Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 80: Gõ cửa phòng



Lại thêm nhiều miệng ăn như vậy nữa, Tam Vô nhìn lương thực vốn đầy ắp trong kho nay lại giảm dần, thở dài một hơi.

"Tiêu nhiều đồ ăn quá rồi."

Quan trọng là số lượng người vẫn đang tăng thêm, những người từ thành lũy cũng lần lượt đến trong tháng tới.

Đương nhiên là không ai tới tay không rồi.

Vô cùng thành tâm mang đến rất nhiều đồ hữu dụng.

"Lão đại, bảng tên của thị trấn đã làm xong rồi, cô nhìn tảng đá xem có đủ lớn không."

Bên ngoài, Giang Thiên và mọi người đều đang hoan hô, Trần Nhất Tí hào hứng nói qua cửa sổ.

Tam Vô tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, bọn họ lấy một tảng đá lớn, phía trên khắc hai chữ "Sinh Trấn", dùng thuốc màu đặc chế màu vàng lấp những vết lõm khắc trên đá, không có ánh sáng mặt trời cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.

"Ruộng lúa nếp và lúa mì đã chín rồi." Vợ Lão Đinh đang chỉ huy đàn kiến thu hoạch những thứ này.

"Lão đại, người từ những thành lũy đều đã đến đông đủ, cứ điểm bên ngoài cũng gần xong rồi." Giang Thiên đi tới, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà bọn họ cứ kéo dài thời gian không chịu rời đi."

"Chắc là vì muốn chia thêm đồ ăn." Tam Vô cười nói.

Giang Thiên lo muốn chết, "Sợ là bọn họ ở thành quen luôn rồi lão đại, có cứ điểm cũng không dọn đến, không thể ở chỗ chúng ta cả đời chứ? Cho dù là bọn họ sống ở tầng ba!"

Giang Thiên liếc nhìn những người bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Khi thành phố phát triển, chỉ có chúng ta mới là trung tâm và ở phạm vi bên trong, bọn họ muốn xâm chiếm vòng trong của chúng ta!"

Tam Vô đẩy cái đầu đang ngày càng gần của anh ta, "Không có thuyết âm mưu nghiêm trọng như vậy đâu."

"Anh nhìn những người đó đi."

Tam Vô chỉ các anh em ở ngoài đang tranh nhau ai nhổ củ cải cuối cùng, bất đắc dĩ nói: "Dù sao chúng ta ra ngoài cũng không thể ăn nhiều như vậy, cứ trực tiếp cung cấp cho bọn họ."

Giang Thiên: ".... Tôi thấy lão đại quá ngây thơ rồi."

"Vậy những người kia thì sao?" Giang Thiên không biết phải làm sao, "Khẩu vị của bọn họ rất lớn."

"Tôi và các bảo chủ đã thỏa thuận thời gian, hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ở đây, nếu không rời đi, thành lũy bên kia sẽ cưỡng chế thay đổi nhân viên." Đôi mắt của Tam Vô trìu mến, vỗ đầu Giang Thiên, "Xem chút sách tùy cơ ứng biến trong phòng sách đi, trồng thêm hai loại rau nữa."

Giang Thiên: ".... Tôi đi lấy gạo nếp đây, vợ Lão Đinh nói phải dùng nếp để làm chút giấm, lần trước chỉ lấy một hũ nhỏ."



Sau khi Giang Thiên rời đi, một vài con kiến nhỏ hơn kiến bình thường một chút nhưng vỏ ngoài lại cứng hơn chui ra khỏi mặt đất, vẫy chân với Tam Vô.

"Làm hang ổ xong rồi sao?" Tam Vô sờ cái đầu bóng loáng của con kiến.

Con kiến tránh những nơi sắc nhọn, dùng cái đầu bóng loáng dụi vào người cô, gật đầu lấy lòng.

Tam Vô cười, nhỏ giọng nói: "Hang ổ mới của bọn mày đã xây xong hoàn toàn rồi à?"

"Đào hố sâu hơn một chút, đừng để bọn họ phát hiện."

Một vài con kiến nhỏ tự tin đung đưa sừng, hang ổ của chúng giấu dưới lớp đất ở tầng ba, tổ kiến đảm bảo tính an toàn hơn dưới lớp đất sâu.

"Tuy bọn họ sắp phải dọn ra ngoài nhưng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, nếu những người đó có gì bất thường thì phải báo cho tao biết." Tam Vô nói.

Đàn kiến lại gật đầu, giơ cái miệng sắc nhọn của chúng lên.

Nếu bọn họ có âm mưu gây rối, chúng sẽ lẻn lên giường rồi cắt đứt cổ họng của bọn họ, hừ!

Vì gạo nếp và lúa mì đều được mùa nên thu được một đợt lớn, buổi tối Tam Vô cuối cùng cũng được ăn món gà hầm và cá kho mà mình đã thèm từ lâu.

Bên cạnh là một ít bánh ngô thơm ngon, Tam Vô một mình một nồi, bánh ngô có thể ăn vô hạn nên mọi người ăn no căng cả bụng.

Nồi canh gà vừa mới hầm còn đang sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Những người ở thành lũy khác đều được chia một phần ăn lớn, mọi người vừa ăn vừa nghẹn ngào, "Hôm nay là ngày cuối cùng, ngày hôm nay! Là bữa ăn cuối cùng!"

"Bữa ăn cuối cùng hu hu hu, sau này có thể đổi đồ, nhưng sẽ không thể đổi lấy một bữa ăn miễn phí."

"Anh nói xem, tại sao tôi không thể biến ra tám cái bụng nhỉ!"

Mọi người vừa ăn vừa tiếc, luôn miệng nói, tay cũng không ngừng.

Cố gắng chống đỡ nhưng không thể chịu được nữa, vẫn không quên uống một ngụm canh gà và canh cá.

Nước vẫn có thể uống thêm một ít.

Dù sao hôm nay bọn họ cũng muốn thẳng người đi vào, chống đỡ đi ra!

Lúc Tam Vô thức dậy vào hôm sau, những người từ thành lũy khác đến hỗ trợ đều đã lần lượt rời đi.

"Lão đại, cô dậy rồi, chào buổi sáng." Giang Thiên sảng khoái nhìn tầng ba trống trơn, "Phải rồi, nhà máy may quần áo bên kia vừa may thêm mấy bộ quần áo, thời tiết càng ngày càng nóng, thật sự muốn cởi hết ra mà."

Tam Vô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, ánh mặt trời không chiếu thẳng tới nhưng người cô vẫn liên tục đổ mồ hôi.

"Trong tủ lạnh có đá viên, lát nữa lấy ra làm đồ uống có đá cho mọi người giải nhiệt." Hiện tại Tam Vô có không ít máy phát điện bằng năng lượng mặt trời nên đá viên trong tủ lạnh chưa bao giờ bị hỏng.

"Có đậu xanh mà phải không, kêu vợ Lão Đinh làm chút chè đậu xanh ướp lạnh cho mọi người đi."

Tam Vô mở nắp ly tùy thân của mình ra, uống một ngụm nước mía.

Cô vừa lấy nó từ trong tủ lạnh ra, cảm giác nóng ran trong lòng ngực đã biến mất sau khi uống.

"Chị Tam Vô, hôm nay chị về cùng bọn em đi, hai ngày nữa là hôn lễ cử hành rồi." Đại Hoàng lúc trước tới hỗ trợ, dọn dẹp xe thú nói: "Chúng ta đi lối đi dưới đất, vừa nhanh lại vừa an toàn nữa."

Tam Vô nhìn thị trấn nhỏ đã ngay ngắn rõ ràng, ra ngoài hai ba ngày cũng không thành vấn đề, "Vậy đợi tôi đi chuẩn bị ít đồ."

Cô mang theo hơn chục xe thức ăn, gọi nhóm Tang Lĩnh tới trước mặt mình trước khi lên xe thú.



Trong số thực vật biến dị, cô dẫn theo Quỳ Quỳ có thể đánh nhau và củ cải nghe ngóng tin tức nhanh, chọn thêm một số tang thi, để Tiểu Tang làm đội trưởng, đi ăn tiệc phải mang con theo mà phải không?

Nhện Hoàng Đông vì không bỏ được Bí Đao nên không chịu đi, Tam Vô dứt khoát dẫn theo phần tử hiếu chiến Tiểu Tây, ban đầu là nó nhờ cậy Tiểu Đông nên không được tự nhiên nhưng sau đó, Tam Vô phát hiện nó thật sự có năng lực khai phá lãnh thổ, một kẻ cuồng sự nghiệp, khác hoàn toàn với con nhện não chứa yêu đương như Nhện Hoàng Đông.

Tam Vô vẫn rất hài lòng đối với Tiểu Tây.

"Lão đại, cô về sớm một chút nhé." Giang Thiên lo lắng nói.

"Lo lắng cái gì, tôi để lại nhiều tang thi, động vật và thực vật biến dị ở đây thế mà! Đừng sợ."

Giang Thiên: "...." Anh ta chính là sợ những người được giữ lại đó, nếu Tam Vô không ở đây, nơi này làm gì có ai có thể kiểm soát chúng?

Đây là lần đầu tiên Tam Vô đi bằng lối đi dưới đất, lối đi được xây dựng kiên cố và rộng rãi, có rất nhiều ngọc trai phát sáng của trai* biến dị, không hề ẩm ướt hay tối tăm gì cả.

*Trai ở đây là con trai (động vật) nha

"Chị Tam Vô, người ở thành lũy 1 đều mong gặp chị đấy." Đại Hoàng vui vẻ lau miệng.

"Thành lũy của các cậu như thế nào?" Tam Vô có chút tò mò.

Dù sao cũng là thành lũy đứng đầu mà.

Cô phát huy trí tưởng tượng của mình, "Có phải là theo phong cách làm việc nghiêm túc không? Dù sao Quý đội của các cậu bình thường không thích nói chuyện lắm, khá nghiêm túc."

"Gì cơ? Quý đội của bọn em ở chỗ chị Tam Vô không thích nói chuyện sao?" Đại Hoàng ngạc nhiên nói: "Anh ấy ở đây ăn nhiều, nói nhiều, làm cũng nhiều nữa."

Tam Vô: "Ồ, vậy sao?"

Trong lòng cô âm thầm lắc đầu, Quý Lăng Bạch ở thành lũy của cô vô cùng lười, vô cùng kệ đời.

Thật là cực khổ cho Lạc Mính Thành.

Lúc này, tại thành lũy 1, đã có không ít người đại diện của các thành lũy ở xa đã đến từ rất sớm.

Đặc biệt là những người chọn lần đầu tiên không hợp tác với Tam Vô vì ảnh hưởng của Lý Ngọc Sơn, bọn họ đã đến từ sớm, nghĩ mọi cách để Quý Lăng Bạch đồng ý cho bọn họ tham gia xây dựng Sinh Thành.

Đáng tiếc, trên thực tế, ngay cả mặt của Quý Lăng Bạch còn không nhìn thấy, nói gì đến chuyện đó.

"Ha ha ha, mọi người đến hết rồi à." Sau khi bảo chủ 5 đến, nhìn thấy 10 vị bảo chủ bị đuổi về đều đã tới, nhất thời phá lên cười, cố ý xua tay nói: "Xin lỗi mọi người nhé, gần đây tôi bận hợp tác với Sinh Thành bên kia nên đã đến muộn rồi."

Các bảo chủ đều sa sầm mặt mày.

Nhưng bảo chủ 5 chẳng hề để tâm đến.

Tiếp tục nói: "Đúng rồi, mọi người vẫn chưa biết Sinh Thành là gì đúng không, đó là thành phố nơi 10 thành lũy đầu như chúng tôi hợp tác với Tam Vô, Tam Vô thật đúng là quá khách sáo, chúng tôi hỗ trợ cung cấp cho cô ấy một ít, người ta trả lại cũng không kém đâu."

"Nghĩ lại hồi chúng tôi xây dựng thành lũy, những thành lũy khác chưa từng thấy tặng bất cứ cái gì a, chậc chậc."

Mọi người cười cứng ngắc, trong lòng thầm mắng mẹ nó.

Khoe khoang!

Đợi đến khi Tam Vô mất hứng, sớm muộn gì cũng đá anh đi thôi.

Đã nói tới Tam Vô, có người dò hỏi: "Nhắc mới nhớ, sao tiểu thư Tam Vô vẫn chưa tới thế?"

Mọi người ngồi trong phòng khách bên ngoài thành lũy, nơi gần cổng nhất, bọn họ đương nhiên cho rằng Tam Vô sẽ vào từ cổng.



Kết quả là chờ đến tối vẫn chưa thấy Tam Vô đến.

Mọi người liền đi nghỉ ngơi, thành thật đi ngủ.

Xe thú chạy thẳng một đường, tốc độ nhanh khiến dạ dày của Tam Vô lăn lộn theo.

Vất vả lắm mới đến nơi, lúc Tam Vô bước ra khỏi lối đi dưới đất, tầm mắt hoàn toàn lẫn lộn.

"Nhanh! Đại Hoàng! Nhanh lên, nhà vệ sinh, chị muốn nôn, ọe~"

Đại Hoàng thấy sắc mặt của Tam Vô thật sự trắng bệch, cũng không kịp gọi người, nhà vệ sinh ở một tòa nhà khác, nếu đi đường Tam Vô nhất định sẽ nôn.

"Chị, chị nôn xuống đất đi."

Tam Vô khó khăn xua tay, cô không cần mặt mũi sao? Chỗ này lại không phải nhà cô, nhịn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

"Em biết rồi, chị Tam Vô, đi theo em." Đại Hoàng nảy ra một ý, kéo Tam Vô lên một căn phòng ở tầng hai, "Toàn bộ thành lũy chỉ có phòng này có nhà vệ sinh riêng, đi đi, chị Tam Vô."

Nhện và tang thi bò ra khỏi lối đi dưới đất, không nhìn thấy Tam Vô, bọn chúng liền vô thức tản ra khắp nơi tìm Tam Vô.

Đèn đuốc trong thành lũy sáng trưng, thời gian này vẫn còn khá nhiều người chưa ngủ, chẳng hạn như bảo chủ của thành lũy 11.

Anh ta tức giận vì bảo chủ 5 đến không ngủ được nên ra ngoài hít một hơi thật sâu, vừa quay người lại đã đối mặt với một dàn tang thi lang thang.

"Gì thế này!"

Anh ta tái mặt vì sợ hãi, tạo gió dưới chân tránh những tang thi đang lang thang.

Kinh hồn bạt vía đến gõ cửa phòng Quý Lăng Bạch.

"Quý đội! Anh mau ra ngoài nhìn đi, không ổn rồi!"

"Cạch", cửa mở ra từ bên trong, anh ta liền xông lên, nửa câu sau cứ thế bị cứng ngay cổ họng.

Tam Vô vừa rửa mặt xong đang dựa vào cửa, đầu choáng váng, có chút mệt mỏi hỏi: "Sao vậy?"

Người đàn ông im lặng ngậm miệng lại, run rẩy nhìn phía sau Tam Vô, này, không phải bọn họ nói tin đồn Quý Lăng Bạch yêu Tam Vô là giả sao? Không phải nói Quý Lăng Bạch vì hợp tác dị năng nên mới tiếp cận Tam Vô sao!

Anh ta ấp úng, một lúc lâu sau mới nói: "Đúng vậy, tiểu thư Tam Vô, đã khuya như vậy rồi, cô, cô sẽ bị liên lụy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv