Nhìn vào bên trong bức ảnh , tôi nằm ở bên dưới một cây cầu lớn, cầu nối sụp xuống, tôi bị chôn vùi bên trong phế tích, chỉ vẻn vẹn lộ ra một cái đầu cùng một cái tay, thế nhưng cái tay đó bị tách lìa khỏi cơ thể tôi.
Trêи người tôi máu thịt be bét, trong ánh mắt như nhìn thấy Tử thần, tràn ngập hoảng sợ!
Cánh tay của tôi bắt đầu run rẩy, tôi run run nói: “Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng!”
Tôi lại lật tấm mặt nạ màu đen thứ hai lên, dưới mặt nạ cũng đè lên một bức ảnh đen trắng cũ kỹ, bên trong bức ảnh là một người đàn ông trung niên vóc dáng hơi mập, ngồi ở ghế salon bằng da, ngực bị cắm một con dao, trêи mặt thất khiếu chảy máu.
Mà người này bởi vì trêи mặt dính đầy máu tươi nên tôi không cách nào thấy rõ được tướng mạo của hắn, địa điểm chết tôi cũng chưa từng thấy, chỉ có thể thấy rõ ràng một chiếc ghế salon màu đen bằng da, vách tường phía sau ghế salon treo một bức đại bàng giương cánh.
Hai tay run rẩy, tôi chậm rãi lật chiếc mặt nạ thứ tư lên, trong hình có một cô gái nằm ở ven đường, trong lòng đang chảy máu, trêи người máu thịt be bét, định thần nhìn lại, trái tim cô ta đã bị người nào đó móc mất.
Mà cô gái này, chính là Cát Ngọc!
Từ tờ thứ nhất đến tờ thứ tư dưới mặt nạ, có thể phân biệt được chính là Tôi, Người không rõ, Chú trung niên, Cát Ngọc!
Từ tình cảnh bên trong những bức ảnh tiên đoán cái chết, trước tiên không nói tới tôi:
“Người không rõ” kia ngực bị cắm một con dao, thất khiếu chảy máu, khẳng định đã chết rồi.
Chú trung niên ngâm mình ở bên trong rãnh nước bẩn, khẳng định cũng đã chết.
Cát Ngọc bị móc mất trái tim, đột tử ở ven đường, đây là điều không phải nghi ngờ.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh tiên đoán cái chết của chính mình. Cẩn thận xem, trình độ chụp ảnh của bức hình này khẳng định không phải chụp bằng camera hiện đại, cho dù một chiếc camera kém cỏi nhất chụp cũng có thể tốt hơn bức hình này.
Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ từ thời Dân quốc có người chụp những bức hình này?
Vận mệnh cùng âm mưu, cùng với đôi bàn tay lớn vô hình sau lưng kia, lại như một nhánh cỏ đuôi chó, mang vận mệnh của bốn người chúng tôi xích lại với nhau. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa biết người trong tấm ảnh thứ hai này là ai.
Bức ảnh đầu tiên chính là tôi bị một cây cầu lớn sụp xuống đè chết, từ góc độ chụp chính là từ trêи trời chụp xuống, tôi cẩn thận nhìn cảnh tượng xung quanh cây cầu, thầm nói tôi nhất định phải nhớ kỹ, nếu như gặp được cây cầu lớn này, nhất định phải né tránh!
Tôi cầm chiếc mặt nạ thứ nhất lên rồi nhét vào ngực mình, rồi mau mau xuống tầng hai.
Gian phòng thứ ba phía đông tôi tạm thời không có ý định tiến vào, dù sao thời gian cũng không còn nhiều.
Tôi chạy xuống tầng hai, tìm chú trung niên ở gian phòng phía tây.
Mới vừa vừa chạm mặt, tôi nói: “Đi thôi, xuống phòng dưới đất nhìn”.
Hắn ừ một tiếng, nói: “Cậu ở tầng ba có phát hiện ra gì không?”
Tôi lắc đầu, nói: “Ngoại trừ chiếc quan tài bên trong đựng tro đen kia thì không có gì khác”.
Tôi không có ý định nói cho hắn chuyện liên quan đến mặt nạ, cũng không có ý định nói cho hắn rằng hắn sẽ chết ở bên trong rãnh nước bẩn. Tôi thấy thời cơ vẫn chưa đến.
Hai chúng tôi xuống sảnh tầng một, đi tới phòng khách phía đông rồi đứng trước bức tranh tường.
Chú trung niên liền nói: “Không đúng, trước tiên chớ vào phòng dưới đất, bức tranh này có điểm không đúng”.
Tôi nói làm sao không đúng?
Chú trung niên chỉ vào tiểu quỷ đứng trêи hắc sơn, nói: “Tối ngày hôm qua chúng ta đến đây, tiểu quỷ này tay trái cầm xích sắt, tay phải cầm đao, nhưng đêm nay tiểu quỷ này, tay trái cầm đao, tay phải nhấc theo cái đầu của mình!”
Tôi định thần nhìn lại, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cũng thật là!
Thân thể con tiểu quỷ này bị chém đứt đầu, hắn đứng tại chỗ, một tay cầm đao, một tay cầm cái đầu của chính mình.
Hơn nữa mặt mũi tiểu quỷ trêи cái đầu kia lại hiện lên ý cười.
“Vẫn đi xuống tầng hầm sao?” Tôi dò hỏi.
Chú trung niên suy nghĩ môt chút, nói: “Đều đã đến bước này, vẫn là vào xem một chút đi”.
Hai chúng tôi sờ bức tranh, gỡ bức tranh xuống, phát hiện có một cửa ngầm, đẩy cửa ngầm ra, bỗng một luồng âm lãnh kéo tới, hai chúng tôi đều run lên một hồi.
Chiếc đèn lồng đỏ treo chính giữa đại sảnh bên trêи vẫn đốt nến, thế nhưng cái bóng tay đã không thấy đâu nữa.
Xem tới đây, tôi nói: “Vào đi thôi, sẽ không có chuyện gì”.
Đi vào bên trong tầng hầm, cầu thang ở đây được làm bằng đá, chúng tôi bật đèn pin lên chậm rãi đi xuống, tiếng bước chân vang vọng khắp căn phòng tối tăm dưới lòng đất.
Lúc đi xuống, tôi hỏi một câu: “Này chú, mật thất dưới lòng đất bí mật như vậy, tại sao chú lại tìm ra được?”
Chú trung niên sững sờ, dừng thân thể lại, đứng tại chỗ nhìn tôi, nói: “Không phải là cậu tìm được sao?”
Tôi cũng sững sờ, nói: “Là chú đi lên tầng ba nói cho tôi, chú tìm được một chỗ có tầng hầm, còn nói trước khi đi tới xem một chút”.
Tôi rõ ràng nhìn thấy chú trung niên cả người run lên, cả kinh nói: “Không đúng! Là cậu xuống tầng hai tìm ta, cậu nói cậu phát hiện ra một chỗ có tầng hầm, còn bảo trước khi đi đi xem một chút”.
Hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, đều không nói lời nào.
Không khí như đột nhiên đọng lại, tôi phát hiện tựa hồ không thể hô hấp được, cảm thấy mệt muốn chết, tôi không biết cảm giác này có phải là sợ hãi tột độ hay không.
“Xong rồi!” Hai chúng đồng thời hét lớn một tiếng, chạy một mạch lên cầu thang như sắp chết.
Ai biết mới vừa chạy hai bước, chỉ nghe một tiếng “bang” vang lên, cửa tầng hầm đóng lại.
“Xong xong, lần này thực sự xong rồi!” Tôi vỗ hai tay của chính mình, cảm giác thần kinh sắp tan vỡ!
Chú trung niên chưa từng lên tầng ba, mà tôi cũng chưa từng xuống tầng hai, cái tin tức có tầng hầm dưới lòng đất này, làm sao hai chúng tôi đều cùng được đối phương báo cho?
Nguyên nhân chỉ có một!
Bị quỷ quấy phá!
Con quỷ này rất có mục đích, hắn chính là muốn lừa gạt cả hai chúng tôi đến tầng hầm.
Chú trung niên khuôn mặt luôn trầm ổn bắt đầu hiện lên một chút hoảng hốt, hai chúng tôi dùng sức đẩy cửa ngầm nhưng trước sau không đẩy ra được. Hắn nói: “Chẳng lẽ, đêm nay chúng ta sẽ uổng mạng dưới tầng hầm này sao?”
Tôi nghĩ tới tình cảnh bên trong bức ảnh tiên đoán cái chết, lắc đầu nói: “Chúng ta sẽ không chết ở này”.
“Cậu khẳng định như vậy?” Chú trung niên hơi nghi hoặc một chút.
Tôi biết, nếu không xảy ra tình huống bất ngờ gì, tôi tám chín phần sẽ bị cây cầu lớn sụp xuống đè chết, và chú trung niên sẽ chết ở bên trong rãnh nước bẩn.
Có thể dưới tầng hầm có rãnh nước bẩn, nhưng chắc chắn không có cây cầu lớn. Vì vậy trong lòng tôi cũng chậm rãi thả lỏng.
Tôi nói: Tôi không dám khẳng định 100%, nhưng tôi thấy con quỷ này nếu như có ý định muốn giết chúng ta thì lúc chúng ta lần đầu tiên tới ngôi nhà cũ này hắn đã động thủ, nhưng chúng ta không chết. Tôi thấy hắn hẳn là cố ý đem chúng ta dẫn tới phòng dưới đất, còn nguyên nhân thì không đoán ra được”.
“Đi, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Nếu hắn không có ý định thả chúng ta đi ra ngoài, chúng ta cũng không phải cái loại nhát gan, đi xuống xem một chút.”
Chú trung niên ngược lại cũng nghĩ rất thoáng, tôi thấy mình đã đến bước này, vậy đi xuống xem một chút, không khéo hết thảy bí mật của ngôi nhà cũ Dân quốc đều ẩn giấu ở nơi này.
Ngay sau đó hai chúng tôi bật đèn pin lên, đi sâu xuống dưới.
Bậc cầu thang không nhiều, tầm ba mươi bậc, ở cuối cầu thang là một cái cửa nhỏ.
Cọt kẹt một tiếng, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ ra, một luồng hơi thở quen thuộc nhào tới trước mặt.
Mở đèn pin rồi nhìn, căn phòng này bên trong chất đầy lốp xe bỏ đi cùng thùng xăng, định thần nhìn lại, tôi cùng chú trung niên hết sức kinh hãi.
Căn phòng dưới lòng đất này chính là nơi người đàn ông đeo kính gọng vàng cùng chú Quỷ từng nhốt chúng tôi! Cây cột của căn phòng này vẫn còn dây thừng đã từng trói chúng tôi!
“Ta biết các ngươi sẽ đến”.
Giọng nói này từ góc tối của căn phòng truyền tới, sau một khắc, bộp một tiếng, ánh đèn trong phòng sáng lên, có một người trung niên hói đầu mặc bào phục màu đen, hai tay chắp sau lưng, mặt hướng về vách tường, quay lưng về phía chúng tôi.
Người này, chính là chú Quỷ!
Tôi thầm nói: Xong, mới vừa phá giải được đỉa hoa mai hắn hạ chú trêи người tôi, liền một lần nữa rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, e sợ lần này, lành ít dữ nhiều.
Vách tường trước mặt hắn được treo một bức đồ án con mắt khổng lồ, bức đồ kia hình tròn, đường kính khoảng 2m, đem cả bức tường bị che kín. Tôi thầm nói lần trước bị trói ở đây, tại sao không nhìn thấy bức đồ này?
“Tiểu tử, ta để ngươi tiếp tục tìm kiếm viên mắt quỷ, nhưng ngươi lại giả bộ ngớ ngẩn với ta, không chỉ không đi tìm kiếm, lại còn phá mất đỉa hoa mai của ta, ngươi cũng có chút năng lực đó.”
Tôi cùng chú trung niên đều không dám nói chuyện.
Chú Quỷ hai tay chắp sau lưng, nhìn đồ án con mắt trêи tường, nói: “Hiện giờ ở trước mặt các ngươi, có hai sự lựa chọn”.
Dứt lời, chú Quỷ đi về phía tôi. Chẳng biết vì sao, khi cùng hắn đối diện ánh mắt, trong nháy mắt chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi xổm dưới đất.