Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 211: Xoay Ngược Cạm Bẫy



Editor: Sên

Người phụ nữ kia nói: Được

Lập tức cô ta liền ngồi trêи chiếc ghế dài bụi bặm bên cạnh tôi. Cô ta vừa mới ngồi cạnh, tôi liền ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc

Thứ mùi này giống với mùi thịt lợn bán ở chợ, có mùi tanh giống nhau. Theo như cái tôi vừa lấy ra lúc nãy thì cái đùi gà này mùi có chút khác.

Tôi không lộ ra vẻ gì, liếc mắt nhìn về hai bên đường phố tối tăm, mơ hồ cảm thấy trong bóng tối có thật nhiều hơi lạnh và cả những con ngươi nhìn tôi chằm chằm

“Đại tỷ, chó này chị mua ở đâu thế?” Tôi nhìn chằm chằm con chó hoang, cười hỏi

Người phụ nữ kia cười nói: Mua ở trêи chợ chứ sao, nhưng mà lại không có nhiều thời gian chăm sóc nó, làm sao vậy?

“Vậy à, thế con chó kia cũng là ngươi mua à?” Tôi chỉ vào phía sau cô ta hỏi.

Khi nàng ta xoay người qua chỗ khác, trong nháy mắt tôi vội vàng giơ tay lên, móc từ trong túi ra một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào. Đây là Nhị gia cho tôi, hai ngày nay tôi đã điêu khắc lại nó rồi, cắt xén đi không ít, có thể cất vào trong túi

Vụt một tiếng, tôi cầm thanh kiếm gỗ đào cắm vào trêи tay trái đặt trêи ghế gỗ!

Một chiêu kiếm này giống như cắt đậu hũ, trực tiếp đâm vào trong bàn tay của nàng ta, lúc này vết thương của cô ta bắt đầu toả ra rất nhiều khói trắng, ngửi vào làm người ta buồn nôn.

Cô ta kêu to một tiếng, vùng tay thoát khỏi kiếm gỗ đào, sợ hãi xoay người chạy, cho nên tôi xác định cô ta không phải người bình thường, bởi vì trêи cánh tay cô ta toàn là thi ban! (những vết thâm nhỏ trêи da thịt người chết)

Cũng do tôi có thể nhìn rõ sự vật trong màn đêm, hơn nữa tôi cũng từng theo chú trung niên đi đến núi Long Hổ, lúc ấy còn tận mắt nhìn thấy thi ban như thế nào, cho nên tôi liền ra tay trước, trực tiếp dùng kiếm gỗ đào chém cô ta!

Lần này thử một lần lại đúng như dự đoán, người phụ nữ này chính là cương thi.

Tôi đang suy nghĩ có nên đuổi theo hay không thì bỗng nhiên ở phía đông con đường ào ào chạy ra ba mươi, bốn mươi người trung niên ánh mắt đờ đẫn, hành động chậm chạp.

Áo bọn hắn rách nát, lúc này chúng không chớp mắt nhìn tôi chằm chằm, chầm chậm vây quanh tôi.

Tôi nhìn bọn họ, nhìn ra được tận 30 người. Nhất định bọn họ là cương thi, hút máu cũng tương đối nhiều, thịt trêи người cũng sinh trưởng tốt hơn trước, chắc do máu tươi cung cấp không đủ. Trêи cánh tay vẫn còn hiện rõ một mảng thối rữa

Đây đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi. Tôi chuẩn bị xong bùa chú Nhị gia để lại cho, còn có chu sa, vốn cho rằng bọn cương thi này cũng không có nhiều, mà với bản lĩnh của tôi thì hoàn toàn có thể giết chết bọn chúng, ai biết một lúc lại tuôn ra tận hơn ba mươi người, đúng là cho tôi ăn đủ

Ngay khi tôi chuẩn bị chạy trốn thì chợt thấy phía sau đoàn người có một bóng người quen thuộc.

Nàng mặc một bộ áo da đen, tóc rối tung ở đầu vai rất là gợi cảm, lúc này theo sau phía bọn cương thi đi chầm chậm về phía tôi.

“Cát Ngọc!” Tôi trợn to mắt, khuôn mặt khó có thể tin được, Cát Ngọc tại sao lại đi cùng những cương thi này?

Chẳng lẽ là lẫn vào bên trong đám cương thi chuẩn bị tiếp ứng tôi à? Nhưng tại sao nàng lại mặc như vậy?

“Cát Ngọc!” Tôi lại hô to một tiếng. Lúc này tôi đã đánh mất cơ hội chạy trốn tốt nhất, bị những cương thi kia quay xung quanh.

Con ngươi của Cát Ngọc rõ ràng đã trở nên lớn hơn, tuy nhìn càng gợi cảm nhưng tôi biết Cát Ngọc này có chút khác biệt.

Cát Ngọc lạnh lùng nhìn ta, nói: Giao ra Mắt Quỷ, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.

Tôi sững sờ, trực tiếp choáng váng, tuy rằng vừa nãy cũng đã cảm giác được bầu không khí có vẻ không đúng nhưng khi Cát Ngọc nói ra câu nói này, tôi vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, tôi dùng sức cắn ngón tay của chính mình, cảm thấy mình hẳn là đang tiến vào ảo giác.

“Cát Ngọc, em…em đùa gì thế?” Tôi lúng túng nhưng vẫn cười nói một câu, đi về chỗ Cát Ngọc.

Ai biết vừa tới trước mặt Cát Ngọc nàng lại trực tiếp nghiêng người một cước đem tôi đạp bay ra xa ba, bốn mét. Thân thể của tôi cứ thế lăn vài vòng trêи đất, lúc này mới nằm im không động đậy.

Ngực bị đá một cú nghiêm trọng, thêm vào vết thương cũ liền phù một tiếng, tôi ói ra một ngụm máu lớn.

“Cát… Ngọc, em… em làm sao vậy!” Tôi nằm trêи mặt đất, chật vật ngẩng đầu lên cắn răng hỏi nàng.

Tôi đang nghĩ, Cát Ngọc này nhất định là giả, Cát Ngọc thật tuyệt đối sẽ không làm thế với tôi

Cát Ngọc mang theo đám cương thi kia lần thứ hai đem tôi vây lại, dẫm một cước lên ngực của tôi, lạnh lùng nhìn tôi nói: Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Mắt Quỷ ra, ngươi có thể sống!

Tôi thật sự muốn điên luôn!

Thế giới này làm sao vậy?

Hai ngày trước tôi ở trêи giường bệnh vẫn cùng Cát Ngọc xì xào bàn tán xem thật ra nên dùng kế gì để dụ kẻ phía sau đi ra, mà tôi liền làm mồi nhử, Cát Ngọc nấp xung quanh tuỳ cơ hành động, trong lúc tôi không gánh được thì ở trong bóng tối giúp tôi, trực tiếp xuất hiện cũng được

Có thể người làm ra bẫy này đã bố trí xong rồi, đến cuối cùng rơi vào bẫy không phải kẻ địch phía sau mà chính là tôi?

Tôi trừng mắt, đúng là đánh chết cũng không tin được tại sao Cát Ngọc lại như vậy? Chẳng lẽ lão tổ đã từng nói trêи người nàng có bí mật chính là nói nàng đối với tôi không trung thành? Vẫn luôn ở sau lưng gạt tôi?

Lẽ nào tất cả những âm mưu này đều do nàng bày ra?

Như vậy cũng không đúng, Cát Ngọc đi cùng với tôi đã bao lâu rồi? Lúc trước khi chiếm được Mắt Quỷ, nàng không muốn giết tôi, sau khi tôi chiếm được Mắt Quỷ rồi, lúc còn chưa nuốt vào bụng, nàng vẫn có thời gian lừa tôi để lấy nó đi mà.

Dù sao, trêи thế giới này, ai tôi cũng không tin thì tôi vẫn tin tưởng Cát Ngọc!

“Cát Ngọc! Rốt cuộc em bị làm sao vậy!” Tôi cắn răng rống to.

Ầm!

Lúc tôi vừa mới rống lên, Cát Ngọc lại hung hăng dẫm vào lồng ngực của tôi, tôi chỉ cảm thấy xương sườn lại gãy luôn rồi.

“Đem hắn về!” Cát Ngọc quát một tiếng, lúc này đoàn cương đi ra, khiêng lấy tôi chuẩn bị kéo đến trêи xe, tôi không biết bọn họ định đem tôi đến nơi nào, chỉ cảm thấy Cát Ngọc không nên như vậy.

Lúc này nghĩ lại, có phải Cát Ngọc cố ý diễn kịch không? Có phải nàng hoà lẫn vào đám cương thi để lấy được sự tin tưởng rồi sau đó tới bắt tôi không?

Nhưng trong hai ngày ngắn ngủi mà Cát Ngọc lại có thể dành được sự tín nhiệm của kẻ địch sao?

Nếu như nói Cát Ngọc một mực lừa dối sau lưng tôi, lừa dối tình cảm của tôi thì đánh chết tôi cũng không tin, nhưng bây giờ sự thật ở trước mặt tôi, tôi thật sự sụp đổ

Tôi thậm chí còn không biết tại sao tôi vẫn còn sống sót được

Ngay khi bọn cương thi sắp đem tôi kéo đến trêи xe, bỗng nhiên trêи đỉnh cây ngô đồng có một bóng đen lóe lên, chỉ cảm thấy một luồng âm phong kéo tới, không chờ tôi ngẩng đầu nhìn thì mấy cái cương thi xung quanh đã hét thảm một tiếng, sau đó ngã xuống đất.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, kinh hãi!

Từ cành cây ngô đồng lướt đến một người mặc y phục dạ hành, mang mặt nạ, mặt nạ của hắn chính là khuôn mặt tươi cười màu trắng, cùng mặt của Nghịch Thiên giống nhau như đúc!

Cát Ngọc như gặp kẻ thù, lúc này vẻ mặt nam tử hướng về phía Cát Ngọc tập kϊƈɦ, Cát Ngọc nhón mũi chân, thân thể bay lên không trung như chuồn chuồn lướt nước, hướng về phía nam tử đeo mặt nạ đá liên tục mấy cái, đá cho hắn liên tiếp lui về phía sau.

Đây không phải là Cát Ngọc!

Đây tuyệt đối không phải Cát Ngọc!

Cát Ngọc không có thân thủ mạnh mẽ như vậy, công phu như vậy tôi cảm thấy đều có thể liều mạng cùng chú trung niên đánh một trận, tôi đi theo Cát Ngọc hơn nửa năm chưa từng thấy thân thủ của nàng như vậy bao giờ, có thể không có cơ hội thấy, cũng có khả năng nàng không bộc lộ ra nhưng tôi khẳng định đó không phải là Cát Ngọc.

Bởi vì tính cách của Cát Ngọc không phải là loại nữ nhân yêu quyền cước đấm đá.

Có thể nếu như nàng không phải là Cát Ngọc thì Cát Ngọc thật sẽ ở chỗ nào? Không ở xung quanh chờ tiếp ứng cho tôi à? Tôi với Cát Ngọc làm tốt khâu chuẩn bị, làm tốt cạm bẫy, đến cuối cùng lại là tôi rơi vào cạm bẫy sao?

Lúc này nam tử đeo mặt nạ cùng Cát Ngọc đánh nhau, những cương thi kia bản lĩnh yếu kém không dám đi lên hỗ trợ, đều núp ở trong xe, cũng không để ý đến tôi.

Nhưng bản lĩnh của nam tử đeo mặt nạ hiển nhiên đang thắng thế, lúc này Cát Ngọc đã có chút không đỡ được, hắn đã đuổi nàng đến tận chỗ ô tô, Cát Ngọc cắn răng một cái, vung tay lên chạy lên xe, hô: Đi!

Vài chiếc ô tô xếp thành một cái đoàn xe nhanh chóng rời đi, đêm khuya yên tĩnh, trêи đường cái chỉ còn lại tôi cùng với tên đeo mặt nạ.

Hai chúng tôi đứng ở dưới đèn đường, cứ thế nhìn chằm chằm đối phương, tôi cuối cùng nhịn không được lớn tiếng hỏi một câu: Ngươi đến cùng có phải Nghịch Thiên không! Những người rơm hại ta có quan hệ gì với ngươi không!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv