【Chúc Ôn Thư: Anh cứ coi như tôi chưa từng hỏi đi.】
Lệnh Sâm không nhắn lại.
Mặt trời mùa thu sáng chói, những tia sáng nhỏ bé xuyên qua cửa sổ hắt xuống bàn làm việc, có giáo viên xuống lầu hái hoa quế rồi mang lên, làm cả văn phòng đều tràn ngập mùi hương thanh nhẹ thoang thoảng.
Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả công việc vụn vặt cũng trở nên ít phiền toái hơn hẳn.
Chúc Ôn Thư ngân nga nhẹ nhàng, chữa bài tập về nhà xong, cô mở To Do List ra và đánh dấu vào mục cần làm đầu tiên trong đó.
Mục tiếp theo là chuẩn bị bài tập ngữ văn cho kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, sau đó gửi qua nhóm trên Dingtalk.
Vốn dĩ tâm tình đang thoải mái, nhưng khi gửi nội dung bài tập cho phụ huynh, tâm tình ấy lại đột nhiên như bị một tầng sương mù bịt kín.
Bài tập cho kỳ nghỉ từ trước tới nay đều do tổ bộ môn nhất trí sắp xếp. Bài tập ngữ văn của kỳ Quốc Khánh lần này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là yêu cầu học sinh viết một bài du ký* nhỏ.
*Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy khi đi du lịch.
Chẳng qua là tưởng tượng trong bài tập của mấy đứa nhỏ sẽ có ba mẹ hoặc ông bà xuất hiện, mà Lệnh Tư Uyên chỉ có bảo mẫu chăm sóc, Chúc Ôn Thư cảm thấy rất đáng thương.
Nếu cô nhớ không lầm thì Lệnh Sâm cũng là người mồ côi.
Vài năm cấp ba kia, sự hiểu biết của Chúc Ôn Thư về Lệnh Sâm cũng chỉ dừng lại ở đấy. Những thông tin còn lại là đến từ những nguồn không rõ ràng sau khi anh nổi tiếng.
Nghe nói mẹ Lệnh Sâm qua đời từ sớm, ba là tên lưu manh, nghiện rượu, đánh bạc, bạo lực, mấy thứ này chả bao giờ chấm dứt. Ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người ba, hai năm trước còn thường xuyên đòi Lệnh Sâm số tiền cấp dưỡng khổng lồ.
Gia cảnh như thế này không hiếm trong làng giải trí những năm đầu.
Cho nên một số người cho rằng đây là do công ty cố ý xây dựng cho Lệnh Sâm hình tượng người đẹp trai mạnh mẽ bi thảm.
Tin đồi ồn ào trôi nổi nhưng Lệnh Sâm chưa bao giờ trả lời.
Chúc Ôn Thư biết những điều này hoàn toàn là sự thật.
Khoảng thời gian cấp 3 u ám, anh mặc quần áo cũ nát, vết thương cũ mới chồng chéo trên mặt, đây đều là bằng chứng cho những tin đồn đó.
Nếu như vậy, vì sao Lệnh Sâm không rút ra bài học kinh nghiệm và trở thành một người ba có trách nhiệm?
Chúc Ôn Thư nhớ khi cô còn thực tập, giáo viên của cô cũng từng nói, hiện tại có rất nhiều bậc cha mẹ vô trách nhiệm, khi cần thiết giáo viên phải hạ cái tôi xuống mà tận tình khuyên bảo phụ huynh, nếu không thực sự không có ai quản đứa trẻ nữa.
Những cũng có người đi trước nói với cô, giáo viên là giáo viên, là người dạy học sinh, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ dạy học của mình là được, những chuyện khác đừng động vào, không thì có cố gắng cũng không có kết quả tốt.
Haiz.
Chúc Ôn Thư thở dài, ôm trách nhiệm và lương tâm của một nhà giáo nhân dân trong lòng, cô cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Lệnh Sâm.
【Chúc Ôn Thư: Kỳ Quốc Khánh anh có rảnh không?】
【C: Không.】
"..."
【Chúc Ôn Thư: Tôi biết hiện tại anh đang rất hot, công việc bề bộn, nhưng thực sự không có chút thời gian rảnh nào à?】
【Chúc Ôn Thư: Dù là một buổi tối thôi?】
【C:?】
【Chúc Ôn Thư:?】
【C: Xin lỗi.】
【C: Tôi bán nghệ chứ không bán thân.】
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô siết chặt nắm tay.
Trước kia rõ ràng Lệnh Sâm không như thế!!!
Mặc dù bọn họ tiếp xúc không nhiều, nhưng anh nhất định không phải người như thế.
Quả nhiên giới giải trí là cái chảo nhuộm.
Chúc Ôn Thư không muốn tiếp tục nói chuyện với Lệnh Sâm nữa, cô soạn lại nội dung bài tập rồi gửi đi.
【Kính gửi các phụ huynh! Chúng ta sắp chào đón lễ Quốc Khánh tốt đẹp, trong cơn gió thu mát mẻ, ngày thu dễ chịu, khuyến khích mọi người đưa con cái ra ngoài chơi, gần gũi với thiên nhiên. Tới lúc đó sẽ làm một bài du ký cho bài tập ngữ văn, chủ đề tự chọn, có thể là vườn bách thú, vườn bách thảo. Toàn thể công nhân viên chức trường Tiểu học Thực nghiệm Giang Thành chúc các bậc phụ huynh Quốc Khánh vui vẻ!】
Trước khi nhấn gửi, Chúc Ôn Thư dừng lại, xoá câu cuối cùng đi.
Anh vẫn nên không vui vẻ thì hơn.
-
Bởi vì giáo viên có lương nghỉ hè và nghỉ đông, cho nên Chúc Ôn Thư không có kế hoạch đi tới những nơi đông người trong bảy ngày Quốc Khánh.
Kế hoạch ban đầu của cô là về nhà với ba mẹ, nhưng đôi vợ chồng già lại tạm thời nảy sinh ý định du lịch tự túc với đồng nghiệp, vì thế Chúc Ôn Thư chỉ có thể ăn tết một mình ở Giang Thành.
Mỗi ngày lên trên mạng xem người ta chen chúc chật chội cũng không tệ.
Chúc Ôn Thư mua rất nhiều đồ ăn vặt hoa quả chất đống ở nhà, xem hết một lượt các show hay phim mà bình thường không có thời gian xem, từ sáng tới tối đều mặc đồ ngủ, chỉ khi mua đồ hay nhận chuyển phát nhanh thì cô mới ra khỏi cửa.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như cô hoàn toàn sao chép cuộc sống của bạn cùng nhà.
Nói tới người bạn cùng nhà - Ứng Phi, lúc mới đầu Chúc Ôn Thư còn không thể hiểu những thói quen sinh hoạt của cô ấy. Làm một hoạ sĩ minh hoạ toàn thời gian, công việc và cuộc sống của Ứng Phi đều ở trong phòng ngủ, bình thường hai hoặc ba ngày mới ra ngoài một lần, cả người nằm dài trên giường giống như bị liệt vậy.
Giờ đến lượt Chúc Ôn Thư, cô còn quá mức hơn cả Ứng Phi, không hề gặp ai suốt sáu ngày.
Mỗi ngày cô đều liên hệ với vài chục phụ huynh, Chúc Ôn Thư cảm thấy bản thân giống như bà già, vừa phải quản lý mấy chục đứa nhỏ vừa phải quan tâm tới nhóm phụ huynh, không cái nào bớt lo hết.
Tới ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Ứng Phi không thể nhìn được nữa, thế là cô nàng kéo Chúc Ôn Thư tới công viên gần đó phơi nắng.
Không biết có phải là do mấy đứa nhỏ được ba mẹ đưa đi du lịch rồi không mà hôm nay công viên vô cùng yên tĩnh, ngay cả mấy người lớn tuổi chơi cờ, thưởng chim chóc cũng không thấy.
Chỉ có vòng đu quay nổi tiếng có tầm nhìn bao quát toàn cảnh Giang Thành là có người tới chơi.
Trong một năm chỉ có vài ngày thời tiết khoảng 20 độ.
Chúc Ôn Thư và Ứng Phi chiếm cả cái ghế dài, cứ thế lãng phí hơn hai tiếng mà không làm gì.
Bóng mặt trời lặng lẽ nghiêng dần, những chiếc lá lung lay nhẹ nhàng rụng xuống trong tia sáng lướt qua chóp mũi Chúc Ôn Thư.
Cô mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào không trung nên không thấy được mục tiêu. Một lát sau, Chúc Ôn Thư mới lấy lại được suy nghĩ, cô nhìn sang Ứng Phi.
"Sáu giờ rồi, về không?"
Ứng Phi lấy tờ báo che lên mặt, giọng ồm ồm nói"ừ".
Sau đó lại yên lặng năm phút mới gạt tờ báo ra.
"Đi thôi."
Mặt trời sắp xuống núi, hai người đút tay vào túi quần, chầm chậm rời khỏi công viên, sau đó tới phố đi bộ ăn cơm rồi mới quay về nhà.
Lúc mở cửa cúi đầu đổi giày, Chúc Ôn Thư đột nhiên kêu lên.
"Hả? Rơi ở đâu? Có phải lúc ra ngoài không đeo không?"
"Không thể nào, ngay cả lúc không ra ngoài thì mình cũng đeo nó mà."
Mặc dù ngoài miệng nói chắc chắn nhưng Chúc Ôn Thư vẫn vào phòng xem thử hộp trang sức có không.
Bên trong không có cái vòng tay nào cả, cô lại tìm trên đầu giường và nhà vệ sinh.
Không tìm thấy ở phòng mình, Chúc Ôn Thư kéo lê đôi dép lê vội vã ra phòng bếp và phòng khách tìm, ngay cả kẽ sô pha cũng tìm một lượt.
Thấy cô lo lắng như vậy, Ứng Phi cũng phụ giúp tìm xung quanh.
"Trông nó như thế nào?"
"Là vòng tay hạt, pha lê hồng."
Hai người tìm một vòng trong nhà cũng không thấy, cơ bản kết luận là đã bị rơi ở công viên hoặc phố đi bộ.
Ứng Phi nói: "Xem ra phải tới công viên một chuyến, cũng không biết có bị người ta nhặt mất không."
"Mình tự đi tìm được." Chúc Ôn Thư thở dài: "Không phải cậu còn phải nộp bản thảo sao? Cứ làm việc của mình trước đi, nếu tìm không thấy thì thôi."
"Không việc gì, dù sao thì từ giờ tới tối mình cũng không động bút đâu." Ứng Phi mặc áo khoác lên, vẫy tay với cô: "Đi thôi."
Thực ra Chúc Ôn Thư không muốn làm phiền Ứng Phi đi với cô chuyến này, nhưng cô thực sự rất thích chiếc vòng tay đó, hơn nữa còn lo lắng bản thân tới tìm trễ sẽ bị người khác nhặt mất.
Vì thế sau khi hai người ra khỏi cửa, liền bắt đầu phân công nhau hành động, Ứng Phi tới phố đi bộ tìm thử, Chúc Ôn Thư sẽ quay lại công viên.
Mùa thu ngày ngắn, Chúc Ôn Thư đi rất chậm, cúi đầu tìm kiếm dọc theo đường đi.
Lúc tới cổng công viên, bóng đêm đã bao phủ cả chân trời.
Từ xa nhìn tới, vòng quay cao chọc trời ở trung tâm công viên đã sáng đèn, đèn neon nhấp nháy giữa bầu trời đêm gần tối.
Vốn dĩ cổng công viên vẫn mở, nhưng không hiểu sao lúc này lại được chăng dây lan can ngăn cách, bên cạnh còn có mấy người có phù hiệu nghiệp vụ đứng ở đấy.
Chúc Ôn Thư hơi khó hiểu, thử tới gần vài bước, còn chưa kịp mở miệng thì đã có một người đàn ông đến chặn, không cho tiếp tục đi vào.
"Xin lỗi, bây giờ công viên đang dọn dẹp, không thể đi vào."
"..."
Chúc Ôn Thư gật đầu, nói được, sau đó xoay người. Đi được vài bước, cô lấy điện thoại gọi cho Ứng Phi hỏi tìm được không.
【Ứng Phi: Không thấy, phố đi bộ nhiều người lắm, mình tìm mấy lần rồi. Nếu như rơi ở đây thật thì chắc chắn bị người ta nhặt mất.】
Chúc Ôn Thư nắm chặt điện thoại, do dự xoay người.
Đi được hai bước, cô lại không cam lòng mà quay đầu nhìn về phía cổng công viên.
Chiếc vòng tay này không được coi là châu báu gì, chỉ là đồ trang sức bằng đá thạch anh thôi.
Nhưng năm ngoái khi nhận chức, cô đã dùng tháng lương đầu tiên của mình để mua món quà đó tặng bản thân, kỷ niệm ước mơ làm giáo viên thành sự thực.
Hiện tại đối với Chúc Ôn Thư mà nói, nó là thứ vô cùng quý giá.
Bây giờ đột nhiên đánh mất, Chúc Ôn Thư không cam lòng cứ thế buông bỏ như vậy.
Hơn nữa công viên đột nhiên được dọn dẹp, cũng là chuyện tốt, người đi lại ít hơn, giảm bớt khả năng vòng tay bị ai đó nhặt mất.
Do dự một lát, Chúc Ôn Thư quay người đi về hướng dây phân cách.
"Xin hỏi hoạt động của các anh bao giờ kết thúc? Tôi muốn vào tìm đồ rất quan trọng."
"Cái này..."
Người đàn ông nhìn đồng hồ, quay đầu thì thầm to nhỏ với đồng nghiệp vài câu, sau đó mới hơi bối rồi nhìn Chúc Ôn Thư: "Khó nói lắm, chúng tôi vừa mới bắt đầu, nhanh cũng phải mất hai ba tiếng, chậm thì cũng tới nửa đêm."
Hai ba tiếng...
Nghĩ tới sáng mai phải lên lớp, Chúc Ôn Thư cảm thấy khó khăn.
"Cô gái, hay là ngày mai cô hãy đến." Thấy vẻ mặt cô ưu sầu, người đàn ông nói: "Hơn nữa bây giờ tối om, dù cho cô có đi vào cũng không tìm thấy được, không bằng ngày mai tới đây tìm."
Nói được một nửa, Chúc Ôn Thư phát hiện ánh mắt của nhóm nhân viên công tác đột nhiên đều tập chung ở một chỗ, sau đó họ nhanh chóng tháo dây phân cách.
Xoay người theo tầm mắt của những người đó, Chúc Ôn Thư thấy một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi chạy tới, cô lập tức tự giác lui về phía sau nhường đường.
Nhưng chiếc xe này lại chậm rãi dừng lại ở bên cạnh cô.
Chúc Ôn Thư sững sờ phút chốc, sau đó lùi ra sau một bước.
Chiếc xe vẫn chậm chạp không đi như cũ.
Lát sau cửa kính xe hạ xuống.
Bóng đêm lờ mờ, trong xe chỉ bật một chiếc đèn nhỏ.
Nhưng Chúc Ôn Thư có thể thấy rõ bóng dáng của Lệnh Sâm hãm sâu vào bóng tối.
Anh ngồi dựa vào ghế, quay đầu nhìn sang. Trong ánh sáng yếu ớt, đôi đồng tử đen nhánh cực kỳ thu hút.
Khuôn mặt trước mắt này thực sự khó có thể xuyên qua thời gian, trùng lặp với thiếu niên trong ký ức của cô.
Đột nhiên bốn mắt chạm nhau, Chúc Ôn Thư choáng váng không thể giải thích được.
Làn gió lạnh hiu hiu, bốn phía lặng ngắt chỉ có tiếng con trùng kêu vang.
"Cô giáo Chúc, cô tiếp tục nhìn nữa thì tôi sẽ thu phí đấy."
Chúc Ôn Thư: "..."
Chúc Ôn Thư giật mình hoàn hồn, mặt không đổi sắc nhìn sang chỗ khác.
Thật ra Chúc Ôn Thư cũng không bất ngờ khi Lệnh Sâm xuất hiện ở chỗ này, cảnh đêm ở công viên này rất nổi tiếng, bình thường có không ít người có tiếng tới đây chọn cảnh.
Khi nhìn thấy dây phân cách, cô đã biết chắc chắn có ekip ngôi sao nào đó quay chụp ở đây.
Chỉ là Chúc Ôn Thư không nghĩ sẽ trùng hợp như thế, khi cô cùng đường bí lối lại gặp phải người quen.
Vì thế cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng bày ra bộ dáng vô cùng mừng rỡ, quay đầu nói: "Lệnh Sâm?! Sao anh lại ở đây!"
Lệnh Sâm nhẹ nhàng liếc cô, trong lòng hiểu rõ, khẽ hừ một tiếng, hất cằm về phía cô.
"Lên xe đi."
"Được!"
Trong xe ngoại trừ tài xế ra thì có mỗi Lệnh Sâm.
Sau khi Chúc Ôn Thư ngồi xuống, cô ngẩng đầu định nói với anh...
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau kia, Lệnh Sâm lại đột nhiên nhìn sang chỗ khác sau đó nhắm mắt dựa vào ghế xe ngủ.
Toàn bộ hành trình không nói được câu nào, giống như coi cô là không khí vậy.
Cũng không hỏi cô tới đây làm gì sao?
Bầu không khí chẳng hiểu sao hơi xấu hổ.
Chúc Ôn Thư ngập ngừng ấp úng, cô nhìn chằm chằm Lệnh Sâm, nghĩ xem nếu chủ động mở miệng thì có quấy rầy đến anh không.
Lúc này dường như Lệnh Sâm đã cảm nhận được ánh mắt của Chúc Ôn Thư, bỗng nhiên anh mở mắt ra nhìn cô, nói: "Đúng rồi, cô tới đây làm gì?"
"..."
Chúc Ôn Thư, "Tôi tới tìm đồ."
"À."
Lệnh Sâm không có vẻ gì là kinh ngạc cả, anh quay đầu nhìn cửa kính xe, giọng điệu bình thản: "Đồ gì?"
"Một cái vòng tay, chắc là buổi chiều rơi ở đây. Tôi vừa mới quay lại tìm thôi, không nghĩ rằng là không vào được."
Chúc Ôn Thư nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi vào."
Lệnh Sâm chợt quay đầu nhìn cô, chậm chạp không lên tiếng.
Một lát sau: "Muộn như này còn tìm?"
Mặc dù Chúc Ôn Thư nhìn thẳng về phía trước, nhưng cô có thể cảm nhận được sau khi cô nói ra chiếc vòng tay kia, ánh nhìn của Lệnh Sâm không hề lim dim nữa mà thẳng lăng lăng rơi trên khuôn mặt cô.
Cô cảm thấy không tự nhiên cho lắm nên cúi đầu vuốt vuốt tóc.
"Ừ, tìm không thấy thì tôi không ngủ được."
Lệnh Sâm: "Rất đặc biệt sao?"
"Ừ."
Chúc Ôn Thư gật đầu: "Rất quý giá."
"..."
Chiếc ô tô chậm rãi đi tới vòng quay chọc trời.
Chúc Ôn Thư quan sát đường phố bên ngoài xe, tính xem nên xuống xe ở đâu để thuận tiện cho việc tìm kiếm.
Người đàn ông bên cạnh bất ngờ cất lời: "Bạn trai tặng sao?"
Lực chú ý của Chúc Ôn Thư đều tập trung trên đường, cô thuận miệng đáp: "Bạn trai gì, tôi tự mình mua."
Không gian nhỏ hẹp trong xe phóng đại từng động tĩnh nhỏ nhất.
Sau một lát im lặng, Chúc Ôn Thư có thể nghe thấy tiếng cười khẽ khàng của.
"Thế mà cô vẫn còn độc thân?"
Giọng điệu gì đây?
Không hiểu sao Chúc Ôn Thư lại nghe ra ý tứ trào phúng kiểu "Cô tệ thật đấy, nhiều năm như thế mà vẫn còn độc thân."
"Ừ, cứ xem như vậy đi."
Lệnh Sâm: "Cái gì xem là vậy cơ?"
Chúc Ôn thư chậm chạp quay đầu nhìn anh.
"Cũng không khác anh là bao, năm ngoái vừa mới ly hôn còn nuôi hai đứa con."
"..."
____________________
Nhắc nhở vòng đeo tay phía trên là sản phẩm plastic!