Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 275: Quật khởi



Lão giả áo tang sửng sốt quay đầu lại trong nháy mắt kinh hãi: “Sao có thể!”

Hắn muốn chạy đã không còn kịp, cự thạch đã tới trước mặt hắn, ầm một tiếng liền đem hắn đập vào dưới mặt đất, tôi đứng ở tại chỗ vẫn không đi qua. Hét lớn một tiếng, hai tay đấm thẳng ra phía trước, đứng tư thế trung bình tấn tại chỗ .

“A Bố, ngươi đã có mâu, ngươi đã có mâu không gì không phá nổi, chỉ tiếc ngươi không biết nên sử dụng như thế nào, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi!” m thanh Lão tổ ở tôi trong đầu vang vọng.

Tức khắc quần áo tôi ầm ầm vỡ vụn, giống như trêи người tôi mang một quả bom, để quần áo nổ tung chia năm xẻ bảy.

Lúc này tôi toàn thân trêи ở trần, đứng tại chỗ, toàn thân dùng sức, cơ bắp bành trướng. Hai đầu cánh tay gân xanh nổi lên, tôi cảm thấy trêи ngực có chút nóng, cúi đầu nhìn xuống không khỏi kinh hãi!

Một đôi long xà đồ đằng trước ngực tôi thế nhưng như là sống lại!

Chẳng những tạo hình chúng nó đối xứng, ngay cả phương thức di chuyển cũng là đối xứng, chúng tự do du động trêи ngực tôi, theo bả vai chậm rãi di chuyển đến hai cánh tay.

Dưới sự lôi kéo của đầu rồng, thân rắn cũng dần dần quấn lên hai cánh tay của tôi, cuối cùng đầu rồng nằm cố định trêи mu bàn tay của tôi, không hề nhúc nhích.

Tôi nhìn lại hai tay của chính mình, đầu rồng nằm trêи mu bàn tay, thân rắng quấn quanh thân cánh tay, giống như những hình vẽ hiến tế thời thượng cổ.

Lang Vương vốn đang luôn xua đuổi bầy dã lang lúc này cũng ngơ ngẩn, ngồi xổm ở trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm vào tôi.

Thì ra đây mới là cách dùng long xà đồ đằng chân chính! Kỳ thật, mâu tôi sớm đã có, nhưng tôi quá ngốc, căn bản không biết sử dụng như thế nào. Lúc này Lão tổ trợ giúp để tôi có được sức mạnh không gì phá nổi.

Tôi cười lạnh nói: “Ta nên thu thập ngươi đi?”

Lúc này tôi đi đến lão giả áo tang, hắn vẫn cố sức giãy giụa ở dưới cự thạch, mỗi một bước chân tôi đi đều sẽ lưu lại trêи mặt đất một dấu chân thật sâu, đồ đằng trêи hai tay giống như là bọc sắt, thỉnh thoảng sẽ phản xạ ra ánh sáng chói lóa.

Tới trước mặt lão giả áo tang, tôi oanh một quyền ở trêи cự thạch, trực tiếp đem cự thạch đánh xuyên qua, dùng bàn tay bắt được lão giả áo tang cổ, nghiến răng nói: “Ra đây cho lão tử!”

Tôi túm hắn đầu, trực tiếp lôi thân thể hắn ra từ lỗ thủng tôi vừa đánh, xương cốt hắn hoàn toàn đánh nát, phát ra tiếng vang xôn xao.

Nhị gia cùng Chú trung niên cũng kinh ngạc, tôi vẫn luôn ngốc, luôn vô dụng, thế mà lúc này lại bộc phát ra sức mạnh không ai bì kịp.

Đem lão giả áo tang túm ra tới, không chờ tôi động thủ, cả người hắn đã xụi lơ, tựa như một con rắn bị rút gân, ngã trêи mặt đất, ngay cả đứng đều không đứng lên nổi.

Tôi đạp một chân lên ngực hắn, lạnh giọng nói: “Ta nói cho ngươi, người tốt không hảo báo, kia chỉ là đánh rắm!”

Bởi vì lão giả áo tang căn bản là không hấp thu nhiều sức mạnh, hắn há mồm uống không ít máu tươi, nhưng ánh mặt trời chiếu ở trêи đầu tượng thần Châm Dương Vương, làm bức tượng vỡ ra một khối đá lớn rơi xuống, phá tan tế đàn, cũng hủy diệt cỗ sức mạnh thần bí này.

Trong lúc tôi nói chuyện, thân hình lão giả áo tang thế nhưng bắt đầu dần dần khôi phục, nguyên bản xương cốt cả người đều bị bẻ gãy lại bắt đầu toàn bộ liền lại, hắn hét lớn một tiếng: “Vậy nhìn xem ai nói mới là đúng!”

Hắn xoay người một cái, từ dưới chân tôi thoát đi, sau đó hai tay vỗ xuống mặt đất, đầu hạ thấp, giương chân hướng đến tôi đá tới, tôi nhớ rõ đây hẳn là một loại liên hoàn cước ở trong công phu Thiếu Lâm.

Mỗi cước của hắn đều là nhắm thẳng mặt của tôi mà tới, có thể nói là xảo quyệt sắc bén, tôi nắm chặt hai tay, lúc hai chân hắn đá đến trước mặt tôi, trực tiếp tóm lấy cổ chân hắn, lớn tiếng nói: “Rối tinh rối mù, quá chậm!”

Bắt lấy cổ chân hắn, tôi hung hăng vung hắn lên không, lại hung hăng đem hắn hướng tới trêи mặt đất đập tới, đem hắn đầu nhắm ngay cự thạch đập xuống, đập đến khi óc hắn bay loạn, đập liên tục trêи dưới mười cái, đến nỗi mặt đất xung quanh toàn là máu.

Trong không khí tràn ngập hương vị máu tươi, Nhị gia nhân cơ hội đối tôi hô lớn: “A Bố, hủy trái tim cùng với thần cốt, hắn liền không thể sống lại!”

Tôi hướng tới lão giả áo tang nhìn thoáng qua, hắn tuy rằng sọ não bị đập nát, nhưng thân thể còn ở mấp máy, khả năng qua không bao lâu liền sẽ một lần nữa khôi phục, thần cốt, chính là xương mặt. Tôi lập tức đi qua, một tay bóp chặt xương mặt của lão giả áo tang, ngón tay như kiềm, răng rắc một tiếng liền đem thần cốt hắn bóp vụn

Hắn, cùng tôi bất đồng. Trong cơ thể tôi có hài cốt thủy tinh, nhưng hắn không có, nhìn hắn huyết nhục mơ hồ, tôi không dừng lại, tay phải hướng lên trời nắm lại, ánh mặt trời chiếu ở trêи nắm tay tôi đỏ tươi màu máu.

Oanh!

Một quyền rơi xuống, tựa như cửu thiên ngân long, trực tiếp oanh kϊƈɦ ở vị trí trái tim của lão giả áo tang, một quyền này tôi rõ ràng cảm giác được, tôi đánh xuyên qua mặt đất ít nhất hai mươi phân!

Mà lão giả áo tang dưới một quyền oanh kϊƈɦ này đã hoàn toàn bất động.

Tôi hừ lạnh một tiếng, dùng sức rút nắm tay ra, nghĩ thầm: “Trách không được lão già này vừa rồi muốn giết tôi, vẫn luôn tính toán hủy diệt trái tim tôi, còn đánh mặt tôi, nguyên lai hai tôi đều không có hoàn toàn hấp thu sức mạnh thần bí, tôi chỉ hấp thu một chút, hắn cũng chỉ hấp thu một chút, chúng tôi đều không được bất tử bất diệt, cho nên, phải hủy diệt trái tim đối phương.

Mâu cùng thuẫn kết hợp, mới là chân chính đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đây chính là sự thật!

Tôi hướng tới người nhựa cây cùng người đá đi đến, hai người nhìn tôi cả người cơ bắp cuồn cuộn, đặc biệt là long xà đồ đằng trêи hai tay còn ẩn ẩn phát ánh sáng nhạt, càng là không dám ham chiến, bức lui đối thủ lập tức tháo chạy vào rừng cây, tôi bước nhanh đuổi theo, tới rừng cây đã không nhìn tới tung tích bọn họ.

“A Bố, giặc cùng đường chớ truy!” Nhị gia hô một câu, lập tức tôi liền trở về, hỏi: “Nhị gia, đại thúc, hai ngươi không có việc gì chứ?”

Chú trung niên kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, lại nhìn đồ án long xà trêи hai cánh tay tôi, cuối cùng đem ánh mắt phóng tới hai cái mu bàn tay, hai cái long đầu đem toàn bộ mu bàn tay bao trùm, thậm chí trêи ngón tay đều là đồ án đầu rồng.

“Ái chà, đây là lễ vật Lang Vương mang cho ngươi?” Chú trung niên kinh ngạc nói.

Tôi nói: “Đúng là lễ vật Lang Vương cho tôi, nhưng sức mạnh này là Lão tổ giúp tôi thôi phát, di, Lão tổ đâu?”

Tôi vỗ đầu, lúc này mới nhớ tới, Lão tổ đã sớm không ở trong cơ thể tôi, khi lão giả áo tang bê cự thạch đập tới tôi, Lão tổ xuất hiện, giúp tôi ngăn cản cự thạch, sau đó Lão tổ nói cho tôi sức mạnh, sau đó quần áo tôi bạo liệt mở ra, long xà đồ đằng dịch chuyển vị trí, giống như thân thể của tôi là có thể chính mình hoàn toàn khống chế.

Nói cách khác, kỳ thật Lão tổ chỉ giúp tôi không đến một phút đồng hồ thời gian? Còn lại những việc này toàn bộ đều là tôi chính mình thao tác hoàn thành?

Đột nhiên, tôi cảm giác được Lão tổ dụng tâm lương khổ, hắn sẽ không toàn bộ giúp tôi, như vậy tôi không trưởng thành, lúc ở lòng tôi đầy căm phẫn, Lão tổ dẫn đầu giúp tôi kϊƈɦ phát sức mạnh long xà đồ đằng, tôi một mình một người giết lão giả áo tang, xua đuổi hai cái quái nhân.

“Sư phó, ngươi dụng tâm, ta đã hiểu!” Tôi nhìn trêи chín tầng trời nắng gắt, nhẹ giọng nỉ non một câu.

Lang Vương mang theo ba người chúng tôi ra khỏi hạp cốc, tiến vào rừng cây phía trước, tôi cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua đầu Châm Dương Vương, mặc kệ sức mạnh nó biến hóa như thế nào, tôi tin tưởng vững chắc, chính nghĩa mới là khắc tinh của hết thảy.

Lão giả áo tang tự nhận là tính toán tốt, nhưng kết quả là tượng thần Châm Dương Vương cho dù là tự hủy sức mạnh, cũng không muốn làm hắn đạt được, có lẽ chính là bởi vì hắn tâm linh xảo trá, tàn nhẫn độc ác, loại người này là sẽ không được lọt mắt xanh thiên địa.

Cho nên nói, vô luận cái gì, làm người đều nên bảo trì một trái tim lương thiện.

Đi ra sơn động, bên ngoài sắc trời vẫn tối, tôi nhìn đồng hồ một chút, đã là đêm khuya, giờ phút này đứng ở bên cạnh hạp cốc, nhìn một vầng trăng tròn trêи thảo nguyên kia, giống như gần ngay trước mắt, rất lớn rất tròn.

Ngồi xổm xuống thân mình, tôi sờ sờ cổ Lang Vương, cười nói: “Bằng hữu, may mắn mà có sự giúp đỡ của ngươi.”

Lang Vương đối với ánh trăng rú một tiếng, âm thanh rất dài, sau đó hướng tới phương xa thảo nguyên đi đến, ở dưới ánh trăng sáng ngời dần dần biến mất, tới gần cuối cùng, nó quay đầu lại nhìn tôi một cái, lại lần nữa đối với ánh trăng tru lên một tiếng.

Tiếng tru này kéo rất dài, như là lão bằng hữu ly biệt.

Sau đó nó biến mất ở chỗ sâu trong thảo nguyên.

Trở về, Nhị gia nhàn nhạt nói: “Trong thiên địa càn khôn tràn ngập huyền cơ, tràn ngập thần bí, lúc này chúng ta nguyên bản nghĩ đến tìm kiếm sức mạnh thần bí trong tế đàn, không nghĩ tới, cuối cùng ai cũng không đạt được, A Bố lại dưới sự chỉ dẫn của Lang Vương, được đến long xà đồ đằng, vật ấy thật sự thần võ!”

Chú trung niên hỏi: “Nhị gia, A Bố có được long xà đồ đằng, có thể cùng Hỏa Vân Thương chính diện một trận chiến không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv