Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 233: Sửa lại ghế điều khiển



Bác Hải cầm một thanh đoản đao đâm tới cổ tôi, lưỡi dao sáng loáng xẹt qua con ngươi của tôi, tôi vội khom lưng nghiêng đầu né qua trong chớp mắt, hai tay quét qua hết thảy vị trí trêи đùi nhổ bảy, tám cây ngân châm!

WOW!

Tuy rằng bác Hải võ công không cao nhưng nói đến châm cứu thì tuyệt đối là cao thủ hàng đầu.

Sau khi nhổ hết ngân châm, hai chân của tôi tuy rằng có thể nhúc nhích nhưng vẫn tê cứng, mất hẳn sự linh hoạt. Để tránh né công kϊƈɦ của bác Hải tôi chỉ có thể cố chút sức cuối cùng lăn người xuống đất. Sau đó lại lăn người một vòng đứng lên.

“Ngươi chỉ có thể khống chế được hai chân của ta nhưng lại không khống chế được hai tay, ngươi có lẽ đã không nghĩ tới tình huống này đi?” Tôi cười hỏi.

Bác Hải đứng hoàn toàn trong mưa, ánh mắt lạnh lùng lao về phía tôi. Tôi chạy nhanh hai bước, một tay với lên cần gương chiếu hậu của xe buýt, đu người nhảy lên trời.

Hai chân đạp lên mép khung cửa kính xe, trong nháy mắt bật người bay lên nóc.

Tôi đứng trêи nóc xe buýt, quay đẩu nhìn lại Bác Hải, lúc này tôi mới nhìn rõ, trêи lỗ tai bác Hải không hề bông tai!

Lẽ nào phương pháp khống chế Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật của nam và nữ là không giống nhau?

Suy nghĩ một chút cũng đúng, nữ nhân mang hoa tai thì rất bình thường, còn nam nhân, mặc dù xã hội bây giờ tiến bộ, nam nhân đeo bông tai cũng rất bình thường, nhưng nếu như đeo bông tai hình hoa mai bằng lam thủy tinh có lẽ có chút hơi khó coi rồi.

Bác Hải không dừng lại, cũng chạy nhanh hai bước. Đu lên mép cửa sổ xe buýt, nhảy lên nóc xe.

Mà trong lúc bác Hải nhảy lên trêи, tôi thấy được vốn dĩ hai bàn tay không của bác Hải, giờ đây ở ngón trỏ bên trái lại đeo một cái nhẫn thép. Vừa vặn bị ánh đèn chiếu đến, sáng loáng.

Bác Hải trước kia là không bao giờ đeo bất kì thứ gì, nhẫn, dây chuyền, hoa tai, vòng tay, chưa bao giờ tôi thấy hắn dùng qua. Hắn không phải kiểu người chú ý vẻ bề ngoài.

Sư đệ của hắn, cũng chính là Quỷ thúc thì ngược lại. Quỷ thúc có chuỗi Phật châu, trêи ngón tay cái đeo ngọc ban chỉ. Trong lòng bàn tay còn cầm hai quả cầu như hạch đào, rất là có phong cách.

Tôi cảm thấy mấu chốt của vấn đề ở ngay trêи cái nhẫn kia rồi.

Chờ Bác Hải lần thứ hai xông đến, tôi cùng với Bác Hải liên tục so chiêu, có thể nói từng quyền thấu thịt (ý là đấm nhau kiểu nghiêm túc ấy mà).

Khi tôi nắm lấy tay trái bác Hải chuẩn bị mạnh mẽ tuốt đi chiếc nhẫn kia, bác Hải giống như biết đây là yếu tố then chốt, tay phải vội vàng vồ đến cổ tay trái, trong hai ngón tay của hắn nặn ra ba cái ngân châm sáng loáng!

Ầm!

Tôi vội vàng ngửa người ra phía sau, chân đạp mạnh một cước vào bụng bác Hải. Chỉ cần hắn lấy ra ngân châm, tôi nhất định phải giữ khoảng cách cùng hắn.

“Hừ hừ, muốn chạy? Cũng phải hỏi một chút ta có cho ngươi cơ hội hay không!”

Bác Hải nghiến răng nói, lời vừa dứt hắn liền vung tay về phía tôi một phát, nhất thời ngân châm rời tay bay đi.

Tôi trợn tròn hai mắt, đồng tử trong nháy mắt phóng đại gấp mấy lần, chỉ cảm thấy trong hư không có vài tia sáng bay tới, ngay sau đó vài chỗ trêи người tê rần, toàn thân bắt đầu tê dại, rốt cuộc đứng tại chỗ không thể động đậy.

“Ngươi! Ngươi dĩ nhiên biết phi châm?”

Tôi khó có thể tin, tôi chưa từng gặp qua bác Hải sử dụng chiêu thức này!

“Lão Miêu dạy hổ, cũng là cách cái chết không xa, cho nên chiêu thức phi châm ấy của ta ngay cả sư đệ ta cũng không biết. Ngươi có thể chết ở dưới tuyệt kỹ của ta, cũng coi như là chết có ý nghĩa, không lỗ rồi.”

Bác Hải cảm thán.

Ngay khi Bác Hải cầm trong tay đoản đao sắp đi tới chém đầu tôi, thình lình một bóng đen từ phía Đông ký túc xá lao xuống, thẳng vào Bác Hải.

Tôi là nhìn rõ ràng, bóng đen kia một cước đá vào trêи bả vai bác Hải, khiến hắn lảo đảo vài bước ngã khỏi nóc xe buýt.

Tô Trinh mặc một bộ áo da màu đen, cột tóc thắt bím đuôi ngựa, dĩ nhiên là đã chạy tới lầu ba, lao từ trêи cao xuống để đánh lén bác Hải.

Một cước này xác thực mãnh liệt, bởi vì Tô Trinh ra tay thật sự, mà tôi thì không giống, tuy rằng tôi đánh toàn lực, nhưng cũng không phải muốn giết chết Bác Hải, tôi biết sau khi phá giải Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật, Bác Hải sẽ thức tỉnh, cho nên tôi vẫn lưu cho hắn một cái mạng.

Tô Trinh giúp tôi nhổ ngân châm xong, lúc cả hai nhảy xuống khỏi xe buýt, Bác Hải lại muốn tiếp tục phóng phi châm, nhưng không ngờ Cát Ngọc cũng âm thầm chạy đến trong đêm mưa, phóng ra một thanh phi đao, cắm vào trêи cổ tay trái bác Hải!

Đòn phi đao này không chỉ đâm vào cổ tay bác Hải mà còn chém đứt bộ ngân châm của bác Hải, những cây ngân châm kia toán loạn rơi xuống đất, lẫn vào trong nước mưa, khó lòng có thể tìm thấy được lúc này.

Cát Ngọc đã từng giúp Tô Trinh phá giải Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật qua, biết vật ấy giải quyết như thế nào, khi đến trước mặt bác Hải, căn bản không dừng lại, một cước đạp lên lồng ngực bác Hải, một tay trực tiếp tuốt đi nhẫn thép trêи ngón trỏ

Bác Hải liền hôn mê bất tỉnh.

“Sao lại thế này?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Bạn đang đọc TruyenHD trêи website TruyenHD. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ với những đêm mất ngủ. Kakaka!

Tô Trinh nói: “Hắn tu vi quá thấp, vừa nãy cùng ngươi so chiêu đều là Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật điều khiển, thể lực hắn bị quá tải, hiện tại đã không chịu nổi nữa, dìu hắn nghỉ ngơi là được rồi.”

Tôi dìu Bác Hải về văn phòng, đặt ở trêи ghế salông. Mở đèn, tôi kéo lại cổ áo của mình, thở dài một cái.

Hiện tại bác Hải, Tô Trinh, Cát Ngọc, ba người bọn họ xem như là triệt để cùng Hỏa Vân Thương rũ sạch quan hệ, then chốt liền xem nhị gia cùng đại thúc, tôi nói với họ là đang ở ký túc xá tổng trạm, mục đích đúng là muốn để cho họ tới tìm tôi.

Nếu như không có bị khống chế vậy thì là tốt nhất. Nếu như ngược lại, vậy thì thừa cơ hội này liền phá giải Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật trêи người họ.

Cứ như vậy ở trong văn phòng một đêm, sang ngày thứ hai, Bác Hải rất xấu hổ cùng tôi trò chuyện nửa ngày sau đó đi về, tôi dặn dò bác Hải cẩn thận một chút, tuy rằng phá Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật, nhưng khó tránh Hỏa Vân Thương sẽ còn làm chuyện gì khác.

Tiễn bác Hải, tôi đứng ở cửa phòng, nhìn bầu trời âm u, hôm qua đã mưa cả đêm, ngày hôm nay vẫn là mây đen giăng kín, có lẽ buổi tối còn sẽ có mưa.

Mãi cho đến mười hai giờ khuya, Trần Vĩ nói với tôi:

“Lão đệ, nếu không có việc gì, vậy tối nay ngươi liền xuất phát một chuyến đi.”

Tôi nghĩ nghĩ, Nhị gia cùng đại thúc sẽ không trở về ngay lúc này, coi như trở về cũng là đi ký túc xá tìm tôi, cho nên tôi đơn độc lái xe đi ra ngoài cũng sẽ không có chuyện gì.

Nghĩ xong, tôi liền nhảy lên chiếc xe buýt đêm số 14 kia, chiếc xe này sau khi tôi bị tai nạn đã được sửa chữa qua một lần, rất nhiều đồ vật cũ kĩ đều đã sửa mới lại.

Hơn nữa khi tôi ngồi xuống ghế lái, cảm giác cùng trước kia cũng khác hoàn toàn

Ghế lái cũng đã bị sửa chữa qua!

Tôi chợt nhớ trước kia đại thúc, bác Hải còn có cả Trần Vĩ, đều nhắc tôi được mở ra ghế điều khiển. Nhưng tôi đã không mở ra, lại có người khác ở trước mặt tôi mở ra.

Nghĩ tới đây, tôi xem đồng hồ, còn có sáu phút nữa mới đến 12 giờ đêm, tôi liền xuống xe. Chạy đến văn phòng nhìn thấy Trần Vĩ, tôi vội vã hỏi:

“Trần ca, này xe buýt 14 kia đã sửa lại những chỗ nào?”



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trần Vĩ sững sờ, sau đó nói nào là đầu xe, cần gạt nước, thượng vàng hạ cám nói một tràng. Nhưng chính là không nhắc đến ghế điều khiển.

Chỗ ghế điều khiển rõ ràng đã được sửa rồi, ngồi xuống rõ ràng thoải mái hơn, bọc ghế đều đổi thành da thật, muốn nói không sửa lại tuyệt đối là nói mò.

Tôi thăm dò hỏi: “Ghế lái đâu, đã sửa lại chưa?”

Trần Vĩ vừa cúi đầu chuẩn bị xem văn kiện, lại ngẩng đầu nghĩ nghĩ liền nói:

“Có sửa lại a, làm sao vậy?”

Tôi vội vàng tiến đến trước bàn làm việc, hạ thấp giọng hỏi:

“Ngươi không phải là nói, chỗ ghế điều khiển tuyệt đối đừng mở ra xem sao? Hiện tại chẳng phải là đã mở ra?”

Trần Vĩ bắt đầu sững sờ, sau đó cả kinh, đùng một cái hung hăng vỗ trêи bàn, thất thanh nói:

“Đúng vậy! Mẹ nó ta đem việc này quên mất!”

Hai tôi bốn mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương thấy được sợ hãi vô hạn, tôi cảm thấy sau lưng bốc lên từng luồng khí lạnh, cả người đều nổi da gà.

“Chuyến cuối buýt 14 này, còn… còn dám xuất phát sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Trần Vĩ nuốt một miệng lớn nước bọt, yết hầu lên xuống liên tục,dè dặt nói: “Nếu không… Nếu không trước tiên đừng xuất phát?”

Cũng không chờ tôi trả lời, Trần Vĩ còn nói:

“Nhưng hôm nay thời tiết như này mà còn không xuất bến, có chút nói không xong, đi, hai ta lên xe xem một chút.”

Chờ chúng tôi lên xe đồng thời nhìn chằm chằm chỗ điều khiển. Hắn nhìn tôi một chút… tôi lại nhìn hắn một cái, cuối cùng Trần Vĩ nhỏ giọng nói:

“Nếu không hai ta cùng mở ra xem? Nhìn xem bên trong đồ vật còn ở đó hay không?”

Tôi lập tức xua tay, nói:

“Trần ca đợi lát nữa! Ngươi nói cho ta biết, trước đây chỗ ghế điều khiển đến tột cùng là để cái gì?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv