Vừa nghe câu này, tôi hét to một tiếng: “Đi mau! Mau rời khỏi rãnh nước bẩn, cách càng xa càng tốt!!!!!”
Tôi dùng hết sức hét lên, chú trung niên bên kia cũng có chút hoang mang, khoảng mười giây sau, điện thoại lần thứ hai truyền đến âm thanh: “Hô…hô… Ta đã rời khỏi rãnh nước bẩn, A Bố, làm sao vậy?”
Chú trung niên khả năng là vừa chạy gấp, thở hồng hộc.
Tôi nói: “Chuyện rất phức tạp, chú à, chú ghi nhớ kỹ tuyệt đối không được tới gần rãnh nước bẩn, tuyệt đối không thể tới gần”.
Hắn ừ một tiếng, hai chúng tôi cúp điện thoại.
Sau đó tôi lại gọi điện cho Cát Ngọc, nhưng tổng đài thông báo người dùng đã tắt máy.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút, tâm khó mà nói, nhưng nghĩ lại thì bức ảnh cái chết của Cát Ngọc là ở ban đêm bị đột tử ở ven đường. Bây giờ là ban ngày, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần trước khi màn đêm buông xuống liên lạc với cô ấy là được.
Ngồi ở ven đường, tôi cẩn thận hồi tưởng lại bốn chiếc mặt nạ kia.
Chiếc mặt nạ thứ nhất màu trắng, là người đàn ông đeo mặt nạ bảo tôi lấy đi, phía dưới đè lên bức ảnh cái chết của tôi.
Chiếc mặt nạ thứ hai màu đen, phía dưới đè lên bức ảnh cái chết của bác Hải. Hiện tại bác Hải chết rồi, chết ở trong tay chú Quỷ.
Chiếc mặt nạ màu xanh thứ ba là chú trung niên, vừa nãy hắn đi ngang qua rãnh nước bẩn, là tôi đúng lúc nhắc nhở hắn, may mà hắn đã tránh được một kiếp, tôi đã nhắc nhở hắn không nên tới gần rãnh nước bẩn, có thể hắn sẽ không có chuyện gì.
Mặt nạ vàng thứ tư là Cát Ngọc, chỉ cần nhắc nhở Cát Ngọc, tuyệt đối không được đi ra đường vào ban đêm, đặc biệt tôi sẽ không để cô ấy tới tìm tôi vào buổi tối.
Nghĩ kĩ lại, trước tiên không tính bác Hải, ba người chúng tôi trêи xương sườn đều bị khắc chữ, như vậy nhất định bác Hải cũng bị khắc chữ trêи xương sườn, lúc đó tôi chưa kịp dùng đồng xu để nhìn xem trêи xương sườn bác Hải khắc chữ gì.
Dựa theo trình tự, bốn người chúng tôi chữ được khắc trêи xương sườn lần lượt là Sinh,( … ), Không, Môn.
Chữ thứ hai, tôi thấy đây phải là một chữ Tử, như vậy sẽ đọc thành “sinh tử không môn”, dựa theo ý tứ mặt chữ sẽ là: Muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Hơn nữa theo lý thuyết, bốn người chúng tôi chưa bao giờ quen biết lại có thể gặp gỡ được nhau, hơn nữa nhân vật then chốt đem bốn người chúng tôi liên hệ cùng nhau, chính là tôi.
Ba người bọn họ không quen biết nhau, nhưng tôi đều quen biết bọn họ, tôi thấy điểm mấu chốt chính là ở trêи người tôi.
Bây giờ tôi đã biết rằng tôi sẽ chết ở cây cầu lớn bị sập, vậy nếu gặp được cây cầu lớn nhất định tôi sẽ không đi qua đó. Vậy tôi quyết định đêm nay tôi sẽ một mình đi tới căn nhà cổ Dân quốc.
Thứ nhất, tôi muốn hỏi bác Hải viên mắt quỷ kia rốt cuộc là thứ gì, không ngờ rằng manh mối lại bị gián đoạn.
Thứ hai, tôi muốn hỏi người đàn ông đeo mặt nạ kia tại sao lại bảo tôi mang mặt nạ màu trắng đi, nhưng hắn lúc nào tới tìm tôi lần nữa, tôi cũng không rõ.
Nghĩ tới người đàn ông đeo mặt nạ, tối hôm qua từ trong nhà cổ lấy đi mặt nạ trắng, lúc về liền để ở nhà, tôi lập tức về nhà.
Cầm mặt nạ lên xem xét, cái mặt nạ này chất liệu rất mỏng, sờ lên cảm giác như vỏ trứng gà, nhưng rất cứng, khuôn mặt bên trêи trông rất tinh xảo, các đường nét được phác hoạ rất chi tiết và cẩn thận, có vẻ như nó được làm từ bàn tay của một bậc thầy.
Buổi chiều, tôi gọi hơn chục cuộc điện thoại cho Cát Ngọc, nhưng tổng đài vẫn thông báo người dùng tắt máy.
Tôi ngồi không yên, nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều, còn mười tiếng nữa là phải đi làm. Nếu như bắt xe đến thôn Tang Hoè sẽ mất một buổi chiều, nhưng tự lái xe đi đường cao tốc thì hai tiếng đã đến nơi.
Tôi liền lái con xe của mình đi thẳng tới thôn Tang Hoè, cũng mang cả chiếc mặt nạ màu trắng đi, cùng với hai ổ bánh mì và một túi hạnh đào.
Khi đến nhà bà Phùng, vừa vặn Cát Ngọc cũng ở đó, tôi hỏi: “Tại sao em không mở máy?”
Cô ấy nói: “Sạc điện thoại mất rồi, chưa kịp mua”.
Tôi kéo Cát Ngọc qua một bên, nhỏ giọng dặn một trận rằng sau mười giờ đêm cô ấy không được một mình đi ra đường, sau đó lại kể chuyện bức ảnh tiên đoán cái chết, không nghĩ tới Cát
Ngọc lại nói: “Tình cảnh trong bức ảnh hẳn là từ hơn mười năm trước lúc em chết rồi”.
Tôi nói: “Hiện tại trong thân thể em có một trái tim, để an toàn, anh thấy vẫn nên đi đến nhắc nhở”.
Cát Ngọc rất nghe lời, gật đầu ừ một tiếng.
Lúc vào trong phòng, đầu tiên tôi lấy bánh mì và quả hạnh đào ra, sau đó lấy ra chiếc mặt nạ trắng, hỏi bà Phùng: “Bà bà, bà biết chiếc mặt nạ này làm bằng chất liệu gì không?”
Bà Phùng mới nhìn chiếc mặt nạ, sau đó nheo mắt. Bà ấy lo không nhìn rõ, liền vươn tay lấy chiếc mặt nạ, rồi đứng ở cửa phòng để ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào.
Nhìn một lúc lâu, bà Phùng chỉ vào mặt nạ, bắt đầu khoa tay với Cát Ngọc.
Cát Ngọc nói: “Bà bà cũng chưa từng thấy qua chất liệu của chiếc mặt nạ này, nhưng nhất định chiếc mặt nạ này không phải cho người sống đeo”.
Tôi cả kinh, hỏi tại sao không phải cho người sống đeo?
Bà Phùng khoa tay một phen, Cát Ngọc nói: ”Kết cấu của mặt nạ này, không phải lấy hình dạng khuôn mặt để chế tạo, mà là lấy hình dạng xương cốt để chế tạo ra, nói cách khác, chiếc mặt nạ này không phải dành cho khuôn mặt đeo, mà là dành cho xương mặt đeo.
Cát Ngọc nói xong, bà Phùng gật gật đầu, biểu thị Cát Ngọc nói rất đúng.
Tôi trố mắt ngoác mồm!
Trêи thế gian còn loại mặt nạ này? Đường viền của mặt nạ này không phải dành cho khuôn mặt, mà là xương mặt. Như vậy, người đàn ông đeo mặt nạ không gỡ mặt nạ xuống, là bởi vì dưới lớp mặt nạ kia ẩn giấu không phải là một gương mặt, mà là một cái đầu lâu?
Điều này cũng không đúng, tôi đã từng cẩn thận xem mặt hắn qua lớp mặt nạ, hắn có con ngươi, tuyệt đối có, hơn nữa là con ngươi đen tuyền, không có một tia lòng trắng mắt.
Bà Phùng lại khoa tay một trận, Cát Ngọc nói: “Bà bà bảo anh hãy cẩn thận một chút, chờ mấy ngày nữa hai chúng ta cùng nhau đi.
Tôi nói được.
Lúc chạng vạng, tôi lái xe mang theo Cát Ngọc, trở lại văn phòng tổng trạm. Tôi không muốn để cho Cát Ngọc ở lại căn phòng thuê. Tôi hận không thể nhét Cát Ngọc ở lòng bàn tay, để mọi lúc có thể nhìn được cô ấy.
Buổi tối xuất phát chuyến, dọc theo đường đi cũng rất yên ổn, tôi phát hiện ra kỳ thực quỷ hồn trêи xe bus không phải lúc nào cũng động một chút là muốn hại người. Có quỷ hồn cũng có cái tốt, bọn họ lên xe, nên đưa tiền liền đưa tiền, sau đó đi tới khoang xe phía sau, không nói một lời, đếm trạm thì xuống xe.
Tôi đang nghĩ, bọn họ trước khi bị hại cũng thường thường như vậy đi làm, nhưng những người vận hành đen tối kia đã đặt lời nguyền trêи xe, có thể bọn họ cũng không biết là mình đã chết rồi.
Khi tới trạm dừng xưởng Tiêu Hoá, tôi ngồi ở ven đường, hút một điếu thuốc.
Lần đầu tiên gặp gỡ bác Hải chính là ở đây, hắn lúc đó mặt đầy máu tươi, mà lần cuối cùng tôi gặp được bác Hải, mặt hắn cũng đầy máu tươi.
Ở Ấn Độ cổ đại, có một câu truyện thần bí rất nổi tiếng. Ở trêи ngọn núi có một con rắn dùng miệng cắn vào đuôi của chính mình, tạo thành một vòng tròn. Rất nhiều nhà tu hành cảnh giới cao đã từng ngộ qua, đối với lý giải của câu truyện này, đại đa số mọi người đều thấy đó là bắt đầu là kết thúc, kết thúc là bắt đầu.
Bác Hải chết rồi, nhưng hắn nói với tôi một tuần lễ sau tôi đến nhà hoả táng ở vùng ngoại ô đợi, cụ thể là đợi ai, tôi cũng không rõ.
Có thể bác Hải chết, không phải là kết thúc, mà là khởi đầu.
Nhìn thời gian gần hết, tôi đứng dậy chuẩn bị tiếp tục xuất phát chuyến, bỗng sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, tôi quay đầu nhìn lại, ở bên trong một góc tối tăm, có một người trung niên đeo mặt nạ màu trắng đi tới.
Là hắn!
“Lấy mặt nạ chưa?” Hắn đi tới, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi tôi.
Tôi gật đầu nói: “Ừ, đã lấy”.
“Ở đâu rồi? Đưa cho ta”.
Tôi nói: “Đưa cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải tháo mặt nạ xuống cho ta nhìn tướng mạo một chút, thế nào?”
Người đàn ông đeo mặt nạ sững sờ, đến nửa ngày mới nói: ”Ngươi tại sao muốn nhìn tướng mạo của ta?”
“Cái mặt nạ này không phải dành cho khuôn mặt đeo, mà là cho xương mặt đeo, ta rất muốn nhìn một chút, trêи mặt của ngươi có cơ thịt hay không.”
Người đàn ông đeo mặt nạ vừa nghe, ngẩng đầu cười haha, nói: ”Tiểu tử, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người, không cho ngươi biết, thì ngươi không nên hỏi nhiều”.
Tôi ném tàn thuốc xuống, nói: “Nếu ngươi không muốn cho ta xem, như vậy đi, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải nói thật, hai ta coi như là giao dịch, thế nào?”
“Ta mấy lần cứu ngươi, ngươi còn muốn bàn chuyện giao dịch với ta? Có điều ta niệm tình ngươi là cái đồ tiểu hài tử, có cái gì muốn biết, ngươi cứ hỏi.”
Vừa nghe người đàn ông đeo mặt nạ nói câu này, tôi liền vội vàng hỏi: “Ngươi có biết mắt quỷ không? Chính là một con mắt bị phong ấn bên trong một viên cầu pha lê, viên con mắt kia còn có thể chớp mắt, nếu như ngươi biết thì hãy nói cho ta, được không?”
Người đàn ông đeo mặt nạ vừa nghe thấy lời này, cả người chấn động, nói: “Ngươi gặp mắt quỷ?”