Bởi vì trêи cây củ cải hình người này thường có điện quang lập loè, cho nên tất nhiên không phải vật phàm, tôi đương nhiên không thể để lợn rừng này dễ dàng thực hiện được, lập tức bắt lấy chân sau lợn rừng đột ngột giật về sau một phát.
Nếu như ngày thường, chỉ sợ tôi không cần sức mạnh của long xà đồ đằng tôi cũng có nắm chắc đem con lợn rừng túm trở về, nhưng hiện tại thân tôi trúng kịch độc, chẳng những không dùng được sức mạnh của long xà đồ đằng, ngay cả bản thân đều không dùng được bao nhiêu sức lực.
Kết quả, tuy rằng lợn rừng không có thuận lợi nuốt chửng củ cải hình người, nhưng cũng cắn được một miếng củ cải không nhỏ.
Chỉ thấy trêи củ cải hình người truyền đến một trận điện lưu xèo xèo, thân hình lợn rừng giống như là bị người đạp mạnh một cước, ầm ầm bay ngược ra ngoài.
Tôi hướng lợn rừng nhìn lại lúc nó còn chưa rơi xuống đất, trêи người nó điện quang lập loè, lông dựng đứng lên, xem ra củ cải hình người này không phải ai cũng có thể ăn.
Nhưng mà chăm chú nhìn kỹ một lúc, củ cải hình người tuy rằng không có bị lợn rừng nuốt chửng, nhưng cũng bị cắn mất một khối cánh tay.
Lúc này đôi mắt lợn rừng càng là huyết hồng dị thường hướng tới tôi lao tới dùng đầu húc đến trêи người tôi, cả người tôi tê rần, ngay cả miệng cũng không cách nào mở ra được.
Con lợn rừng này ăn một miếng nhỏ củ cải hình người, thế mà trong thân thể cũng có thể tích trữ điện lưu!
Tôi vội vàng rút ra trường đao sau lưng, hướng tới đầu lợn rừng chém tới, nó tựa hồ biết lưỡi dao này sắc bén, khi tôi chém lưỡi đao xuống nó cố ý nghiêng đầu, trường đao chém vào trêи răng nanh của nó.
Kịch một tiếng, hàm răng nó trơ trơ như cũ, trường đao của tôi không thể đả thương nó mảy may.
Mấy đầu khỉ con ríu rít kêu, không ngừng dùng cục đá đi ném lợn rừng lông đen to lớn kia, chỉ tiếc làm như vậy chỉ như là muối bỏ biển, căn bản là không thương đến nó mảy may.
Tôi thầm nói như vậy không được, nếu cứ đánh như vậy, con lợn rừng da dày thịt béo này sớm hay muộn cũng sẽ cắn chết tôi, tôi cần phải tìm ra tử huyệt của nó.
Khi còn nhỏ ở nông thôn tôi có nghe qua như vậy một câu nói “giết heo giết đằng ʍôиɠ”, một trăm người liền có một trăm cách giết khác nhau. Dù sao để giết chết heo là được.
Nhưng này con lợn rừng lông đen kia da lông rắn chắc giống như giáp sắt, căn bản là chém không nổi, lúc trường đao đâm tới con lợn rừng cũng sẽ dùng răng nanh hoặc móng vuốt đi ngăn cản.
Một con khỉ con lông xám từ trêи vách đá nhảy xuống, thừa dịp lợn rừng cùng tôi vật lộn. Nó đi túm chặt cái đuôi lợn rừng, dùng sức kéo về sau.
Chỉ tiếc lợn rừng quá lớn mà khỉ con lông xám lại quá nhỏ, khỉ con liên tục chi chi kêu loạn nhưng cũng kéo không nhúc nhích lợn rừng một chút ít, đợi cho lợn rừng tức giận, chuẩn bị xoay người thời điểm, tôi la lên một tiếng: “Chính là hiện tại!”
Tôi một tay đem trường đao chém ra, hướng tới cái bụng mềm mại của lợn rừng đâm một nhát, một đao này không nghiêng không lệch, từ dưới mà trêи, xì một tiếng liền hoàn toàn cắm vào trong bụng lợn rừng.
Tức khắc máu tươi theo rãnh máu trêи lưỡi dao dạt dào chảy xuống, bắn đầy tay tôi.
Lợn rừng nổi giận, nó gầm lên một tiếng, xoay người dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi trường đao trêи tay tôi, vội vàng quay đầu hướng tới củ cải hình người phóng đi, nó muốn trước khi chết ăn xong củ cải hình người.
Bởi vì trêи củ cải hình người có chứa điện quang, tôi không biết nếu nó ăn sẽ phát sinh biến hóa gì. Nhưng tôi cảm thấy, nếu nó thật sự ăn, khả năng tôi sẽ xong đời.
Trường đao còn cắm ở trêи cái bụng lợn rừng, tôi rút ra hắc quang chủy thủ bên hông, xông vào phía sau lợn rừng, đợi lúc lợn rừng xông lên một ngụm cắn ở củ cải hình người, hơn nữa còn đang mạnh mẽ chịu đựng điện quang để nhai nuốt, tôi xông ngay tới trêи sống lưng lợn rừng, nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt chủy thủ, hung hăng đâm xuống cổ của nó.
Tôi biết, giết heo vẫn là muốn thọc cổ, bởi vì trái tim ở vị trí này, chỉ cần một đao đi xuống đủ để nháy mắt hạ gục!
Hắc quang chủy thủ rất dài cũng rất sắc bén, chém sắt như chém bùn, tôi đối với một đao rất có tin tưởng.
Một lát sau, phụp một tiếng, hắc quang chủy thủ cắm vào phần lưng lợn rừng, giống như cắm vào vũng bùn, máu tươi bắn lên mặt tôi, lợn rừng trừng lớn tròng mắt, trong miệng vẫn ngậm củ cải hình người, nhưng không có kịp nuốt xuống.
Chỉ chốc lát, rầm một tiếng thật lớn, thân hình lợn rừng ầm ầm đổ xuống trêи mặt đất, mà củ cải hình người trong miệng nó cũng từ khóe miệng rớt ra.
Mấy con khỉ con đã bị kinh sợ lúc này mới dám chậm rãi tới gần, duỗi tay sờ sờ thân thể lợn rừng, xem lợn rừng không có phản ứng, lúc này mới đánh bạo chạy tới bên người tôi, ôm ở trêи người tôi.
Tôi cũng mệt lả cả người, lúc này thở dài đang muốn rời đi, bỗng nhiên một con khỉ nhỏ nhặt lên củ cải hình người trong ao nước do lu nước nhỏ tạo thành kia đưa cho tôi.
“Chi chi chi, chi chi chi……” khỉ con không ngừng nhảy nhót lung tung, ý bảo muốn đưa cho tôi, tôi khom lưng, duỗi tay tiếp được. Nó lại ý bảo tôi ăn đi.
Bởi vì điện lưu trêи củ cải hình người toàn bộ đều tràn vào trêи người lợn rừng, cho nên giờ này củ cải hình người đã an toàn, khỉ con duỗi tay đi lấy cũng không có việc gì.
Tôi bán tín bán nghi, nhét vào trong miệng, vừa mới vào miệng, cảm thấy hương vị rất giống như vị sữa bò, nhai nhai mấy cái lại cảm thất rất giòn, giống như đang nhai quả táo.
Cuối cùng một ngụm nuốt xuống.
Mang theo ba con con khỉ nhỏ rời đi sơn động, bên ngoài sắc trời vẫn là tối đen, tôi chôn cất lão khỉ, sau đó chuẩn bị trở về nhà sàn.
Ba con khỉ con ngồi xổm ngồi ở bên phần mộ lão khỉ, chớp chớp mắt to không muốn rời đi, lòng tôi cũng rất hụt hẫng, liền duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mái đầu đã bị nước mưa ướt nhẹp của chúng nó, nhỏ giọng nói:
“Về sau các ngươi liền phải tự chiếu cố lấy chính mình, gặp được nguy hiểm liền trốn đến trêи cây, biết không?”
Xoay người đi, ba con khỉ con liền đi theo bên người tôi, tôi đi, chúng nó cũng đi, tôi dừng lại, chúng nó cũng đứng lại mê mang nhìn tôi, ngốc ngốc đi theo tôi đi.
Tôi lại nghĩ, dù sao còn ở rừng rậm Tây Song Bản Nạp, liền đưa chúng nó tới nhà sàn nuôi dưỡng hai ngày rồi tính.
“Đi! Ta mời các ngươi đi ăn cái gì đó!”
Tôi vung lên bàn tay, ba cái chúng nó như là nghe hiểu, giờ phút này sử dụng tay cùng chân hướng tới tôi bò lại, bởi vì mặt đường lầy lội, tay chân chúng nó đều dính đầy bùn nước, cho nên cũng không có bò lên trêи người tôi.
Hoá ra này ba cái tiểu gia hỏa này còn rất thông minh.
Về tới nhà sàn, tôi đốt một đống lửa, ba con khỉ con có chút run bần bật ngồi ở bên, tựa như nhân loại ngồi xổm ngồi dưới đất, đôi tay ôm đầu gối, ngây ngốc nhìn đống lửa.
Tôi lấy ra một con mực khô, xé đưa cho chúng nó, mới vừa nhấm nháp một ngụm, chúng nó ba cái liền kinh ngạc chi chi gọi loạn, trong tay cầm miếng mực khô nằm trêи mặt đất không ngừng lăn lộn. Chúng nó dùng phương thức này nói cho tôi, khô mực này ăn quá ngon.
Tôi cười cười, cảm thấy cùng động vật ở chung thật đúng là rất thú vị, trách không được hiện tại thật nhiều người nuôi chó nuôi mèo, thật là hoà thuận vui vẻ.
Ăn uống no đủ, nằm trêи mặt đất nghỉ ngơi, ba con khỉ con ở bên người tôi nhảy nhót lung tung, còn có một con không ngừng bới đầu tóc tôi, như là muốn tìm con rận. Tôi vuốt nó đầu, cười nói: “Trêи người ta không có rận”.
Nói chưa dứt câu, bỗng nhiên tôi cảm thấy không thích hợp, lúc này vội vàng đứng dậy, mở đèn pin chiếu lên cánh tay nhìn lại
“Tôi độc giải?!”
Cánh tay của tôi biến thành trắng, cùng màu da trước khi tôi trúng độc giống nhau, tôi vội lấy điện thoại di động ra, dùng màn hình di động làm gương soi lại khuôn mặt mình. Quả nhiên, tôi mặt trắng nõn rất nhiều.
Nhưng là tôi cẩn thận kiểm tra một phen, tuy rằng làn da tràn ngập màu đen của tôi biến trắng không ít, nhưng vẫn là tồn tại một vài vệt đen, nói cách khác: Độc khẳng định là giải, nhưng cũng không có hoàn toàn giải hết.
Nguyên lai củ cải hình người cũng là cái thứ tốt a, có thể giải độc. Tôi chính là ăn một ngụm, liền thiếu chút nữa cởi bỏ kịch độc do Lão Lạt Ma cho tôi, nếu tôi ăn xong toàn bộ chẳng phải là muốn toàn bộ giải khai?
Nhưng bộ phận còn lại đều ở trong miệng lợn rừng, bị nước miếng cùng máu lợn rừng ngâm lâu, tôi khẳng định là ăn không nổi đi.
Tôi thầm nghĩ, chờ Nhị gia đã trở lại, hỏi hắn một chút, xem có nghe nói qua loại củ cải hình người này hay không.
Có câu nói gọi là “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”, tôi mới vừa nhớ đến Nhị gia bọn họ, bỗng nhiên bên ngoài nhà sàn truyền đến từng tiếng bước chân, tiếng bước chân này rất ồn ào, như là rất nhiều người đạp lên thang trúc.
Tôi vội đứng dậy lao ra đi không khỏi đại kinh thất sắc nói: “Các ngươi làm sao vậy?”
Mấy người bọn họ nâng đỡ nhau, thân thể phi thường suy yếu, hơn nữa trêи lưng mỗi người đều cắm một đoản kiếm cổ xưa!