"Anh đang nói gì vậy?" Tam Vô đóng cửa lại, đi ra ngoài: "Bên ngoài có gì à?"
Bảo chủ kia vẫn đang nhìn bên trong.
Sao nào?
Quý Lăng Bạch còn phải chuẩn bị một lát nữa mới ra à?
Ừm, có lẽ là hơi bất tiện, khụ!
"Bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều tang thi."
"Ồ, đó là nhà tôi đấy, không sao đâu, rất ngoan." Tam Vô lập tức nói.
Bảo chủ nghẹn họng, anh ta suýt chút nữa quên mất, Tam Vô là nhà giàu nuôi tang thi.
Tam Vô đi xuống, tang thi đã tản ra khắp nơi trong thành lũy.
Tất cả mọi người đang trực ban đêm đều rất khẩn trương, cư dân và thành viên ngoài thành lũy đã bị tang thi bao vây.
Tang thi bây giờ đã rất quen thuộc với con người, dù sao ngày nào cũng gặp mặt trong thành lũy, chúng vẫn còn nhớ rõ lời Tam Vô nói lúc ra ngoài.
Phải giữ sự lui tới thân thiện với con người.
Phải thể hiện khuôn mặt hiền hòa khác thường của mình.
Tang thi bao vây những người nửa đêm ra ngoài một mình, vẻ mặt đã được huấn luyện phát huy! Nở một nụ cười mê người dưới ánh trăng là bước đầu tiên mở ra cánh cửa tình bạn giữa người với người.
Chúng đặt tay lên vai những người đó, vỗ vai anh em tốt.
Tam Vô đứng trên lầu nhìn, vẫy tay với bảo chủ bên cạnh: "Anh nhìn đi, không phải rất hài hòa sao?"
Bảo chủ: "....." Cô không thấy mọi người đang run sao?
Nhất là những con nhện xuất hiện ở mọi ngóc ngách một cách bí ẩn.
Nhưng cũng may Tam Vô không để tang thi và nhện đơn độc nhảy múa quá lâu, cô thổi một tiếng còi, là chiếc còi được chế tạo đặc biệt, tang thi và nhện lập tức lại gần cô.
Quý Lăng Bạch từ bên ngoài trở về, vừa hay nghe thấy tiếng còi, anh xoay người bước tới nơi rộng rãi nhất ở cổng.
Đúng như dự đoán, một bầy tang thi dày đặc đang chen chúc bên dưới.
Mọi người đều có gương mặt quen thuộc.
Lúc anh hạ xuống từ giữa không trung, một bảo chủ không quen lắm đứng bên cạnh nháy mắt với anh.
Quý Lăng Bạch nhíu chặt mày, nửa đêm bảo chủ thổi gió làm gì vậy?
Bảo chủ nhìn dáng vẻ giả vờ của Quý Lăng Bạch, trong lòng thầm khinh bỉ.
Chậc!
Cứ giả vờ nữa đi.
Đều đã cho người ta vào phòng rồi còn ở đây giả vờ trong sáng, quả nhiên đàn ông đều giống nhau, ha ha!
"Quý Lăng Bạch." Tiếng gọi của Tam Vô khiến Quý Lăng Bạch không rảnh quan tâm người này.
"Bọn tôi đến rồi, đây đều là quà tặng cho các anh." Tam Vô chỉ xe thú đầy ắp đồ ở bên ngoài, kéo anh lại nói nhỏ: "Yên tâm đi, lúc bọn tôi ra khỏi lối đi không có người nào nhìn thấy."
Quý Lăng Bạch còn chưa nói gì, trên lầu dưới lầu đã có nhiều người vây quanh.
Trong số đó, dễ thấy nhất là một nhóm đàn ông cởi trần lao ra từ phòng huấn luyện cách đó không xa.
Cơ bắp khỏe khoắn vô cùng chói mắt trong đêm khuya.
Tam Vô - người có thị lực ưu tú lập tức bắt được màu sắc độc đáo này, cô vô thức nhoài người ra nhìn sau lưng Quý Lăng Bạch.
Miệng không khỏi huýt sáo.
"Mãnh nam~"
Quý Lăng Bạch không vui quay đầu lại.
Nhóm mãnh nam dừng lại, "Quý đội, anh về rồi hả?"
Ai da! Bị ánh mắt này của Quý Lăng Bạch quét qua khiến ngực của bọn họ bỗng thấy lạnh ngắc.
Áo của nhóm mãnh nam này đâu!
Vậy mà Tam Vô còn hưng phấn vẫy tay với họ, "Các cậu là đội viên của Quý Lăng Bạch đúng không? Nào, nhanh tới đây đi."
"Đều là bạn bè cả, đến gần một chút."
Nhóm mãnh nam: "...."
Cô cười híp mắt nói: "Chị đây có mang đồ uống cho các cậu, nước mía."
Mọi người nuốt nước miếng, cười xua tay nói: "Lạnh quá, bọn tôi về mặc áo trước đã."
Tam Vô nhíu mày.
Ngày hè nóng bức như vậy mà nói gì vậy?
Quý Lăng Bạch tỉnh bơ nói: "Thân thể của bọn họ tương đối yếu, đừng để ý."
"Được rồi, vậy bọn tôi sẽ ở đâu?"
Đương nhiên là đã sớm dọn một căn phòng trống cho Tam Vô, toàn bộ tòa nhà riêng biệt đều dành cho tang thi của Tam Vô.
Những người đang ngủ nghe thấy động tĩnh đều chạy ra xem.
"Đó là Tam Vô sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy."
"Chính cô ta là người đạp thành lũy của chúng ta à? Bảo chủ không hề tranh thủ chút nào, fuck, xe thú của bọn họ có gì vậy, người của Quý Lăng Bạch còn chạy tới dỡ hàng xuống, tôi phải nhanh chân đến xem cô ta đưa cái gì tới."
Người có tâm tư này không chỉ có một người.
Nhóm Đại Hoàng vô cùng thoải mái để cho bọn họ nhìn.
Nhìn đi!
Đây chính là quan hệ giữa thành lũy 1 và Tam Vô đấy, vững chắc và không thể lung lay như thép.
Từng rương rau xanh được mang xuống, số lượng rau còn nhiều hơn tổng số rau của tất cả các phòng thí nghiệm của thành lũy cộng lại.
Nhưng đây rõ ràng chỉ là món khai vị.
Tiểu Tang đứng ở phía trước, chỉ huy mọi người di chuyển các rương gia vị đã thành sản phẩm xuống, còn có hai hũ nước tương lớn và một hũ mật ong lớn.
"Nước tương và mật ong thì cẩn thận một chút, một lần làm nước tương tốn rất nhiều thời gian, mật ong lại càng phải cẩn thận." Tiểu Tang chống nạnh, miệng nhỏ không ngừng lải nhải, trôi chảy đến nỗi mọi người xem cô bé như một đứa trẻ bình thường, "Những thứ cuối cùng đó cũng phải cẩn thận một chút, là lương thực chính, bọn ta còn không đủ ăn lương thực chính nữa!"
Lúa mì, gạo, ngô, khoai tây.
Thậm chí còn có loại bột được chế biến vô cùng xa xỉ, một lọ dầu ngô lớn chỉ nhìn thôi đã thấy thơm rồi.
Là dầu thực vật.
Thật là xa xỉ.
Chịu lấy ra như vậy à, chẳng phải dầu thịt thích hợp hơn sao?
Chỉ là những thứ này vẫn chưa phải là thứ khiến Tiểu Tang đau lòng nhất.
Cho đến khi bọn họ di chuyển những lon chè đậu xanh, nước mía....
Còn có đường nữa!
Các anh chị em của Đèn Quả chất đầy một xe hoa quả, kèm theo những quả cà chua to mọng.
Trong điều kiện như bây giờ, cà chua chắc chắn là một loại trái cây khiến người ta thèm chảy nước miếng.
"Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, đừng làm trầy da!" Tiểu Tang sờ quả cà chua căng mọng, vô cùng tiếc nuối.
Đây là món ăn yêu thích của cô bé.
Làm kiểu gì cũng ăn ngon, ăn sống cũng ngon, màu sắc như máu vậy, càng nhìn càng khiến tang thi thèm.
Những người bên cạnh vừa bắt đầu đã xì xào bàn tán xôn xao, càng về sau thì yên tĩnh hẳn đi.
Những bảo chủ không hợp tác với Tam Vô còn kích động mạnh hơn.
Tam Vô đến đây không phải để tặng quà, mà chính là tới khoe khoang.
Khoe với bọn họ là muốn khiến bọn họ hối hận vì đã đứng về phía Lý Ngọc Sơn!
Quá tâm cơ rồi.
...
"Quý Lăng Bạch, anh không biết đâu, khoảng thời gian này tôi vẫn luôn vui vẻ." Tam Vô rửa sạch một trái cà chua trong phòng, vừa ăn vừa nói: "Cũng may lúc ấy tôi đã kiên quyết đá cả 8 thành lũy còn lại ra, nếu không tôi sẽ không thể nuôi nhiều người như vậy, nhà kho của tôi sẽ trống rỗng ngay trong tháng đầu tiên mất."
Tam Vô vừa cảm khái vừa lắc đầu than thở, "Lần này tôi sợ bọn họ suy nghĩ nhiều hoặc hối hận gì đó nên tôi cố ý mang ít đồ hơn, khiêm tốn hơn tới đây."
"Chờ đến lúc những người này đi hết rồi, trong kho hàng của tôi vẫn còn không ít, tôi sẽ kêu Đại Hoàng kéo đi, tôi thấy dân số trong thành lũy của anh cũng không ít đâu."
Quý Lăng Bạch thấy khóe miệng của cô dính nước cà chua, liền lấy cho cô một tờ khăn giấy, mặt không đổi sắc nói: "Thiếu bao nhiêu tinh thể?"
Tam Vô cười cong mắt, dùng khuỷu tay thụi mạnh vào Quý Lăng Bạch, "Xem anh nói kìa.... Chỉ có anh hiểu tôi! Đúng là bạn tốt!"
"Tinh thể không đủ lắm, lần này tôi muốn nhiều hơn một chút, còn có tấm pin năng lượng mặt trời, gạch nữa...."
Trong lúc Tam Vô đang thao thao bất tuyệt* thì có người trong thành lũy đang bùng nổ.
*Nói không ngừng
Không phải những bảo chủ kia.
Mà lần này là nhân vật chính của hôn lễ, Lâm Nhiễm - người đã từng vứt sạch mặt mũi trước mặt Tam Vô.
Cô ta ngồi trên ghế hít một hơi thật sâu, không khỏi tức giận, "Lần này là cô ta kết hôn hay em kết hôn? Mọi người đều ở đây để nhìn cô ta! Cứ như cô ta là nhân vật chính vậy, Thành ca, anh không nên mời cô ta tới!"
Lạc Mính Thành ở bên cạnh cười rót cho cô ta một tách trà, "Không phải anh mời cô ấy tới, là lệnh của Quý đội, anh không dám làm trái."
"Hơn nữa, không phải cô ấy rất hào phóng đấy sao? Cô ấy mang đến thành lũy của chúng ta bao nhiêu đồ tốt? Chẳng phải em vẫn luôn muốn uống nước trái cây sao?" Lạc Mính Thành cười sờ đầu Lâm Nhiễm.
Kết quả là bị Lâm Nhiễm không nhịn được hất ra.
"Quý đội Quý đội, ai không biết còn tưởng Quý đội là trung tâm thành lũy đấy!"
"Vị trí phó bảo chủ của em cũng vậy, anh ta muốn xóa bỏ liền xóa bỏ, trước kia là do em mù!" Lâm Nhiễm nhìn Lạc Mính Thành, "Anh cũng nên để tâm một chút, anh mới là bảo chủ của thành lũy này!"
Nếu dùng từ ngữ trước mạt thế thì Lâm Nhiễm chính là người sau khi mất đi fan liền trở nên điên cuồng.
Lúc trước thích thì vô cùng rõ ràng, hiện tại sau khi hoàn toàn từ bỏ ý định đối với Quý Lăng Bạch thì càng thêm chán ghét và không phục.
"Thành lũy có thể đi lên không hoàn toàn dựa vào Quý đội sao?" Lạc Mính Thành không hề để ý.
"Lần sau anh không được nói vậy nữa, truyền ra ngoài thì em thành người thế nào?"
Lâm Nhiễm tức đến nỗi sắp biến thành cá nóc nhưng cũng không thể làm gì, Lạc Mính Thành vẫn luôn là người cố chấp như vậy, nếu không sẽ không khiến cô ta đến chết cũng phải nhận ra anh ta chỉ vì cô ta đã giúp anh ta một lần.
Nhìn Lạc Mính Thành vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó, Lâm Nhiễm thở dài.
Đi tới kéo tay anh ta, "Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh nói thật đi, anh không để ý chuyện em từng theo đuổi Quý Lăng Bạch đúng không!"
"Nếu như anh để ý thì sao lại cưới em?" Lạc Mính Thành thật sự thích Lâm Nhiễm, "Đừng ngốc nữa, mau ngủ đi."
Lâm Nhiễm hài lòng, "Vậy anh ra ngoài lấy cho em một bình nước trái cây đi, em muốn uống nước mía mà Tam Vô mang tới."
Lạc Mính Thành thực sự không có gì để nói với cô ta, ngay từ đầu cô ta đã coi thường cái dáng vẻ thành thật của anh ta, coi như chắp vá đi.
Lâm Nhiễm thoải mái dựa vào giường.
Chẳng qua là cô ta phải nghĩ cách đoạt lấy quyền lực từ tay Quý Lăng Bạch, tuy Lạc Mính Thành thành thật nhưng sau khi kết hôn cô ta có thể từ từ khai thông tư tưởng.
Nước trái cây vẫn chưa tới thì bên ngoài đã có vài hạt mưa nhỏ rơi lất phất.
Lâm Nhiễm đi tới cửa sổ nhìn thử, kết quả là nhìn thấy Tam Vô đi xuống tầng dưới bị mưa xối ướt.
"Ha." Lâm Nhiễm cười, "Đáng đời!"
Nhưng ngay sau đó, cô ta nhìn thấy một người bước ra từ phía sau Tam Vô.
Chưa kịp nhìn rõ người kia là ai thì đã nhìn thấy đôi cánh mang tính biểu tượng của người kia vươn ra mở rộng từ sau lưng, chắn trên đỉnh đầu của Tam Vô.
Mưa phùn không thể làm ướt cánh của anh.
Nhưng Quý Lăng Bạch rất ghét bị ướt, trừ tắm ra anh sẽ không để bản thân dính lấy một giọt nước.
Lâm Nhiễm mím chặt môi.
Đáy lòng chua xót, cảm giác nhục nhã mãnh liệt lại càng nhiều hơn.
"Cẩu nam nữ." Cô ta trợn mắt, cố gắng đè nén cảm xúc, đang chuẩn bị quay đầu nhắm mắt làm ngơ.
Thì phát hiện một cái bóng đang giãy giụa, vặn vẹo trong vũng bùn ở chân tường bên ngoài thành lũy.
"Đó là gì vậy?" Lâm Nhiễm nghiêng người nhìn ra bên ngoài, "Hình như là người."