Editor: Mẫn Mẫn
Tuy rằng tôi có chút không rõ tại sao lần này người mang tôi đi tìm kiếm Băng Xà lại là lão Lạt Ma mà không phải lão tổ. Nhưng hắn dù sao cũng là người quen, tôi liền không nghĩ nhiều.
Lão Lạt Ma mang theo tôi, đi trong núi đầy gió tuyết. Hắn đi ở phía trước, mặc kệ con đường làm sao, mặc kệ tuyết dày thế nào, hắn trước sau đều có thể đi rất vững vàng.
“Đi qua cầu sao?” Lão Lạt Ma đang đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười nói với tôi.
Tôi sững sờ, nói: “Đi qua a, làm sao vậy?”
Lão Lạt Ma nghiêng người né ra, lộ ra trước cảnh tượng trước mặt, nói với tôi: “Băng xà ở phía đối diện, ngươi tự mình đi tới đi”
Bởi vì suốt thời gian đi về phía trước, lão Lạt Ma vẫn che ở phía trước tôi, khoảng cách chúng tôi rất gần, tôi không cách nào thấy rõ chúng tôi đang đi về hướng nào.
Giờ khắc này lão Lạt Ma nghiêng người né ra, tôi mới đột nhiên thấy rõ, chúng tôi đã đứng ở ngay đầu một cây cầu treo bằng dây cáp.
Cầu treo bằng dây cáp này, không biết dài bao nhiêu, tôi định thần nhìn lại, chỉ cảm thấy khoảng cách từ đầu cầu đến vách núi đối diện ít nhất cũng hơn trăm thước, căn bản cũng không nhìn thấy đầu cầu kia là hình dạng gì.
Cúi đầu, vừa nhìn về phía cầu treo bằng dây cáp này, tôi không khỏi giật nảy cả mình.
Cái gọi là cầu treo bằng dây cáp này, chính là do hai cái xích sắt đặt song song nối liền hai ngọn núi, mà giữa hai cái xích sắt này, vẫn chưa lát ván gỗ, cũng không có thứ khác, chỉ là một tầng băng kết lại!
Một tầng băng mỏng!
“Chuyện này… Dám đi trêи cầu kia sao?” Tôi trừng mắt nhìn quanh một lượt, khuôn mặt khó có thể tin nổi. Hai đầu cầu cách nhau khoảng hai mét, mà giữa hai mét này, là kết đầy một tầng băng tuyết thật mỏng.
Loại cảm giác này giống như là ở bên trêи hai cái xích sắt, thả một khối pha lê, để cho tôi giẫm lên khối pha lê mà bước, đi sang tới bờ bên kia, điều này có thể làm được hả?
“Cao tăng, hai ta cùng đi sao?” Tôi quay đầu lại hỏi.
Nhưng trong nháy mắt quay đầu lại, lại phát hiện cao tăng sớm đã biến mất không còn tăm hơi, tôi nhìn lại con đường vừa đi, dấu chân trêи mặt đất, cũng chỉ còn lại một chuỗi, thật giống như cao tăng chưa bao giờ gặp tôi, cũng chưa từng dẫn tôi tới nơi này.
Tôi thận trọng nhìn quanh, nghĩ thầm đây chính là cao tăng chỉ dẫn rồi!
Ngay lúc tôi muốn xông lên cầu treo bằng dây cáp, đưa mắt nhìn về phía vách núi, trong nháy mắt lại chần chờ. Tôi không phải anh hùng, tôi cũng sợ mặt băng vỡ vụn, nếu là rơi xuống vực sâu vạn trượng này, có trời mới biết tôi sẽ biến thành cái dạng gì.
Hơn nữa độ cao này đến tột cùng là cao bao nhiêu, tôi cũng không biết, bởi vì mây trắng ở trêи cầu treo bằng dây cáp.
Nghĩ tới nghĩ lui, dừng lại ở đây cũng không phải cách, không bằng trực tiếp xông thử lên xem.
Tôi đầu tiên là đưa tay vịn xích sắt, thận trọng bước, dần dần đưa chân lên trêи xích sắt, lúc này mới dám đứng lên.
Sau khi đứng trêи mặt băng, độ rắn chắc của mặt băng này vượt ra khỏi độ tưởng tượng của tôi.
Tôi vốn cho rằng tầng băng mỏng này, có thể ngay cả trọng lượng của một chiếc giày cũng khó mà chịu được, không nghĩ tới cả người tôi đứng lên cũng hoàn toàn không có chuyện gì.
Tôi không khỏi mừng thầm, nhưng vẫn là thận trọng đi về phía trước, ngay cả hô hấp cũng đều hết sức khó khăn. Phía dưới mặt băng, mỏng như một tầng pha lê trong suốt, tôi có thể từ mặt băng trực tiếp nhìn thấy vực sâu vạn trượng bên dưới, cùng với tuyết đọng vạn năm trong vực sâu.
Tôi chậm rãi đi tới, phát hiện mình càng đi càng chậm, ban đầu tôi cho rằng là vì thể lực của mình không chống đỡ nổi, sau đó lại cảm thấy có khả năng giày của mình bị dính trêи mặt băng.
Ngoại trừ hai lý do này, tôi cũng không tìm được nguyên nhân nào khác.
Khí trời quá lạnh rồi, trêи đầu còn có tuyết rơi bất chợt, tôi đưa tay lau nước trêи mặt, nhưng kinh ngạc phát hiện, trêи mu bàn tay của tôi xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
Tôi mới hai mươi sáu tuổi, trêи tay làm sao đột nhiên xuất hiện nhiều nếp nhăn như vậy?
Tôi cả kinh, vội vàng nhìn tay trái của mình, trêи tay trái cũng đầy kín nếp nhăn, hai tay lúc này nhìn giống như tay của ông lão bảy mươi, tám mươi tuổi.
Tôi lại đưa tay lên mặt sờ soạng, trêи mặt dĩ nhiên cũng là làn da đầy nếp nhăn.
Trong đầu ầm ầm cả kinh!
Tôi đã già?
Răng rắc một tiếng, cầu băng trêи xích sắt bỗng nhiên vỡ vụn, tôi hét lên một tiếng, trực tiếp rơi xuống vực sâu.
Trong lúc tràn ngập sợ hãi, trước mắt loáng một cái, tôi phát hiện mình đang đứng trong tàng kinh các, trước mặt là lão tổ cũng lão Lạt Ma đang uống trà tán gẫu.
Tôi sợ hãi không thôi, vội vàng đưa tay sờ lại mặt mình, lại lấy một cái gương nhỏ cẩn thận nhìn lại một chút, sau khi xác định hình dạng không thay đổi, lúc này cả người mới mềm nhũn, rầm một tiếng ngồi trêи mặt đất, thở hồng hộc.
Loại cảm giác này tựa như ác mộng.
Lão Lạt Ma nhẹ nhàng lắc đầu với lão tổ, nói: “Xem ra, tuổi hắn còn rất trẻ.”
Lão tổ thở dài nói: “Khả năng là yêu cầu của chúng ta quá cao, vẫn là ngươi tự mình ra mặt giúp hắn đi”
Tôi vội vàng hỏi: “Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Tôi không phải tiến vào tầng thứ ba sao? Tôi rõ ràng lên cầu băng trêи xích sắt, cuối cùng rơi xuống vách núi, tất cả những thứ này đều là ảo giác sao?
Lão Lạt Ma nói: “Mang ngươi đến chỗ lầu tháp chín tầng đều là thật”
Tôi rõ ràng đi trêи cây cầu xích sắt, làm sao bỗng nhiên lại trở về nơi này?
“Bởi vì chúng ta muốn đưa ngươi đi đường tắt, trực tiếp để chính ngươi tự tìm tới băng xà, cho nên ngươi đã trải qua thử thách tầng thứ hai của sức mạnh thần bí ở Thiên Sơn, rất đáng tiếc, ngươi không thông qua”. Lão Lạt Ma lúc nói chuyện, vẫy tay với tôi, ra hiệu tôi tới ngồi.
Khi tôi ngồi bên cạnh hai người bọn họ, lão Lạt Ma rót cho tôi một chén trà, tôi còn chưa uống liền hỏi: “Đây là thử thách gì?”
“Lão!”. Lão tổ nói một tiếng.
“Lão? Chúng chính là tầng thứ hai của sinh lão bệnh tử?”
Lão tổ gật đầu nói: “Đúng, lấy Hỏa Liên, ngươi trải qua “sinh”, tìm Băng Xà, ngươi trải qua “lão”. Ta vốn cho là giúp ngươi lần thứ nhất, sau đó ngươi có thể hoàn toàn tự mình hành động. Nhưng ngươi tuổi còn quá trẻ, cái này cũng không trách ngươi, chỉ có thể nói chúng ta quá gấp.”
Tôi đã hiểu đôi chút, liền nói: “Tầng lầu thứ ba, nơi tôi tiến vào là thật sự tồn tại, cao tăng cũng là thật sự tồn tại, chỉ có điều thời điểm tôi ở cầu băng trêи xích sắt, thử thách thất bại, sức mạnh thần bí ở tầng ba lại lần nữa xoay chuyển không gian, đưa tôi trở về?”
“Đúng, chính là ý này. Ta lần này sở dĩ không giúp ngươi, là bởi vì ta không cách nào giúp ngươi”. Lão tổ nói với tôi.
Tôi không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi lão tổ nói tiếp.
Lão tổ nói thêm: “Thử thách lần này là “lão”, ta chưa bao giờ già yếu, cũng không biết sau khi ta già yếu sẽ trở thành dạng gì, vì lẽ đó cửa ải này, đi đường tắt, ta căn bản là không cách nào đi vào”
Không trách lần này đưa tôi đi tìm kiếm băng xà là lão Lạt Ma, tôi còn buồn bực không hiểu chuyện gì xảy ra, nguyên lai lại là đi đường tắt nhất định sẽ trải qua dáng vẻ lúc mình già yếu, lão tổ căn bản không già yếu.
Hắn là thân thể bất tử, nếu như đụng phải sức mạnh biến thành già yếu trong núi, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lão Lạt ma nói tiếp: “Bất quá ngươi đã làm rất tốt. Nếu như ngươi đứng trêи cầu xích sắt băng không phát hiện mình già yếu, hoặc là ngươi có thể kiên trì đi tới vách núi đối diện, như vậy, ngươi liền thành công rồi.”
Tôi thở dài, nói: “Xin lỗi mọi người, tôi quá ngốc”
Lão Lạt Ma sang sảng cười, hắn vỗ bờ vai tôi, ý vị thâm trường (sâu xa) nói: “Ngươi thật sự rất ngốc sao?”
Trong lời nói của lão Lạt Ma ẩn chứa rất nhiều ý tứ. Nhưng lời nói của lão Lạt Ma tuy lờ mờ, tôi vẫn có thể cảm nhận được ý tứ sâu xa trong ánh mắt.
“Lão bằng hữu, Tàng Kinh các này, coi như là quà ra mắt sau trăm năm gặp lại, ngươi ở đây từ từ xem, ta đưa đồ đệ đi, tìm được băng xà rồi, hy vọng có thể phá giải được tầng thứ ba”. Lão tổ nói xong, liền mang theo tôi lên lầu.
Lão Lạt Ma gật đầu, một mình ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu xem kinh thư.
Sau khi cùng lão tổ lên lầu, tôi hỏi: “Lão tổ, ngài dẫn tôi tìm kiếm băng xà, không sợ già yếu sao? Lỡ như sức mạnh bất tử trêи người bị luồng sức mạnh già yếu kia ăn mòn, chẳng phải ngài xong rồi sao?”
Lão tổ nói: “Không có chuyện gì, ta đưa ngươi tới cầu băng trêи xích sắt, ngươi tự mình đi về phía trước là được rồi.”
Tôi biết sự tình sau khi tiến vào tầng thứ ba vừa nãy toàn bộ đều là thật, đây không phải ảo giác. Nói cách khác cầu băng trêи xích sắt là thực sự tồn tại.
Nhưng lối đi tới cây cầu ở chỗ nào, tôi tạm thời chưa thấy, có lẽ cách chỗ lầu tháp chín tầng còn rất xa.
Lúc ra cửa lớn lầu tháp chín tầng, tôi liếc mắt nhìn chú trung niên, bác Hải, còn có nhị gia, thi thể ba người bọn họ đều lẳng lặng nằm trong túi ngủ,
Tôi thở dài, nói: “Mọi người nhất định phải chờ tôi… tôi sẽ cứu sống mọi người!”