu Mễ vô tình làm người bị thương, nhưng Thời Niên dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, không nên bị thương thành thế này, nhưng sao sự việc lại đến mức này thì Kiều Ngộ An không nghĩ ra được.
Đến rạng sáng thì Thời Niên mới coi là ổn định, không còn run nữa, Kiều Ngộ An thở phào một hơi nhẹ nhõm, quyết định quay về khoa xin nghỉ phép, nếu lúc Thời Niên tỉnh lại muốn về nhà, e rằng anh cũng phải đi cùng nên gọi y tá đến nhờ cô chăm sóc Thời Niên một chút, sau đó Kiều Ngộ An rời đi.
Từ sau khi tu nghiệp trở về Kiều Ngộ An chưa bao giờ xin nghỉ phép, trưởng khoa không hỏi nhiều đã đồng ý, Kiều Ngộ An quay lại phòng khám, vừa mới dặn dò vài câu với y tá, chưa kịp nói xong thì y tá trực phòng cấp cứu đã vội vã đi vào:
“Bác sĩ Kiều, anh mau đi xem chút đi, bạn anh tỉnh rồi, nhưng không được ổn lắm.”