Người đàn ông đeo mặt nạ tâm tình bỗng nhiên trở nên kϊƈɦ động, thân thể đều đang run rẩy, hắn không tự chủ được đi tới, tay nắm lấy bờ vai của tôi, hỏi: “Ngươi gặp mắt quỷ ở đâu? Mau nói cho ta biết!”
Hắn kịch liệt phản ứng, làm tôi giật cả mình, tôi trong đầu nhanh chóng chuyển động, nói: “Ta nhìn thấy nó ở bên dưới tầng hầm của căn nhà cũ kia, có điều ta đã cất vào trong túi, nhưng lúc đi ra lại không thấy nữa”.
Người đàn ông đeo mặt nạ buông lỏng tay ra, nhưng không ngừng đi đi lại lại. Một lát sau, hắn quay đầu, nói: “Đêm nay, ta với ngươi cùng đi một chuyến tới nhà cũ, ngươi dẫn đường, hai chúng ta đi xuống tầng hầm tìm tòi một phen”.
Trong lòng ta mừng như điên, nhưng trêи mặt lại tỏ vẻ lo lắng nói: “Căn phòng dưới đất kia bên trong có một cao thủ ngân châm, hơn nữa hắn là người, là quỷ, hay là cương thi ta cũng đều không rõ, nhưng hắn rất lợi hại”.
“Hừ, lợi hại? Ở trước mặt ta, đừng bao giờ nhắc đến hai chữ lợi hại, đêm nay ngươi dẫn đường là được rồi!” Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong, trực tiếp nghênh ngang rời đi. Trước khi đi ở trong gió nói cho tôi một câu: “2h đêm, ta ở cửa văn phòng tổng trạm đợi ngươi”.
Có thực lực chính là trâu bò, tiểu bò cái cưỡi tên lửa, trâu bò rầm rầm thẳng tới trời. Một câu nói này thực sự là quá phong cách a.
Trong lòng tôi cao hứng muốn chết mất. Thầm nói cái tên chú Quỷ rất ghê gớm, mà người đàn ông đeo mặt nạ cũng đồng dạng trâu bò, đêm nay tôi mang hắn tới, thứ nhất, tôi có một vệ sĩ, thứ hai, nếu như vô tình gặp chú Quỷ, có thể nhìn hai người đó so bản lĩnh xem ai lợi hại hơn, vạn nhất nếu lưỡng bại câu thương, thì lại càng tốt.
(*Lưỡng bại câu thương: Trong một cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.)
Hiện tại tôi đã xác định được người đàn ông đeo mặt nạ cùng chú Quỷ, tuyệt đối không phải cùng một người.
Buổi tối, sau khi lái chuyến xuất phát trở lại văn phòng, thấy Cát Ngọc ngồi ở trêи ghế salon đọc sách, tôi nói: “Cát Ngọc, anh đi ra ngoài có chút chuyện. Em thích cái gì không? Anh mua về cho em”.
Cát Ngọc lắc đầu, nói: “Anh về sớm một chút là được, một lát nữa em đi ngủ”.
Tôi ôm đầu Cát Ngọc, hôn lên trán cô ấy, liền đi ra ngoài.
Tôi lái xe ô tô của mình, mang theo người đàn ông đeo mặt nạ đi tới căn nhà cũ Dân quốc. Trêи đường đi, người đàn ông đeo mặt nạ nói với tôi: “Ngươi tiểu tử này, có chút thú vị a”.
Tôi sững sờ, nghĩ thầm hắn bất thình lình nói lời này, có vẻ như là đã phát hiện ra ý nghĩ trong lòng của tôi? Hắn biết tôi đang lợi dụng hắn?
Tôi không hé răng, hắn nói tiếp: “Lời nguyền trêи tuyến xe bus cuối cùng số 14 không phải là lời nguyền nhỏ, nó chính là Tạt chỉ đèn lồng uy lực trăm năm, người bình thường đều sẽ chịu không được, người lái qua xe này, người ngồi qua xe này, đều phải chết”.
Tôi cười nói: “Vậy không phải ta vẫn sống rất tốt sao?”
Người đàn ông đeo mặt nạ khinh bỉ nói: “Trái tim của ngươi đâu? Linh hồn của ngươi đâu? Ngươi hiện tại chỉ là xác chết di động, hiểu không? Nhìn ngươi không khác gì người bình thường, là bởi vì niềm tin của ngươi còn tồn tại, nhưng nếu niềm tin của ngươi biến mất, ngươi chắc chắn phải chết”.
Tôi cả người chấn động, biết ngày hôm nay đã gặp phải cao nhân rồi!
Hoá ra ta từ nửa năm trước lái chuyến xe bus số 14, từ đó đến nay, những người tôi gặp đều là người chết, đều là quỷ, căn bản không có một người sống. Có lẽ, tuyến xe bus số 14 chỉ là một tuyến đường trong ảo cảnh.
Lúc chúng tôi tới nhà cũ Dân quốc, mới vừa vừa xuống xe, hắn liền nhíu mày một cái, nói: “Sát khí thật nặng”.
Tôi hỏi sát khí là cái gì? Người đàn ông đeo mặt nạ nói: “Người khi còn sống, tâm sinh oán hận, chết rồi không tiêu tan, đó là sát khí”.
Hắn mang theo tôi tới trước cửa lớn của căn nhà cũ, từ sân nhìn lại, trong nhà cổ đèn lồng đỏ vẫn sáng ánh nến, tôi hỏi hắn: “Lần trước ta đến đây gặp phải đèn lồng toả ánh nến, trêи đất còn có cái bóng bàn tay, tại sao lần này cũng thấy?”
Người đàn ông đeo mặt nạ không nói lời nào, nhìn chằm chằm nhà cũ hồi lâu, sau đó mới nói: “Các ngươi đã kϊƈɦ hoạt lời nguyền trăm năm trong nhà cổ, hiện tại trong nhà cổ này hung hiểm dị thường, cẩn thận thì tốt hơn”.
Tôi gật đầu, không hé răng, nhưng phát hiện hắn trước sau như một đứng trước cửa sắt, không có ý định đi vào.
Tôi nói: “Lão đại, nên làm gì tiếp theo?
Hắn ngẩn người ra, bật cười khanh khách nói: “Ngươi gọi ta là lão đại? Thú vị a, ngươi có thể gọi ta là Nghịch Thiên”.
Nghịch Thiên!
Tên này thật sự khí phách, thần tử nghịch thiên, xoay chuyển càn khôn. Hắn dám để tên như vậy, khẳng định thực lực phi phàm.
Tôi không khỏi nhớ tới trận bạt tai kia, hắn quay về đám quỷ, bùm bùm mỗi người đều bị ăn một phát tát, làm bọn họ khϊế͙p͙ sợ, đây thực sự là một màn trình diễn diễn tuyệt vời.
“Lão đại, vậy có đi vào không?” Tôi thấy cái tên Nghịch Thiên này thực sự tôi không dám kêu lên, không thể người ta mới nói hai câu khách sáo mà tôi liền ngu đột xuất trực tiếp gọi tên hắn chứ?
Như vậy không cung kính, gọi hai từ Lão đại cũng không bị lỗ.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Đi theo con đường phía trước cửa, đi về hướng đông, bên đó có cây ngô đồng, hái cho ta hai chiếc lá”.
Tôi sững sờ, nói: “Lão đại, làm sao ngươi biết phía đông có cây ngô đồng?”
Hắn lạnh nhạt nói: “Khí tức”.
Những thứ cao thâm như thế tôi không hiểu được, lập tức chạy hùng hục đến cây ngô đồng, tuỳ tiện nhặt hai chiếc lá cây, liền chạy về, Nghịch Thiên lườm tôi một chút, nói: “Ta bảo ngươi hái hai chiếc lá cây, không phải là nhặt, hiểu chưa?”
Lá nào mà chả là lá, lại còn nhất định phải hái, cái cây đó rõ là cao mà.
Hắn nhìn vẻ mặt tôi, thở dài nói: “Đi theo ta”.
Đến dưới cây ngô đồng, hắn nhặt một viên đá dưới đất, vung tay một cái, liền ném gãy cành cây, sau khi cành cây rơi xuống, hắn nói: “Chọn một chiếc lá to nhất, một chiếc lá nhỏ nhất”.
Sau khi nhặt xong, tôi cầm lá cây, theo hắn trở lại cửa nhà cũ.
“Cây sinh ra từ đất, thần sinh ra từ tâm…” Nghịch Thiên cầm hai chiếc lá, trong miệng không biết nói thầm cái gì, ngay từ câu nói đầu hắn đều hạ thấp giọng, tựa hồ không muốn để tôi nghe thấy được.
Một lát sau, hắn đặt hai chiếc lá cây ngô đồng dưới cửa lớn, chỉ thấy hai chiếc lá kia bốc lên một làn khói xanh, định thần nhìn lại, mỗi chiếc lá đều bốc lên ba sợi khói xanh, mà trêи lá cây giống như bị thiêu đốt vậy, ở chính giữa chiếc lá bốc lên một lỗ thủng to.
Cuối cùng ở giữa lá cây thiêu ra một đồ vật, hắn nói với tôi: “Cầm tới đây xem một chút, chiếc lá lớn hơn thiêu ra đồ vật gì?”
Tôi đi tới chỗ chiếc lá lớn hơn, liếc mắt nhìn, thấy giống một cái hộp, liền nói: “Hũ tro cốt”.
Hắn gật đầu, lại hỏi tôi: “Cầm tới xem một chút, chiếc lá nhỏ hơn thiêu ra đồ vật gì?”
“Có vẻ như là một con chim”. Vừa dứt lời, hắn ngờ vực ừ một tiếng, từ trong tay tôi nhận lấy một mẩu lá nhỏ, định thần nhìn lại, nói: “Lần trước các ngươi đến nơi này, có phải bị phát hiện không?”
Tôi nói: “Không phải mới bị phát hiện, mà là lần nào đến cũng bị phát hiện, nhưng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào”.
Hắn cười, âm thanh khàn khàn nói: “Đi theo ta”.
Lại đến chỗ cái cây ngô đồng, hắn đem ngón tay đặt trước mặt nạ, ra hiệu cho tôi không được nói chuyện.
Trêи đỉnh cây ngô đồng có vài con quạ đậu ở đó, thỉnh thoảng kêu vài tiếng, chỉ thấy Nghịch Thiên chớp lấy thời cơ, từ dưới đất nhặt một cục đá ném về phía con quạ đầu bạc.
Vang một tiếng “bang”, con quạ kia rơi xuống đất, dùng sức vỗ cánh, nhưng thân thể của nó bị đánh không ngừng chảy máu, căn bản không bay lên được.
“Chính là nó đang giở trò tác quái, trò mèo!”. Nói xong, Nghịch Thiên mang theo tôi trở về nhà cũ.
Hoá ra là con quạ đầu trắng này quấy phá, lúc đi qua tôi cúi mắt nhìn, con quạ đầu trắng này như thể đã thành tinh, con ngươi thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, giống như rất đau đớn, cả người nó đen kịt, chỉ có trêи đầu mọc ra một đống lông trắng dài, trông rất quỷ dị.
Vào bên trong nhà cũ, tôi chuẩn bị đưa hắn đi xuống tầng hầm. Mới vừa vào đến đại sảnh tầng một, hắn liền nói: “Chậm đã, chúng ta trước tiên lên xem mấy cái mặt nạ”.
Hai chúng tôi đi thẳng lên tầng ba, mới mở cửa phòng chứa mặt nạ, tôi không khỏi cả kinh, liền vội vào nói: “Lão đại, không đúng!”
“Làm sao không đúng?”
Tôi chỉ vào ba cái mặt nạ còn lại, nói: “Ba cái mặt nạ này cùng với ba cái ta từng thấy, căn bản không giống nhau! Khẳng định đã bị người khác đánh tráo”.
Nghịch Thiên đến gần, nhìn lướt qua, gật đầu nói: “Đây chỉ là ba cái mặt nạ bình thường, không phải ba cái trước kia. Xem ra kế hoạch đã bại lộ, chúng ta nhanh lên một chút đi tìm mắt quỷ”.
Tôi lật những tấm mặt nạ kia lên nhìn một chút, không chỉ mặt nạ bị đánh tráo, ngay cả những bức ảnh tiên đoán cái chết dưới mặt nạ cũng không thấy đâu, tôi thấy hẳn là do chú Quỷ giấu đi.
Hai chúng tôi lại xuống tầng một, gỡ bức tranh xuống, đi thẳng xuống tầng hầm, bật đèn pin lên nhìn, chú Quỷ không có ở đó. Nhưng lúc Nghịch Thiên nhìn thấy bức đồ án con mắt trêи vách tường, hai mắt đều muốn toả sáng.
“Mắt quỷ đồ này rốt cuộc là người phương nào vẽ?” Nghịch Thiên rất kinh ngạc, nói.
“Ngươi nói xem?” Một âm thanh thăm thẳm, từ bên ngoài phòng dưới đất truyền vào.