Tôi biết tiểu tử này, hắn chính là tài xế xe buýt đêm số 14 lâm thời từ trạm Tiều Hóa chạy đến buổi tối hôm trước.
Trần Vĩ nghĩ một chút rồi nghiêng đầu hỏi tôi:
“Lão đệ, ngươi nói xem là chạy hay không chạy? Ngươi nói chạy, ta liền cho chạy, ngươi nói không chạy ta liền cho nghỉ”
Tôi sửng sốt cười nói:
“Trần ca, ngươi là quản lý, tự ngươi quyết định là được rồi a.”
“Tiểu Vương, ngươi có biết uống rượu không?” Trần Vĩ cười tủm tỉm hỏi.
Tiểu tử này thụ sủng nhược kinh gật nhẹ đầu đáp:
“Biết uống chút chút ạ.”
“Biết chính là biết, cái gì mà chút chút, tới ngồi xuống, đêm nay không xuất chuyến.” Trần Vĩ trực tiếp vẫy tay với Tiểu Vương, kêu hắn ngồi xuống.
Tôi đi lấy bát đũa cho hắn, ba người cùng nhau ăn ăn uống uống trò chuyện náo nhiệt.
Uống đến hơn nửa giờ, nhân lúc Trần Vĩ đi WC, tôi liền hỏi Tiểu Vương:
“Huynh đệ, trạm Tiều Hóa bên kia, tại sao lại đột nhiên tăng thêm một chuyến buýt đêm 14?”
Tiểu Vương sửng sốt, gắp một miếng ngó sen bỏ vào trong miệng không kịp nhai liền nói:
“Tôi cũng không biết a. Là chủ nhiệm Trương bên kia nói, tôi cũng không rõ lắm chuyện này là như thế nào.”
“Ha hả, cũng không phải chuyện xấu a, mở tuyến buýt đêm này chỗ tốt khác thì không có, chỉ là tiền lương cao, làm tốt một năm thì nhà, xe đều có cả.”
Kỳ thật khi nói câu này là tôi muốn dò hỏi thử một chút, xem hắn có được hưởng đãi ngộ giống như tôi hay không.
Nếu cùng tôi giống nhau thì có thể nói chuyến buýt đêm 14 mới kia nhất định là có vấn đề.
Hắn nói:
“Một tháng chỉ có hai ngàn sáu, làm sao có thể mua nổi nhà a, thực ra thì để mua cái ô tô rẻ rẻ chút thì cũng không có vấn đề. haizz…”
Chầu rượu này từ lúc 8-9 giờ tối kéo dài đến tận ba giờ đêm, vốn tôi và Tiểu Vương là không quen biết, ấy vậy mà cũng đã thành xưng huynh gọi đệ.
Rượu chính là cái thứ kì lạ như vậy, cho dù là xa lạ đến đâu, uống một bữa rượu là đều thành huynh huynh đệ đệ hết.
Tôi dìu Trần Vĩ về ký túc xá của hắn, lại đưa Tiểu Vương về lầu hai, còn lại một mình tôi ngồi lại tại phòng làm việc.
Nói thật, tôi không có say, mặc dù tôi cũng uống khá nhiều rượu nhưng tôi tự biết khống chế chính mình, tôi biết giới hạn của mình, khi đã đến giới hạn thì một giọt cũng không uống nữa.
Ngồi trêи ghế của Trần Vĩ, quả thực rất mềm mại thoải mái, mấy lãnh đạo ngày thường thực sự là thoải mái a, một tách trà đậm, ngồi ghế xoay, chơi vi tính. Thỉnh thoảng ký duyệt vài cái văn bản là xong rồi.
Tôi không định ngủ, chuẩn bị mở máy tính của Trần Vĩ chơi cờ tỷ phú, nhưng khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn trêи màn hình camera, giống như có một bóng người vừa lóe qua.
Vị trí camera này chính là tại cổng lớn của trạm.
Tôi nghĩ rằng mình đã uống quá nhiều nên đã hoa mắt, xoa xoa hai mắt tiếp tục xem. Lần này nhìn lại không khỏi giật mình cả kinh.
Có một người thân hình linh hoạt như vượn, đang bám ở trêи cửa sắt nhanh chóng trèo lên trêи, chẳng mấy chốc đã có thể nhảy vào trong trạm rồi.
Hắn thân hình hơi béo, nhưng động tác lại phi thường linh hoạt, tôi nhìn kỹ lại, phát hiện người này chính là bác Hải!
Trong đêm mưa to như hôm nay, hắn lại mò đến trạm tổng để chuẩn bị ám sát tôi, có lẽ là mệnh lệnh của Hỏa Vân Thương.
Cuối cùng thì cho đến bây giờ, bác Hải vẫn bị điều khiển bởi Mai Hoa Chuyển Tâm thuật.
Tôi cười lạnh một tiếng, chính mình khổ luyện Hoàng Cực thuật lâu như vậy, đêm nay có thể thử kiểm tra kết quả rồi.
Nhìn chằm chằm màn hình camera một lúc lâu, xác định chỉ có một mình bác Hải, tôi liền tắt đèn trong phòng làm việc, một mình ngồi trong bóng tối
Nhưng!
Tôi để mở cửa văn phòng.
Cửa phòng mở rộng, trong phòng tối đen, tôi kéo cái ghế lại ngồi ở chính giữa văn phòng, nhìn ngoài trời mưa to.
Trong làn mưa xuất hiện một bóng đen, tôi lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc đã tới.”
Bóng đen kia cười cười, nói:
“Hảo tiểu tử, lần trước để ngươi trốn thoát, lần này ngươi sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa chứ?”
Tôi cười nói:
“Không nhất định, lúc này tôi không có cơ hội chạy trốn, nhưng lại có thực lực giết chết ngươi!”
Dứt lời, bóng đen đá một cước lên cây chổi ở cửa văn phòng, cán chổi nhắm thẳng tôi mà bay tới như một thanh lợi kiếm, hai tay của tôi dùng sức vỗ một cái lên ghế tựa, thân thể bay lên không, cây chổi vụt một tiếng, cắm vào phần tựa lưng của ghế!
Không chờ tôi rơi xuống đất bóng đen đã phóng tới, tôi ở trêи không trung, liên tục tung chân đá về phía hắn, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, mỗi lần đá chân là một lần thay đổi vị trí.
Tôi biết bác Hải là cao thủ châm cứu, nếu để cho hắn dùng ngân châm phong bế huyệt đạo của tôi, để cho tôi bất động tại chỗ, vậy coi như mặc người chém giết rồi.
Bây giờ mệnh lệnh của Hỏa Vân Thương chắc chắn không phải là bắt sống tôi trở lại nữa. Mà là giết lập tức, phát hiện Lưu Minh Bố, lập tức giết chết!
Tôi đá liên hoàn cước, bức bóng đen lui về phía sau, hai tay hắn có chút đỡ không kịp, bị đá lui đến tận cửa văn phòng.
Khi tôi hết lực vừa rơi xuống đất liền nhanh chóng bật người lên, hai tay nắm lấy một bên mép cửa, chụm hai chân lại, dùng sức đạp về phía ngực của bóng đen.
Ầm!
Một tiếng vang vọng, bóng đen bị tôi triệt để đá ra khỏi văn phòng, lảo đảo vài bước bại lộ hoàn toàn trong mưa.
Tôi cười lạnh một tiếng, cầm lên hai cái dù đen ở bên cạnh ghế salon trong văn phòng, đi ra ngoài ném một cái về phí bóng đen, nói:
“Bác Hải, dù sao ngươi và ta cũng từng kề vai chiến đấu, đây coi như là sự tôn kính ta dành cho ngươi”.
Bác Hải bung dù, đứng dưới mưa nhìn tôi.
Bên trong tổng trạm vận chuyển hành khách rất lớn, bởi vì buổi tối còn phải đậu rất nhiều xe buýt, hơn nữa ở góc sân đông nam còn có một đèn cao áp, đoán chừng phải hơn một nghìn watt, nhưng tiếc rằng bị ký túc xá chắn lại, nơi chúng tôi này vẫn là một vùng tối tăm.
“Vừa nãy ngươi không đánh lại được ta, ta biết là vì ở trong phòng, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta đến bãi đậu xe so chiêu, được không?”
Tôi chống dù đứng dưới mưa hờ hững nói.
Bác Hải đã lớn tuổi, ánh mắt không tốt lắm, ở trong bóng tối cùng tôi so chiêu tự nhiên là phải thua thiệt, tôi vừa nãy chính là thăm dò thực lực của hắn đến tột cùng ra sao, đồng thời cũng đo lường thực lực của chính mình.
Bác Hải cùng tôi che dù đi song song, đồng thời đi về phía bãi đậu xe, nơi này rộng rãi, lại có ánh đèn sáng rõ, có mười mấy chiếc xe buýt đang đậu ở nơi này.
“Động thủ đi!” Tôi đối với bác Hải cao giọng nói.
Bác Hải giơ dù đen lên cao, lao nhanh về phía tôi, mỗi một chân đều làm bọt nước bắn lên cao hơn ba thước, tay phải làm thủ thế một cái hổ trảo chộp tới bả vai của tôi.
Tôi khá là thích một loại thối pháp* trong Hoàng Cực thuật, đó là loại thối pháp đặc biệt của Lão tổ, nhất định phải có Thiết Tâm, hoặc là nhất định phải là người có thể chất đặc thù mới có thể luyện tập. Tôi đã đặc biệt bỏ ra nhiều công phu để luyện tập bộ thối pháp này.
Tay phải giơ dù, tay trái tôi thành chưởng, nghiêng nghiêng vỗ tới. Chiêu này tựa như rắn hổ mang ngủ đông tập kϊƈɦ, một chưởng vỗ vào cổ tay bác Hải, nhất thời đánh tan hổ trảo của hắn.
Không chờ hắn phản ứng lại, tôi phóng người lên, lần thứ hai hướng về bộ ngực hắn đá liên tục hai cước, cước cuối cùng, tôi vung thẳng chân đá vào cằm của hắn!
Tôi cùng bác Hải đồng thời lộn một vòng trêи không trung, khi áo gió màu đen trêи người tôi bung ra trêи không tôi quay đầu nhìn lại bác Hải, miệng hắn đang phun đầu máu tươi nhưng đã bị mưa xối xả cuốn trôi đi
Sau khi hạ xuống, tôi vuốt lại vạt áo gió, nghi ngờ hỏi:
“Bác Hải, ta biết ngươi biết công phu, nhưng không nghĩ tới công phu của ngươi lại kém như vậy”
Bác Hải từ dưới đất bò dậy, ném xuống cây dù trong tay, lau sạch máu tươi trêи miệng, nói:
“Ta vốn là không biết công phu, nhưng ngươi có thể đã quên ta là sử dụng ngân châm.”
“Ha ha ha, vậy thì có thể thế nào đây?” Tôi nhìn chằm chằm bác Hải, lớn tiếng cười nói. Chỉ là tiếng cười bị át bởi tiếng mưa đầy trời.
“Vậy ngươi có bản lĩnh tới đá ta hai cước nữa?” Bác Hải híp mắt nói.
Tôi cả kinh, muốn di chuyển nhưng phát hiện hai chân của mình hoàn toàn không thể động đậy!
Đứng nguyên tại chỗ, hai tay của tôi không có việc gì, nửa người trêи cũng không sao, nhưng hai chân là không cách nào nhúc nhích, thật giống như đôi chân này căn bản không phải là tôi vậy!
“Ha ha ha ha, A Bố, ngươi là còn trẻ a, là trưởng bối của ngươi, để sau khi ta lấy đi đầu ngươi, hàng năm đến ngày này ta sẽ đốt hương cho ngươi”.
Vụt một tiếng, bác Hải từ trong tay áo rút ra một thanh đoản đao, hướng về tôi chậm rãi đi tới, ánh đèn hơn một nghìn watt chiếu rọi ở trêи đoản đao, chiếu xạ ra ánh đao sáng loáng.
“Chịu chết đi, Lưu Minh Bố!”