Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 212: Sự Nuối Tiếc Của Nghịch Thiên



Editor: Cua

Nam tử mang mặt nạ trắng kia nhìn tôi chằm chằm, không nói gì, lúc này đi vài bước, bỗng nhiên xông vào bụi rậm ven đường.

Tôi một thân một mình đứng tại chỗ, nói thật, tôi ngốc rồi, đại não tôi trống không!

Thậm chí tôi bắt đầu hoài nghi cuộc đời của mình, nhớ tới một suy đoán của chính mình, cuộc đời của tôi, có phải là giấc mộng của một người nào đó không?

Lưu Minh Bố này, là thật sự tồn tại trêи thế giới này, hay là nhân vật được nghĩ ra trong giấc mộng của người khác? Chờ khi người kia tỉnh mộng, Lưu Minh Bố tôi sẽ không tồn tại?

Mà cái người nằm mơ này, ở trong mộng của hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể để cho tôi phát sinh bất cứ chuyện gì, để cho tôi gặp những chuyện khó tin, hắn giống như Thượng Đế, nhấc hai chân của tôi, vung qua vung lại. Muốn ném tới đâu thì ném.

Tôi yêu Cát Ngọc nhất, thế nhưng nàng lại xuoobfgs tay với tôi?

Nghĩ tới đây, tôi mau liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cát Ngọc, Nhưng tổng đài nhắc nhở: Số mãy đã tắt.

Tôi không nhớ mình trở lại bệnh viện bằng cách nào, tôi nằm ở trêи giường bệnh, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, tôi hy vọng người đạp tôi té xuống đất không phải là Cát Ngọc, chỉ là một người giống Cát Ngọc mà thôi.

Chẳng lẽ, là Đao Như sống lại sao?

Đao Như nhất định là chết rồi, thuật cải tử hồi sinh, thật sự có tồn tại không? Tôi chỉ biết bác Hải đã từng mượn xác hoàn hồn. Phương pháp cụ thể thế nào tôi không biết, Nhưng Đao Như là một trăm phần trăm đã chết, thi thể đã bị Phạm Diễn Thần Thụ ăn hết, vậy linh hồn đâu?

Đầu óc của tôi rất loạn. Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến tôi rối trí.

Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn là trợn to mắt, tôi không biết tối ngày hôm qua mình có ngủ không, hay vẫn là mở to mắt như vậy ngủ mấy tiếng.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người ăn mặc theo phong cách Punk (cá tính, phá cách, mạnh mẽ) bước vào, đầu đội mũ, là cùng một kiểu với quần áo, che khuất nửa khuôn mặt của hắn.

Hơn nữa, hắn còn đeo khẩu trang, có thể nói: mặt của hắn che đậy vô cùng kín, trừ đôi mắt lộ ra ngoài, thì không nhìn thấy những thứ khác.

“Ngươi là ai!” Tôi một cái giật mình, trực tiếp từ trêи giường ngồi dậy.

Hắn ấn tay tôi, ra hiệu tôi chớ lo lắng, lúc này hắn cởi mũ, lấy xuống khẩu trang, tôi định thần nhìn lại, người này chính là nam tử đeo mặt nạ cứu tôi tối qua.

“Ta chính là Nghịch Thiên.” Hắn lẳng lặng nói với tôi.

“Nghịch Thiên ?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Lúc này hắn đối mặt với tôi, đưa lưng về phía cửa sổ, chậm rãi tháo mặt nạ, quả nhiên phía sau mặt nạ là gương mặt của người rơm, sau đó hắn lại đeo mặt nạ lên.

Lần này, không chờ hắn nói chuyện, tôi liền cướp lời: Người rơm bên trong nhà xưởng, cùng với người rơm trêи Thiên Sơn, và chú Quỷ, có phải là đều có quan hệ với ngươi?

Tôi cắn răng hỏi.

Nghịch Thiên nói: Tính là có quan hệ, cũng không tính là có quan hệ.

Tôi hừ lạnh một tiếng, lúc này từ trêи giường ngồi dậy, nói: Mẹ nó, đừng có giỡn với ta, từ nhà cổ Dân quốc, Thanh Linh cổ trấn cho đến hang rồng Thiên Sơn, kẻ đeo mặt mặt nạ, người rơm, vẫn nhiều lần xuất hiện trong cuộc sống của ta, thiết kế ra các loại cạm bẫy, con mẹ nó, ngươi còn muốn gạt ta đến bao giờ?

Cơn giận của tôi, hoàn toàn không có cách nào áp chế, giờ khắc này một mạch nói ra.

Tôi nổi giận, là bởi vì tôi từng ở bên trong Quỷ Nhãn nhìn thấy tình cảnh Nghịch Thiên và chú Quỷ có quan hệ, nhất định là đồng bọn cùng hợp tác.

Vì lẽ đó, bây giờ Nghịch Thiên rõ ràng là đang nói những lời vớ vẩn, tôi liền trực tiếp nổi giận.

Nghịch Thiên nói: Con rối hình người trong nhà xưởng, phương pháp luyện chế là ta cho chú Quỷ, nhưng những con rối này không phải ta chế luyện, người cũng không phải do ta giết, linh hồn cũng không phải là ta thu thập.

“Người đeo mặt nạ trêи núi Thiên Sơn, có quan hệ với ngươi hay không?” Tôi lại là cắn răng hỏi hắn.

Tôi rất muốn nhảy tới, đánh hắn một trận, nhưng chỉ sợ đánh không lại hắn, vì lẽ đó liền nhịn xuống.

“Thiên Sơn? Mấy kẻ kia không có quan hệ gì với ta, nếu như trêи Thiên Sơn xuất hiện người đeo mặt nạ, hẳn là có quan hệ với chú Quỷ, phương pháp luyện chế mặt nạ, cùng với phương pháp luyện chế người rơm, đều là ta nói cho hắn.

Hắn câu nói này, ngược lại tôi lại có một chút tin tưởng, bởi vì chú Quỷ đúng là từng đi Thiên Sơn, hơn nữa còn đuổi theo chúng tôi tiến vào bên trong hang rồng Thiên Sơn, càng làm cho người ta tức giận chính là, chú Quỷ giả dạng thành bác Hải, còn muốn đánh lén lão tổ, chỉ có điều bị lão tổ phát hiện.

“Vậy tối hôm qua tại sao ngươi lại cứu ta?” Tôi cảm thấy, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (tự nhiên ân cần tốt bụng, không phải kẻ gian thì cũng là đạo tặc), con mẹ nó, tôi không tin. Lúc tôi không gặp nguy hiểm, hắn không xuất hiện, mà cứ mỗi lần tôi gặp nguy hiểm, ở thời khắc mấu chốt, hắn lại tới.

Trêи đời có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Nghịch Thiên nói: Ban đầu ta cùng chú Quỷ quả thật có hợp tác, nhưng mục đích của ta là vì tìm kiếm mắt Quỷ, sau đó mắt Quỷ rơi vào trong tay ngươi, ở trêи đảo Quỷ Vực, Quỷ Băng cũng bị các ngươi chém chết. Cho nên ta liền ẩn giấu đi.

“Ngươi trước tiên trả lời ta, tối hôm qua tại sao phải cứu ta?” Tôi không muốn để cho Nghịch Thiên đổi chủ đề, lại một lần nữa nhấn mạnh.

Nghịch Thiên nói: Bởi vì ngươi đối với ta có hiểu lầm rất sâu! Một khắc kia khi ta rời khỏi Thanh Linh cổ trấn, ta liền không liên quan tới bất kỳ người nào, nhưng chú Quỷ lợi dụng người rơm, làm ra nhiều chuyện trái với lẽ trời, ta cũng không nghĩ sẽ tạo thành ảnh hưởng như vậy, hơn nữa, ta biết, bây giờ ngươi cùng với một đám bằng hữu của ngươi, hiểu lầm ta sâu sắc.

“Vậy ngươi tìm đến ta, chính là muốn hóa giải hiểu lầm, giải thích cho ta, ngươi là người tốt, không liên quan tới những chuyện này, phải không?” Tôi chua lòm nói.

Nghịch Thiên nói: Không, ta tới tìm ngươi, không chỉ là hóa giải hiểu lầm, mà là phải giúp ngươi! Ta muốn tự tay giết chú Quỷ, hắn vi phạm ước định ban đầu của ta với hắn, hắn lợi dụng bí thuật ta cho hắn, trắng trợn chế tạo người rơm, không biết đã nhốt bao nhiêu linh hồn!

Khi nói đến đây, Nghịch Thiên cũng có chút tức giận.

Tôi suy nghĩ kỹ một chút, con rối hình người bên trong nhà xưởng lúc trước, có vẻ như cũng chỉ có người rơm, không có tượng đất, không có người sứ, cũng không có búp bê vải, hẳn phải là bí thuật Nghịch Thiên tự mình nói cho chú Quỷ.

Hiện tại, tôi cũng không giống tiểu hài tử đơn thuần ngốc nghếch, người khác nói cái gì liền tin cái đó.

Tôi nói: Được, ý tốt của ngươi ta nhận, không chuyện gì thì ngươi đi đi.

Nghịch Thiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, trước khi ra khỏi cửa, nói một câu: Lúc rời đi Thanh Linh cổ trấn, ta đã từng nói, những việc này không có quan hệ gì với ta. Hiện tại ta vẫn cứ dùng hành động thực tế chứng minh, những việc này thực sự không liên quan tới ta. Tương lai ngươi sớm muộn cũng sẽ biết.

Nghịch Thiên đi rồi, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho nhị gia, tổng đài nhắc nhở máy đã tắt, gọi chú trung niên, vẫn là nhắc nhở tắt máy.

Cuối cùng lại gọi cho bác Hải, lại là nhắc nhở ngoài vùng phủ sóng.

Tôi thật muốn chết!

Giống như trong trời đất, không có lấy một người bằng hữu.

Cuối cùng, tôi cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi cho Tô Trinh, tôi cảm thấy, cho dù điện thoại của tất cả mọi người đều không gọi được, thì chí ít vẫn sẽ gọi được cho Tô Trinh.

Ngay khi tôi sắp gọi cho Tô Trinh, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, tên người gọi hiển thị chỉ có hai chữ.

Cát Ngọc!

Tôi mau chóng nhấn phím nhận, liền hỏi: Cát Ngọc, em ở đâu!

Tôi la lên, thanh âm của rất lớn, khiến bệnh nhân tản bộ bên ngoài phòng bệnh giật nảy mình, lúc này ngoẹo cổ, nhìn vào cửa sổ, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi liền kéo rèm cửa sổ xuống, nghe Cát Ngọc trả lời: A Bố, tối hôm qua, em trọ bị đánh lén trong nhà trọ, may mà em trốn đi kịp thời.

Nghe được Cát Ngọc câu nói này, tôi suýt chút nữa rơi nước mắt, quả nhiên Cát Ngọc đánh tôi hôm qua là giả!

Tôi nói: Em ở đâu? Bây giờ anh đi tìm em!

Cát Ngọc nói: Đừng! Em không biết hiện tại mình có nguy hiểm hay không, tạm thời không cần tìm em, chờ sau khi em an toàn, em sẽ gọi cho anh một cuộc.

Tôi nặng nề ừ một tiếng, Cát Ngọc cúp điện thoại.

Hai chúng tôi luôn luôn như vậy, tuy rằng rất ít khi gọi điện thoại, thế nhưng mỗi lần gọi điện thoại, tuyệt đối sẽ không xuất hiện anh anh em em, lời nói đường mật, cái gì mà anh nhớ em lắm, em yêu anh gì gì đó, rất ít nói. Nhưng tình cảm hai chúng tôi vô cùng kiên định, vô cùng vững chắc.

Vào giờ phút này, tâm trạng của tôi mới hơi hơi tốt một chút, hóa ra Cát Ngọc tối qua, đúng là giả. Chẳng trách khi tôi gọi nàng, trong ánh mắt của nàng lại không có một tia tình cảm, giống không quen biết tôi.

Nhưng Cát Ngọc giả này đến từ đâu?

Tôi từng nghe Tô Trinh nói, có người ở trong nội thành chuẩn bị phục sinh một nhóm cương thi, chẳng lẽ còn có kỹ thuật nhân bản nữa?

Sau khi màn đêm buông xuống, điện thoại di động vang lên, sau khi kết nối, Cát Ngọc nói với tôi: A Bố, em ở bờ sông công viên, anh mau tới đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv