Edit: Mạn Già La
Bận bịu gần cả đêm, trong nhà cũng chẳng có lấy một chỗ ngồi, Kiều Ngộ An học theo Khương Tiểu Mễ ngồi khoanh chân dưới đất, dựa vào tường nghỉ ngơi một lát.
Có lẽ là do quá mệt mỏi mà Kiều Ngộ An cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi, khi chợt bừng tỉnh thì đã không thấy Khương Tiểu Mễ đâu nữa, Kiều Ngộ An nhìn điện thoại, đã 2h30 rồi.
Ngay cả Thời Niên ở trên giường cũng không ngăn được Khương Tiểu Mễ khác đi về đúng giờ.
Thời Niên vẫn nằm trên giường ngủ say, Kiều Ngộ An nghe tiếng hít thở của hắn thì đoán được hắn đã khá hơn phần nào, đứng dậy đo nhiệt độ, đã hạ từ 39 độ 3 xuống 38 độ 5, nhưng vẫn còn hơi sốt, Kiều Ngộ An lại tiến hành hạ nhiệt thêm lần nữa, rồi lại thay miếng dán hạ sốt mới.
Khoảng 4 giờ sáng, nhiệt độ cơ thể Thời Niên hạ xuống còn 37 độ, Kiều Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông trên giường, giữa lựa chọn ở lại chờ hắn tỉnh rồi nói chuyện Khương Tiểu Mễ và rời đi trước, anh chẳng chút do dự mà chọn vế sau.
Tuy không biết rõ về người đàn ông này, nhưng căn cứ vào môi trường sống của hắn, Kiều Ngộ An cũng biết người đàn ông tên Thời Niên này rất không thích người khác bước vào lãnh địa riêng của mình, nếu không phải coi anh và Khương Tiểu Mễ là quỷ, có lẽ cũng sẽ không có tình hình hiện tại.
Kiều Ngộ An rời đi, trước khi đi còn cẩn thận thu dọn mọi thứ, bao gồm cả miếng dán hạ sốt đã sử dụng kia, tắt đèn, đóng cửa lại, khôi phục mọi thứ về nguyên trạng như chưa từng có ai xuất hiện.
——
Kiều Ngộ An ngủ một giấc đến gần trưa, lấy điện thoại nhìn, đã 11 giờ, anh nằm trên giường, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện tối qua.
Không biết Thời Niên có tỉnh lại chưa, cũng không biết hắn có phát hiện ra gì không, nếu biết rồi thì sẽ có phản ứng gì?
Nhưng chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề nan giải Kiều Ngộ An phải giải quyết là, anh nên giải thích tình cảnh của Khương Tiểu Mễ với Thời Niên thế nào, rồi lại nói chuyện vấn đề đổi nhà đất với hắn kiểu gì, lúc trước khi chưa tiếp xúc với chủ nhà số 4, Kiều Ngộ An cảm thấy hai chuyện này cũng không khó giải quyết, người thông minh đều biết chọn thế nào.
Nhưng từ hôm qua anh đã biết hoàn cảnh sống của Thời Niên trong căn biệt thự đó, Kiều Ngộ An không còn nghĩ như vậy nữa, thậm chí anh cảm thấy Thời Niên mua nó là vì nhắm trúng không ai muốn lại gần căn biệt thự này.
Trong tình huống như vậy, hắn thực sự sẽ đồng ý đổi nơi sao?
Kiều Ngộ An không tự tin mấy, thậm chí anh không biết nên giao tiếp với Thời Niên kiểu gì.
Anh ngẫm nghĩ, chiều hôm qua khi anh cầm quà gõ cửa biệt thự số 4, Thời Niên chắc hẳn có ở nhà, tiếng động bên trong chắc là Thời Niên tạo ra, nhưng hắn không ra mở cửa, có thể vì cảm thấy không cần thiết, hoặc cũng có thể vì không muốn tiếp xúc.
Kiều Ngộ An do dự không biết có nên đi gõ cửa lần nữa không, nhưng trong lòng lại cảm thấy cơ hội không lớn, kết quả phần lớn vẫn sẽ như cũ.
Vấn đề giữa Khương Tiểu Mễ và Thời Niên nên giải quyết như thế nào trở thành một bài toán khó đối với Kiều Ngộ An, nhưng anh cũng không rối rắm quá lâu, tiếng gõ cửa đã làm nhiễu suy nghĩ của anh, anh nói tiếng ‘mời vào’, cánh cửa bị mở ra, cái đầu nhỏ của Khương Tiểu Mễ xuất hiện ở kẹt cửa:
“Cậu út, mặt trời đã lên cao tám sào rồi mà còn chưa dậy à?”
Kiều Ngộ An cười cười:
“Ông bà ngoại đâu rồi?”
“Ông bà nói buổi chiều có chút việc phải đi, bảo con lên kêu cậu.”
“Được.” Kiều Ngộ An đứng dậy: “Cậu dậy ngay đây.”
Lúc Kiều Ngộ An rửa mặt xong đi xuống lầu, viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều đã thu dọn xong xuôi, thấy Kiều Ngộ An đi xuống lầu thì đứng dậy đi tới huyền quan*:
* Huyền quan là chỗ vừa mở cửa ra khi bước vào nhà, tách biệt phòng khách với cửa ra vào.
“Chiều mẹ con có buổi hội thảo, ba mẹ phải đi đây, cơm đã chuẩn bị sẵn trong bếp đấy, con và Tiểu Mễ ăn đi nhé.”
“Vâng.” Kiều Ngộ An tiễn hai người ra cửa: “Đi đường cẩn thận.”
“Yên tâm đi, con cũng vậy, nhớ phải trông nom Tiểu Mễ cho tốt đấy, có việc gì thì cứ gọi cho ba mẹ”
“Dạ.”
Thật ra Kiều Ngộ An vốn muốn nói chuyện với giáo sư Kiều, giáo sư Kiều là giáo sư tâm lý học tại Dung Đại, anh muốn hỏi một chút về vấn đề của Thời Niên, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không lịch sự lắm, anh vốn đã tránh ở chỗ tối sắm vai một con quỷ chẳng hề tồn tại, nếu lại đi nhìn trộm cuộc sống của hắn thì rất không thích hợp.
Buổi chiều, Kiều Ngộ An cùng Khương Tiểu Mễ chơi trong khu chung cư, ánh mắt thường hay liếc về biệt thự số 4 cách đó không xa, quả bóng Khương Tiểu Mễ đánh tới trước mặt thì anh mới tỉnh hồn, sau đó Khương Tiểu Mễ chê không nhiệt tình nên đi tìm các bạn nhỏ chơi, Kiều Ngộ An lại càng nhìn chẳng chút kiêng dè gì.
Tới gần chạng vạng, lúc Kiều Ngộ An đang chuẩn bị đưa Khương Tiểu Mễ về nhà thì chợt nhìn thấy một bóng người đang đi về phía biệt thự số 4, nhưng nhìn từ dáng người lại không giống Thời Niên mà anh đã gặp, chẳng lẽ căn biệt thự này còn có những người khác?
Ý nghĩ này vừa mới dạo qua trong đầu Kiều Ngộ An, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng bóng người kia đâu nữa, nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy mình không có chuyện nhìn lầm được.
Nhân lúc Khương Tiểu Mễ đang tắm, Kiều Ngộ An đi lên ban công lầu hai, nơi có thể nhìn rõ tình hình của biệt thự số 4, nhưng anh đứng đó rất lâu, lâu đến độ khu chung cư đã sáng đèn, lâu đến độ Khương Tiểu Mễ đang than đói muốn kiếm gì ăn, Kiều Ngộ An cũng không thấy có người đi ra.
Là ở lại ư?
Kiều Ngộ An không biết, nhưng anh cũng không thể đợi mãi được, dù sao dưới lầu còn có một ông giời con đang chờ được ăn.
Kiều Ngộ An biết nấu ăn, tay nghề cũng không tệ, nhưng Khương Tiểu Mễ hiếm khi không có Khương Chanh quản thúc nên không muốn ăn, cô bé chỉ muốn ăn đồ ăn vặt, làm nũng năn nỉ đòi Kiều Ngộ An dẫn cô bé ra ngoài, lại lấy chuyên bà Bạch chưa biết Kiều Ngộ An chia tay dọa anh.
“Bà ngoại con biết rồi.” Kiều Ngộ An làm bộ làm tịch nhéo tai Khương Tiểu Mễ: “Đừng hòng dùng nó uy hiếp cậu nữa.”
Khương Tiểu Mễ cũng chẳng sợ: “Vậy bà ngoại có biết lý do hai người chia tay không?”
Kiều Ngộ An: “…… Khương Tiểu Mễ, nghe lời cậu út, tránh xa mẹ con chút, không tốt đâu.”
“Thế không được.” Khương Tiểu Mễ nói: “Đợi khi nào tiền của cậu nhiều hơn mẹ con đi rồi mình tính, con cảm thấy con còn rất nông cạn, rất mê tiền.”
Kiều Ngộ An: “….”
Cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn nhượng bộ, chuẩn bị đưa Khương Tiểu Mễ đi ăn KFC, nhưng khi ngồi vào xe, nổ máy sắp sửa lái xe đi, Kiều Ngộ An lại nhìn thấy người đàn ông đó, lén lút liếc ngang liếc dọc, sau khi xác định xung quanh không có ai mới đi ra ngoài, sau đó bước nhanh về phía cửa sau.
Dẫu có lén lút thì cũng chưa chắc là ăn trộm, dù sao cũng chẳng có tên trộm nào lại đến căn nhà trông tàn tạ hiu quạnh để trộm cả.
Vậy thì chỉ có thể là người quen biết với Thời Niên.
“Đi thôi cậu ơi.” Khương Tiểu Mễ sốt ruột thúc giục một tiếng, mãi cho đến lúc này Kiều Ngộ An mới ý thức được, hình như hứng thú của bản thân đối với Thời Niên chủ biệt thự số 4 còn nhiều hơn cả tưởng tượng.
Quái thật.
Cũng kệ nó có quái hay không, thì chuyện của Khương Tiểu Mễ và Thời Niên trước mắt vẫn cần anh phải giải quyết, thay đổi Khương Tiểu Mễ chắc chắn không được rồi, nếu có thể thì ba năm qua cũng đã thay đổi lâu rồi chứ chẳng đợi đến hôm nay, nhưng thuyết phục Thời Niên cũng chưa chắc đã được, mặc dù hai người chưa từng gặp gỡ nói chuyện bình thường lần nào, nhưng Kiều Ngộ An có thể cảm nhận được, chưa chắc Thời Niên sẽ chấp nhận đề nghị của họ, thậm chí, sẽ không nói chuyện với họ.
Nhưng Khương Tiểu Mễ phải đến biệt thự số 4, cách duy nhất bây giờ là giữ nguyên hiện trạng, mặc dù có phần trái đạo lý, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Để đề phòng, Kiều Ngộ An quyết định tối mỗi ngày sẽ đi theo trông, may mà tháng này anh ở khoa ngoại trú, tối không phải trực đêm nên áp lực cũng không lớn lắm, tuy rằng cách này cũng không phải giải pháp lâu dài, nhưng bây giờ có vẻ như chỉ còn một con đường đó thôi.
Buổi tối Khương Chanh gọi điện tới, hai người nói chuyện này qua điện thoại, Khương Chanh mới đầu không yên lòng, thậm chí còn có ý định bắt Khương Tiểu Mễ ở nhà, nhưng cuối cùng bị Kiều Ngộ An ngăn lại:
“Chị, chuyện này không phải là chưa từng làm, hậu quả của lần trước ra sao chắc chị còn nhớ mà.”
Đúng vậy, sau khi chẩn bệnh không lâu, Khương Chanh từng rất cứng rắn giữ Khương Tiểu Mễ ở nhà, cho dù là một Khương Tiểu Mễ khác hoàn toàn xa lạ với gia đình, giữ ở nhà so với ra ngoài sẽ an toàn hơn nhiều, nhưng Khương Chanh không ngờ hậu quả của việc đó là một Khương Tiểu Mễ khác xuất hiện suốt hai ngày.
Quá trình chuyển đổi giữa hai Khương Tiểu Mễ diễn ra âm thầm trong giấc ngủ, nhưng lần đó một Khương Tiểu Mễ khác đã thông minh dùng cách không ngủ để kéo dài thời gian tồn tại của mình, trọn vẹn hai ngày, dùng cách đó để chống cự, như đang nói với mọi người:
Nếu tôi muốn, tôi có thể giết chết Khương Tiểu Mễ chân chính trong im lặng.
Cuối cùng vẫn là Kiều Ngộ An vào trong cưỡng chế tiêm cho cô bé thuốc an thần thì mới yên được, từ đó thời gian tồn tại của một Khương Tiểu Mễ khác kéo dài hơn không ít, cuối cùng Khương Chanh đành phải thỏa hiệp, không dám dùng biện pháp cứng rắn này nữa.
Lúc này bị Kiều Ngộ An nhắc nhở, Khương Chanh vẫn cảm thấy khiếp vía:
“Nhưng không thể cứ thế này mãi được, tự tiện ra vào nhà người khác là phạm pháp rồi, chưa kể tình trạng Tiểu Mễ lỡ hại người ta bị thương thì chết mất.”
“Em biết.” Kiều Ngộ An nói: “Cho nên mỗi đêm em sẽ cùng đi qua, biết đâu có thể tìm được cơ hội nói chuyện với đối phương.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Khương Chanh thì cũng sắp đến giờ Khương Tiểu Mễ đến biệt thự số 4, Kiều Ngộ An đặt điện thoại xuống đi vào phòng tắm, nhặt bộ quần áo bẩn tối hôm qua cởi ra từ giỏ đựng đồ dơ ra, mặc lại tiếp.
Nếu đã là con quỷ không tươm tất, vậy thay quần áo đi qua thì khó giải thích lắm.
Còn vết thương trên mặt, Kiều Ngộ An lấy một ít thuốc đỏ bôi vài lần lên vết thương đã lành trên mặt, bôi đại khái cho giống như đêm vừa mới bị thương kia, sau khi mọi việc xong xuôi, lại cẩn thận xác nhận không có sai sót gì mới mở cửa ra ngoài.
Cứ như vậy, Kiều Ngộ An bắt đầu hành trình đêm nào cũng cùng Khương Tiểu Mễ đến biệt thự số 4, gió mặc gió, mưa mặc mưa, nhưng sau hơn một tuần quan sát, Kiều Ngộ An cũng không nhìn thấy chút tín hiệu nguy hiểm ở hai người này, mặc dù hai người đều ở cùng một chỗ, nhưng mỗi người bình an khỏe mạnh, mỗi ngày ngoại trừ đúng 12 giờ dâng đồ cúng ra thì giữa hai người chẳng có giao lưu gì.
Có điều cũng đúng, một người một quỷ xác thật chẳng có gì để nói.
Coi ra Thời Niên cũng không khó nói chuyện như Kiều Ngộ An nghĩ, tuy rằng trừ đêm đầu tiên hắn nói muốn đốt tiền giấy cho anh ra, thì sau này chưa bao giờ nói lại, nhưng mỗi lần ‘dâng đồ cúng’, Kiều Ngộ An đều có thể cảm nhận được lòng tốt của hắn mặc dù hắn không có biểu cảm gì.
Một người tử tế tốt bụng, còn biết quan tâm đến quỷ, không nên là người quái gở, không thể giao tiếp.
Nhưng cho dù hai người Thời Niên và Khương Tiểu Mễ không có nguy hại gì cho nhau, nhưng vấn đề cần giải quyết vẫn phải giải quyết, cứ để Thời Niên luôn lầm tưởng hai người là ‘quỷ’ hoài cũng không phải cách hay, thời gian càng lâu trong lòng anh càng cảm thấy có lỗi, luôn cảm thấy mình đang lợi dụng lòng tốt của người đàn ông này.
Cho nên Kiều Ngộ An vẫn định tìm thời điểm thích hợp để giao lưu với Thời Niên.
Nhưng điều mà Kiều Ngộ An không ngờ tới là, trước khi thời điểm thích hợp ấy kịp đến thì giữa Khương Tiểu Mễ và Thời Niên đã xảy ra chuyện trước.