Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 161: Mật Ngữ Lông Ngỗng



Editor: Sên

Lão tổ ừ một tiếng, nói: Tương truyền nếu có thể tìm được mười lăm bản kinh thư này liền có thể hiểu rõ tất cả khó khăn trêи thế gian, siêu thoát vạn vật bên ngoài, đạt được năng lực tối cao.

Tôi nghĩ rất lấu vẫn là không nhịn được hỏi một câu: Lão tổ, ngươi đã lợi hại như vậy, ngươi lại không phải là người, không đúng, ý của ta là ngươi cùng với người thường khác nhau, vậy ngươi còn cần năng lực tối cao để làm gì? Ngươi cũng có năng lực to lớn rồi còn gì

Lão tổ cười cợt, dùng ánh mắt đối xử với vãn bối của chính mình nhìn tôi, còn vỗ vỗ bờ vai của tôi, nói: Đồ vật mà ta muốn theo đuổi không phải là cùng một cấp độ một cảnh giới phía trêи, ta còn có một bí mật mà trước giờ không ai biết.

Tôi mau chóng xua tay nói: Vậy ngươi cũng đừng nói cho ta biết, thứ bí mật này biết càng nhiều càng không tốt

Lão tổ cười ha ha, sảng kɧօáϊ nói: Tiểu tử nhà ngươi, tuổi không lớn lắm vậy mà đạo lý lại hiểu được không ít. Đúng vậy, thứ bí mật này biết được càng nhiều thì càng không tốt, nhưng ta lại cảm thấy bí mật này có thể nói cho ngươi biết được.

Tôi mở hai tay ra, tỏ vẻ như không sao, nói: Nếu như bí mật này không có gì xấu đối với ta, vậy thì ngươi hãy nói một chút xem sao.

“Ta chính là người bất tử trong truyền thuyết” lão tổ nhàn nhạt nói một câu, sau đó nghiêng đầu hướng về phía tôi nhìn.

Tôi sững sờ, không hiểu ý của lão tổ, hắn còn nói: Từ khi ta nắm giữ kí ức của ngày hôm đó thì ta cứ thế sống tới tận bây giờ, nhớ lúc ta còn trẻ, đất nước chiến loạn (chiến tranh loạn lạc), dân chúng lầm than, ta bị một lão nông mang về nhà, lúc ấy ta đã bảy tuổi rồi

Tôi không hé răng, bởi vì tôi nhìn thấy trong mắt lão tổ chính là hiện lên một tia ưu thương.

Buổi tối ngày hôm ấy, con trai của laco nông cùng con dâu làm cho ta một bữa ăn tối thịnh soạn. Tuy rằng lúc ăn không cảm thấy mùi vị gì nhưng ngược lại ta cảm thấy sự ấm áp, cảm nhận được tình thương nơi trần thế

Tôi hỏi: Vậy sau đó thì sao?

Lão tổ thở dài, nói: Không có sau đó. Buổi tối hôm đó, quân phản loạn tiến vào thôn trang, giết lão nông cùng con trai của hắn, cưỡng gian rồi giết chết con dâu của lão nông. Ta liều mạng cùng bọn hắn, trong đám quân phản loạn bất kì là dùng binh khí gì đều không đả thương được ta, binh khí của bọn chúng chém trêи người ta thì sẽ gãy vỡ. Sau đó thống lĩnh quân đội nhìn trúng ta, đưa ta vào quân đội, tôn sùng là tướng quân

Đây chính là lí do tại sao ta căm hận chiến tranh. Chiến tranh chỉ là của người phía trêи, để thoả mãn nhu cầu bản thân chúng, mang cho dân chúng đau xót vô tận. Đây cũng chính là lí do ta chủ động lẻn vào Nhật Bản, ám sát Thiên Hoàng

Lão tổ vừa nói như thế, tôi liền hiểu.

Hoá ra lão tổ là từ thời loạn mà đến, đã trải qua chiến tranh cùng với thiên tai nhân hoạ thật sự nhiều vô cùng. Hắn đã xem chán những tranh quyền đoạt vị mà không màng đến tính mạng dân chúng, cho nên hắn biết thủ đoạn giải quyết chiến tranh một cách trực tiếp nhất, trong Binh pháp tôn tử đã viết muốn bắt giặc phải bắt vua trước. Đây mới là lí do khiến lão tổ ám sát Thiên Hoàng.

Ta đã trải qua các triều đại, đã trải qua suy thịnh luân hồi, có thể nói đã nhìn thấu tất cả. Ta cảm giác mình sống đã không còn ý nghĩa gì nữa, không dám cưới vợ sinh con bởi vì ta không còn cái chức năng kia, ta cũng không dám kết bạn bởi vì ta sẽ phải trơ mắt nhìn bọn họ chết dần đi. Ta bắt đầu chán ghét loại sinh hoạt này, bắt đầu chán ghét thân thể bất tử của ta. Mãi đến một ngày…Lão tổ lúc nói đến câu này lại nặng nề thở dài.

Nói đến chỗ này, lão tổ không nói tiếp nữa, hay là không muốn nói nữa, hay là chẳng thèm nói nữa rồi. Nói chung thỉnh thoảng hắn sẽ thở dài

Đốt tâm hành giả đã nói lão tổ chính là ở ngoài sáu cõi siêu thoát (không thuộc về 6 cõi nào cả), căn bản không phải người phàm, không phải nhân quỷ yêu cương súc, hắn không thuộc bất cứ một loại nào. Tôi cảm thấy đây có thể là do hắn bất tử, chỉ tiếc cả người hắn cứng rắn hay căn bản hắn cũng không tính là một nam nhân bình thường. Vì thế nên không có người nối dõi.

Nếu lão tổ nắm giữ bản lĩnh vĩnh viễn bất tử, hắn còn muốn theo đuổi một loại năng lực vô tận, suy nghĩ kĩ một chút thì loại năng lực này có bao nhiêu phần nghịch thiên, còn sáng tác bảy kho tám khổ mười lăm bản kinh thư Nhân Vương này nữa, lợi hại biết bao nhiêu?

Lão tổ cũng nói, cái người Vương Kinh này, mười lăm cuốn toàn bộ đều dấu ở bên trong hang Thiên Sơn, trong đó nhất định là cơ quan tầng tầng, nguy hiểm vạn phần. Đến lúc đó tôi có thể còn sống mà đi vào hoặc sống sót mà đi ra, cái đó đều là một chuyện.

Lão tổ a, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, nếu ngươi có thể vĩnh viễn bất tử, vậy thì ngươi còn theo đuổi cái gì? Ngươi đã từng yêu nữ nhân nào nhất hay chưa? Hoặc là có chuyện nào đó còn canh cánh trong lòng? Tôi thăm dò hỏi

Lão tổ không lên tiếng, một lát sau hắn từ trêи giường đứng dậy, nói: Thời gian không còn sớm, nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục lái xe.

Nói xong, lão tổ kéo cửa phòng trực tiếp đi ra ngoài.

Tôi nằm ở trêи giường thức trắng đêm khó ngủ, lão tổ là một người có chuyện xưa, cũng là một người có bí mật, cũng vì một quốc gia mà quên thân. Hắn rất phức tạp.

Tôi cảm thấy chỉ cần lão tổ không làm trái với đạo nghĩa thì tôi thật ra có thể giúp hắn. Đốt tâm hành giả nói với tôi chính là để cho tôi dốc sức phục tùng lão tổ, nhưng lại không để cho tôi sát sinh, nếu không thì tâm Phật sẽ rất có thể sẽ biến thành tâm ma

Ngày thứ hai, chúng tôi tỉnh dậy từ sáng sớm, ngay khi tôi chuẩn bị đồ, tôi bỗng cảm thấy không đúng. Bởi vì trước cửa phòng tôi đặt một cọng lông

Một cái lông chim màu trắng, tôi nhặt lên nhìn, thấy giống như một cái lông ngỗng. Có câu nói gọi là “thiên lý tống nga mao lễ khinh tình ý trọng” (câu nói này là nói về sự tích Mị Châu rải lông ngỗng dẫn đường cho Trọng Thuỷ). Nhưng mà làm gì có ai rảnh rỗi không có việc gì cách tôi nghìn dặm lại tặng lông ngỗng cho tôi? Ăn nhiều no đến chết đi.

Cả chỗ tôi và chỗ của lão tổ tôi đều nhìn lại, cửa đều sạch sẽ, chỉ có một mình chỗ tôi là thả một cái lông ngỗng.

Vừa nhìn đã không khỏi cả kinh, mặt trái lông ngỗng còn viết chữ!

Buổi trưa ba khắc hôm nay, giết chết lão tổ! Sau lưng lông ngỗng viết một hàng chữ như vậy, tôi sợ hết hồn, tay run một cái, suýt chút nữa đem lông ngỗng ném xuống đất.

Đúng lúc ấy lão tổ từ trong nhà đi ra nhìn tôi một cái, nói: Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Dáng dấp của ngươi có vẻ sốt sắng.

Tôi vội vàng đem lông ngỗng nhét vào trong túi, cười nói: Không có gì, có thể là vừa tỉnh ngủ nên khí sắc không tốt lắm.

Lão tổ ừ một tiếng, nói: Đi ra ngoài ăn chút điểm tâm đi, ăn điểm tâm xong tiếp tục chạy xe.

Lúc ăn điểm tâm, tôi gọi cho Trần Vĩ một cú điện thoại nói mấy ngày nay không trở về được, nhờ hắn lái xe hộ vài ngày, Trần Vĩ cười hì hì nói: Không có chuyện gì, hiện tại lái hay không lái đều được, lão đệ ngươi cứ chơi đi, khi nào về chado ta một câu là được.

Dù sao, tôi cũng là ân nhân cứu mạng của Trần Vĩ

Gọi điện thoại xong, lão tổ cười hỏi tôi: Người phàm các ngươi cả ngày bận rộn kiếm tiền, không mệt mỏi sao?

Tôi nói: Lão tổ nha, ngươi lại không hiểu rồi, ngươi là thân thể bất tử, ta biết ngươi không cần đồ ăn vẫn tồn tại được. Nhưng bên trong thế giới của ngươi đã không có gì làm ngươi thích thú nữa. Còn ta thì không giống a!

Lão tổ cười nói: Chỗ nào không giống?

Đầu tiên, ta là một người bình thường, theo như bây giờ thì là tôi không có nhà có xe, không đúng, xe lúc trước vừa mới có nhưng là do công ty thưởng, nhà ở thì chưa đêzn tay. Tôi cũng muốn hưởng thụ cuộc sống, suy nghĩ kiếm nhiều tiền để cha mẹ tôi có được cuộc sống tốt, để tương lai con của tôi vừa mới sinh ra đã là con nhà giàu, vậy là hưởng thụ tới cỡ nào cơ chứ?

Lão tổ lắc đầu một cái, nói: Nhưng mà, mấy thứ này cũng không có gì trứng dùng (?)

Ài, giời ạ, lão tổ bây giờ dùng ngôn ngữ internet đều biết, nói hắn quê mùa cũng thật quá coi thường hắn

Tôi nói: Người mà, sống chính là để chờ chết. Chỉ có điều mọi người đều muốn trong lúc chờ chết thì cố gắng một chút để hưởng thụ một chút, hài lòng một chút, vậy thì ít ra trong cuộc đời đến lúc sắp chết hồi tưởng lại cuộc đời của mình cũng không cảm thấy uổng phí

Lão tổ lần này gật đầu, nói: Điều này thì ta có thể lý giải được, nhìn chung thế gian muôn màu, tất cả con người, động vật, thực vật miễn là còn sống cũng chỉ vì để no bunng mà thôi. Chỉ có điều mọi người đều muốn cho mình sự hưởng thụ cao cấp một chút

Tôi gãi đầu một cái, hàm hậu cười cười. Lão tổ nói: Ta nhìn tiểu tử ngươi càng ngày càng vừa mắt rồi đấy. Chờ ngày nào đó ta chán sống rồi, ta sẽ đem thân thể bất tử này truyền lại cho ngươi vậy

Tôi mau chóng nói: Như vậy cũng biệt (?), thân thể bất tử nhìn qua có vẻ sảng kɧօáϊ nhưng thật ra về sau lại phải chịu càng nhiều thống khổ và cô quạnh, điều này ta có thể ngộ ra được

Lão tổ cười cợt, không nói gì, uống xong hớp cháo cuối cùng rồi lau miệng, nói: Lát nữa ngươi đi mua vé, chúng ta tiếp tục chạy xe

Tôi ừ một tiếng, tối hôm qua xe tuyến hỏng rồi, chúng tôi cần phải mua vé phiếu đi vào thành phố lớn, sau đó sẽ chuyển tới Tân Cương, đơn giản nơi nào còn không phải hoang tàn vắng vẻ sa mạc than, không phải vậy thì coi như xong đời.

Lúc mua vé, trong lòng tôi cứ tưởng tượng: Trưa nay vào lúc ba khắc, ai muốn giết lão tổ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv