Nhiếp ảnh gia búng tay ra hiệu kết thúc phần chụp, các chuyên gia trang điểm xung quanh lập tức cầm đồ nghề đi tới chỉnh sửa lại tạo hình cho Lệnh Sâm.
Để không làm ảnh hưởng chệch mất góc sáng khó lắm mới điều chỉnh được, trợ lý mang hẳn một cái ghế nhỏ đến cho Lệnh Sâm ngồi xuống tại chỗ.
Buổi chụp hình ngày hôm nay rất quan trọng, là bìa lớn cuối năm của một tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, đương nhiên Lệnh Hưng Ngôn phải đích thân tới đây.
Anh ta đứng ở sau máy tính xem ảnh, ánh mắt lóe lên một cái, đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó hơi lạ.
Bình thường Lệnh Sâm làm việc sẽ không bao giờ cầm điện thoại, còn bây giờ, trong lúc đang dặm thêm lớp trang điểm lại cầm điện thoại.
Mặt còn làm ra vẻ cạn lời.
Lệnh Hưng Ngôn thấy khá mới mẻ, bèn đi lên trước ngó xuống nhìn thử.
"Nhìn cái gì thế, sao biểu cảm của em kỳ vậy..."
Lời còn chưa nói xong, Lệnh Sâm đã cảm nhận được ánh nhìn của Lệnh Hưng Ngôn nên lập tức ấn tắt màn hình.
Động tác Lệnh Hưng Ngôn dừng lại.
Nếu như vừa nãy anh ta không nhìn nhầm...
Người bên kia nhắn tin wechat với Lệnh Sâm để ảnh đại diện là ảnh hoạt hình màu hồng?
Lệnh Sâm không trả lời anh ta, anh đưa điện thoại cho trợ lý rồi nhắm mắt ngửa đầu, ý bảo chuyên gia trang điểm có thể tiếp tục dặm phấn.
"Ôi chà."
Thế là Lệnh Hưng Ngôn chậm chạp lùi về sau hai bước, nhìn Lệnh Sâm từ trên xuống dưới: "Ra vẻ thần bí cơ đấy, nữ thần mà em thầm thương trong lòng quay về rồi à?"
Vừa nói hết câu, Lệnh Sâm đột nhiên nhíu mày.
"..."
Biểu cảm nhỏ này biến hoá nhanh như một tia chớp đánh thẳng vào đầu Lệnh Hưng Ngôn, làm cho anh ta cảm giác có gì đó không ổn.
Nét mặt và lời nói của anh ta đồng thời cứng lại, ánh mắt dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt Lệnh Sâm.
Chẳng lẽ...thực sự bị...một câu nói đùa của anh ta nói trúng tim đen?
Chấn động trong lòng Lệnh Hưng Ngôn bắt đầu tràn lan ra cả studio chụp ảnh.
Đợi khi anh ta phản ứng lại thì mới nhận ra mình đã lỡ miệng, định cười ha ha cho xong chuyện, vậy mà đã có người phấn khởi hỏi: "Người thầm thương gì? Lệnh Sâm thương thầm ai sao?"
Đến lúc này, Lệnh Sâm và Lệnh Hưng Ngôn đã trở thành trung tâm, toàn bộ studio chụp ảnh yên lặng trong ba giây sau đó mọi người bắt đầu bùng phát tính tò mò hóng hớt của mình.
Cũng không trách mọi người tò mò được.
Nhân viên làm việc trong studio chụp ảnh đều được xem như người trong giới giải trí, họ từng thấy rất nhiều sao nam có tấm lòng rộng mở vui vẻ thoải mái nhưng bên trong lại bẩn thỉu không chịu nổi.
Lệnh Sâm thì ngược lại, mấy năm nay anh như mặt trời ban trưa, đồng thời cũng giống như chất cách ly với tai tiếng, ngay cả mấy tin đồn vô căn cứ cũng không có.
Hơn nữa anh cũng không tạo lập hình tượng gì, bọn họ từng hợp tác vài lần với Lệnh Sâm, ở nước ngoài chụp hình không quá hai ngày lại về. Sau một thời gian dài tiếp xúc, đừng nói là bạn gái, ngay cả đối tượng mập mờ cũng chẳng thấy bao giờ.
Bởi vậy không ít người ngầm đoán xu hướng tính dục của Lệnh Sâm.
Cho nên lúc nãy chợt nghe thấy người đại diện của Lệnh Sâm nói anh có nữ thần trong lòng, thế này thì ai mà không tò mò, không phấn khích cho được.
Nữ thần trong lòng của sao nam đang hot, ôi chao, cái này còn thú vị hơn mấy người hình tượng lạnh lùng nhiều.
Studio chụp ảnh bắt đầu trở nên ồn ào náo nhiệt, ngay cả tổng biên tập tới giám sát cũng đến gần Lệnh Sâm hỏi: "Thật hay giả vậy? Tôi đã bảo mà, trong album đầu tiên của cậu sao mà lại có nhiều bản tình ca chua chát thế. Chà chà, mối tình đầu nhiều năm à, cậu viết cũng thật chân tình."
"Người đấy thế nào? Có ảnh chụp không?"
Giữa tiếng la hét ầm ĩ, Lệnh Sâm chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía Lệnh Hưng Ngôn.
Kẻ đầu têu chột dạ gãi cằm, ánh mắt né tránh, lớn tiếng nói: "Hóng hớt gì ở đây! Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, mau mau làm việc đi, chúng ta phải đuổi kịp thời gian!"
Nhưng ai mà chẳng biết anh ta đang có tật giật mình, từ đầu đến cuối, không ai thèm phản ứng.
Nhiếp ảnh gia A Hằng lắc lắc vòng eo cỡ 33* của mình đi tới trước mặt Lệnh Sâm, cúi người chua xót hỏi: "Này, người trong mộng làm cho Lệnh Sâm nhà chúng ta nhớ mãi không quên thế nào, xinh lắm không?"
*Bếu, tầm hơn 88cm
Lệnh Sâm dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ấy.
Thoáng cái mọi người đã ngầm hiểu, lập tức yên lặng không hỏi nhiều nữa. Trong giới giải trí, những vấn đề như thế này về cơ bản sẽ không nhận được câu trả lời.
Mặc dù Lệnh Sâm đi theo con đường ca sĩ có khả năng ca hát tốt, không phải idol, nhưng fan bạn gái của anh cũng không ít hơn so với các nam thần tượng đắt show khác.
Nhiếp ảnh gia bĩu môi, đương nhiên cũng nghĩ tới đáp án này, chỉ là cảm thấy không thú vị mà thôi.
Lúc này Lệnh Sâm bỗng nhiên lên tiếng.
"Đã nói là người tôi thương thầm rồi."
Anh thản nhiên nói: "Anh nói xem, người đó có xinh không?"
-
Chúc Ôn Thư đột nhiên hắt xì hai cái.
Giáo viên Vương đang làm việc ở bàn bên cạnh xoay người lại, trêu chọc: "Ai ôi, tiểu Chúc, có người đang nhớ tới em sao."
"Không phải."
Chúc Ôn Thư mải miết tìm khăn giấy để lau mũi, mặt tránh còn không kịp: "Hiện tại em chỉ muốn sống tới khi chị Chung nghỉ thai sản xong rồi quay lại, ai không có chuyện gì thì đừng nghĩ tới em."
Cả văn phòng làm việc của tổ ngữ văn chỉ có mình Chúc Ôn Thư là giáo viên mới, nghe thấy thế thì tất cả đều nở nụ cười kiểu "thấy chưa, lúc trước khuyên em cẩn thận đừng vác thêm trọng trách làm chủ nhiệm lớp mà em không nghe."
"Làm gì nghiêm trọng tới vậy, chị làm chủ nhiệm lớp vài chục năm rồi mà vẫn sống tốt đây."
Cô giáo Vương mở bình giữ nhiệt ra rồi uống ngụm trà nóng, vừa uống xong thì đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức dùng chân đạp một cái, dịch ghế trượt tới gần Chúc Ôn Thư, vừa cười vừa nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, Tiểu Chúc, em còn chưa yêu đương đúng không?"
"Hả..."
Động tác của Chúc Ôn Thư khựng lại, mũi vẫn đang bị khăn giấy che, giọng nói ồm ồm: "Có sao đâu ạ?"
"Sao lại thế này được?" Cô giáo Vương càng tới gần hơn, đôi mắt sáng ngời, nốt ruồi đen trên khoé miệng thoắt ẩn thoắt hiện: "Không nên nha, có không ít người theo đuổi em mà? Hay là do yêu cầu của em cao quá?"
"Đúng ạ."
Chúc Ôn Thư lấy bút đỏ ra sau đó lại mở bài tập về nhà, vừa chữa vừa nói: "Yêu cầu của em hơi cao."
Cô giáo Vương: "Em nói chị nghe xem nào? Chồng chị làm ở bệnh số 1, quen rất nhiều bác sĩ trẻ, chắc chắn có người phù hợp với yêu cầu của em."
Kể từ khi tốt nghiệp đại học khoa chính quy, trung bình mỗi tháng Chúc Ôn Thư đều gặp được ông tơ bà mối nhiệt tình, lúc trả lời cũng coi như dễ dàng không khó khăn, lời nói cũng không cần nghĩ kỹ.
"Cao 1m8, không thể quá béo không thể quá gầy, dù không có cơ bụng thì cũng phải có cơ ngực, nhan sắc phải đạt cấp bậc hotboy trường, không được chênh nhau quá 3 tuổi, ít nhất bằng cấp cũng phải là từ trường top 985 giống em. Tốt nhất cha mẹ cũng là thành phần trí thức, không đòi hỏi quá đáng về vấn đề tiền lương nhưng phải có nhà có xe. Chị Vương, chị xem có ai thích hợp không?"
Cô giáo Vương: "..."
Cô muốn nói yêu cầu của Chúc Ôn Thư hơi cao ở đâu chứ, chỉ mỗi cái điều kiện "hotboy trường" thôi cũng đã đủ phá tan cái sàng chọn lọc rồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì mấy cái điều kiện này so với bản thân Chúc Ôn Thư, hình như cũng không quá đáng.
Chẳng trách vẫn độc thân.
"Đúng vậy, không tìm được. Vậy như này đi, nếu có người phù hợp chị chắc chắn sẽ để ý giúp em."
"Làm phiền chị Vương quá."
Đối phó với bà mối nhiệt tình này xong, đúng lúc chuông tan học vang lên.
Chúc Ôn Thư nhớ tới sáng nay suýt chút nữa bản thân bị muộn giờ, bữa sáng cũng chưa kịp ăn, vì thế cô buông bút xuống đi tới căn tin trường định mua bánh mì và sữa để ăn lót dạ.
Vừa mới đi được hai bước ra khỏi văn phòng, Chúc Ôn Thư nghe thấy có người gọi mình.
Quay đầu lại thì thấy Chúc Khải Sâm cũng ra khỏi văn phòng, đôi chân dài của anh ta bước hai ba bước tới, còn cố ý khoe ra cánh tay cơ bắp của mình.
"Anh cao 1m85, có cơ ngực có cơ bụng. Về khoản nhan sắc em cũng biết đấy, trước kia ai cũng gọi anh là hotboy, anh không chỉ cùng tuổi mà còn làm cùng trường với em. Ba mẹ anh đều là bác sĩ, thế nào, hôm nào thì chúng ta đi đăng ký kết hôn?"
Chúc Ôn Thư: "..."
Nếu không phải vì nghĩ tới việc bản thân làm gương tốt cho người khác, cô nhất định sẽ đá cho tên này một phát.
"Cuối tuần đi." Chúc Ôn Thư khua tay bảo anh ta tránh ra đừng cản đường: "Bình thường đều có tiết, khi nào không bận quá sẽ đi."
Chúc Khải Sâm nhanh nhẹn vui mừng đi theo phía sau Chúc Ôn Thư, hai người cùng nhau xuống lầu.
"Cuối tuần Cục Dân Chính không mở cửa, như vậy đi, sức anh rất khoẻ, buổi chiều sẽ chuyển Cục Dân Chính tới đây."
Chúc Ôn Thư: "Theo đuổi được nữ thần chưa? Thầy Chúc Khải Sâm, năm nay cậu 26 rồi, phải nắm chặt, đàn ông quá 25 là bắt đầu đi xuống đấy."
"..."
Nhắc tới chuyện này, Chúc Khải Sâm lại phiền muộn mà bắt đầu nhổ mái tóc không dày của mình.
"Còn không phải là tìm cậu để nghĩ kế à? Mấy hôm trước Tuyết Nhi nói với tôi, nếu tôi đưa cô ấy tới xem concert của Lệnh Sâm thì sẽ đồng ý hẹn hò. Tôi nghĩ đây chẳng phải là chuyện gì to tát nên ngay lập tức đồng ý. Ai mà ngờ khi về nhà tìm hiểu, mẹ nó không hề mua được một vé nào, giây đầu mở bán đã hết sạch, thế này có quá đáng không? Muốn nói hay mua của bọn cò vé đi, nhưng tôi lại không hiểu, sợ bị lừa, hơn nữa tôi thấy bọn đấy đều bán bảy hoặc tám nghìn, sao không đi cướp tiền luôn đi?"
Nghe được hai chữ "Lệnh Sâm" từ trong miệng Chúc Khải Sâm, Chúc Ôn Thư lại không có suy nghĩ gì đặc biệt cả.
Cô và Chúc Khải Sâm là bạn cùng trường đại học, tình cờ gặp nhau mới quen biết. Cũng không biết có phải là vì cùng họ hay không mà hai người rất hợp nhau, sau này lại đều tới trường tiểu học thực nghiệm Giang Thành làm việc, tính sơ sơ thì cũng làm bạn bảy tám năm gì đó rồi.
Năm ngoái Chúc Khải Sâm phải lòng giáo viên âm nhạc ở trường trung học bên cạnh, anh ta nỗ lực theo đuổi những vẫn không theo đuổi được. Trái lại ngày nào anh ta cũng ở bên tai Chúc Ôn Thư nói cô giáo viên âm nhạc kia thích Lệnh Sâm tới mức nào, nói Lệnh Sâm là cái gì mà người duy nhất trên thế gian này.
Chúc Ôn Thư nói cái này không phải là vô nghĩa, trên thế giới làm gì có hai lá cây nào hoàn toàn giống nhau, anh ta có thể tìm được người thứ hai giống Lệnh Sâm vậy thì tuyệt vời quá rồi.
Nhưng vì tránh những phiền toái không đáng có, Chúc Ôn Thư vẫn không nói cho Chúc Khải Sâm biết quan hệ giữa mình là Lệnh Sâm.
"Vậy cậu tìm tôi có tác dụng gì?"
Chúc Ôn Thư nói: "Tốc độ tay của cậu mà còn không cướp được vé, tốc độ tay của tôi nhanh hơn của cậu được à?"
Chúc Khải Sâm: "Cậu làm tấm gương tốt cho mọi người mà sao nói lại thô tục thế?"
Chúc Ôn Thư: "?"
Chúc Khải Sâm: "Gì mà tốc độ tay này tốc độ tay kia."
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô nheo mắt nhìn trời, nặng nề thở dài một hơi: "Chỉ cần cậu ở trước mặt giáo viên âm nhạc kia không biết xấu hổ bằng một nửa như khi ở trước mặt tôi, thì còn lo không theo đuổi được chắc?"
"Này, nói chuyện chính."
Chúc Khải Sâm nói: "Không phải cậu nói là bạn cùng phòng cậu là người theo đuổi thần tượng à? Cậu giúp tôi hỏi chút xem có cách nào mua vé không, tôi nghe nói là có máy hay thứ gì đó ý, hoặc là có cách khác không?"
"Đợi tôi quay lại sẽ hỏi giúp cậu."
"Không lát nữa gì hết."
Khi nói chuyện, hai người đã tới căn tin, Chúc Khải Sâm mở tủ để lạnh lấy cho Chúc Ôn Thư một chai Nutrition express: "Bây giờ cậu hỏi luôn đi, dù sao cũng không có việc gì làm."
Chúc Ôn Thư nhận lấy chai nước, sau đó đi tới kệ hàng, cúi đầu chọn bánh mì.
"Cậu vội cái gì, bạn cùng phòng tôi còn chưa dậy."
"Được, cậu không quên là được, tôi lên lớp đây."
Chúc Khải Sâm đi rồi, Chúc Ôn Thư mới chậm rì rì bước đi thong thả quay về văn phòng, lúc này cô mới nhớ tới chuyện mà anh ta nhờ.
Mặc dù nhìn Chúc Khải Sâm có vẻ không đáng tin lắm nhưng anh ta thực sự nghiêm túc với cô giáo viên âm nhạc kia. Bạn bè với nhau, nếu như Chúc Ôn Thư có thể giúp gì thì chắc chắn cô sẽ cố gắng hết sức.
Nghĩ tới đây, Chúc Ôn Thư lấy điện thoại ra.
Trước khi nhấn vào wechat của bạn cùng nhà, cô nhìn thấy khung chat giữa mình và Lệnh Sâm, bỗng chốc lại thấy hơi khó thở.
Sao cô lại quên không trả lời tin nhắn của Lệnh Sâm chứ.
Hơn nữa khi bọn họ nói chuyện vẫn còn đang dừng lại ở trong bầu không khí rất hài hoà.
"Ài..."
Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài một hơi.
Có phải vừa nãy cô nói quá trớn không?
Do dự chốc lát, cô bắt đầu đánh chữ.
【Chúc Ôn Thư: Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều rồi. 】
【Chúc Ôn Thư: Anh cũng là lần đầu làm ba, không có kinh nghiệm nên có thể hiểu được. 】
Sau khi gửi đi, cô tiếp tục gõ chữ: Nhưng vẫn hy vọng về sau anh có thể...
【C: Không sao cả, cô Chúc cũng là lần đầu tiên làm cô giáo, không có kinh nghiệm nên có thể hiểu được. 】
【Chúc Ôn Thư:... 】
Sau một lúc, hai người tự dưng im lặng, Chúc Ôn Thư cảm thấy không thể tiếp tục chủ đề này được nữa vì thế cô tìm bạn cùng nhà Ứng Phi để nói chuyện chính.
【Chúc Ôn Thư: Phi ơi, muốn hỏi cậu chuyện này. 】
【Chúc Ôn Thư: Cậu có biết cách nào khác để mua được vé concert của Lệnh Sâm không? Không tranh được vé của bên mở bán chính thức. 】
【Ứng Phi: Buổi concert đêm vọng Giáng Sinh của anh ta sao? 】
【Chúc Ôn Thư: Mình không quan tâm concert của anh ta là gì, chỉ cần là Lệnh Sâm biểu diễn là được. 】
【Ứng Phi:? 】
【Ứng Phi: Cậu là fan của Lệnh Sâm? 】
【Chúc Ôn Thư: Không phải, mình hỏi giúp bạn. 】
【Ứng Phi: À. 】
【Ứng Phi: Doạ mình giật nảy người. 】
【Chúc Ôn Thư: Sao thế? 】
【Ứng Phi: Không có gì. 】
Một lát sau Ứng Phi gửi tới tin nhắn giọng nói.
""Tốc độ tay của fan anh ta nhanh giống chó vậy, không mua được thì thôi, cũng không có gì đáng xem.""
Chúc Ôn Thư cũng gửi lại tin nhắn giọng nói: "Vậy cậu có biết chỗ bán nào đáng tin không?"
Ứng Phi: "Cò vé? Có thì có, nhưng người ta không bán vé của Lệnh Sâm đâu."
Chúc Ôn Thư: "Vì sao? Ngoại trừ fan ra thì không ai mua à?"
Ứng Phi nghẹn lời, nói nhỏ: "Mình cũng hy vọng thế."
"Bên anh ta ngăn chặn cò vé rất quyết liệt, chưa thấy ai lấy được vé cả."
"Là vậy à..."
Chúc Ôn Thư nói: "Được rồi, vậy không còn chuyện gì nữa."
Vừa mới nói chuyện xong với Ứng Phi, Lệnh Sâm lại gửi tin nhắn đến.
【C: Cô giáo Chúc, còn có chuyện gì không? 】
【C: Không có việc gì thì tôi đi làm chuyện khác nhé? 】