Editor: Cua
Lão tổ như nhớ lại chuyện xưa, trầm ngâm thật lâu, lúc này mới nói: Sóng xung kϊƈɦ mang theo ngọn lửa bất tận, quét ngang qua toàn bộ đảo nhỏ, lúc đó ta đang đi ta bên cạnh hồ nhỏ. Nhìn thấy tình cảnh như vậy liền lập tức nhảy vào trong hồ nước.
Tôi không nói lời nào, lão tổ nói tiếp: Lúc thân thể của ta đều rơi vào trong hồ nước, chỉ còn đầu lộ ra ở bên ngoài, sóng xung kϊƈɦ đã đến, một cỗ sóng mãnh liệt, xung kϊƈɦ đến trêи mặt trái của ta, khiến mặt trái của ta trong nháy mắt hòa tan, Vẻ mặt của ta đến bây giờ cũng không có cách nào thay đổi.
Nói tới chỗ này, lão tổ cũng không thở dài, ngược lại nói không thể ám sát Thiên Hoàng thành công, sau đó liên tục thở dài.
Tôi nói: Lão tổ, ngươi cũng đừng nản chí, hiện nay phẫu thuật thẩm mĩ rất phát triển, ngươi không tưởng tượng được đâu, hai năm sau, tiết kiệm một chút tiền, đi phẫu thuật, biết đâu lại có thể phẫu thuật thành dáng vẻ của một anh chàng đẹp trai.
Lão tổ cười cợt, mở khóa chiếc túi nhỏ, kéo dài khóa kéo nói, với tôi: Tự mình nhìn.
Tôi đưa đầu, vừa nhìn, suýt chút nữa đã chửi thề.
Trong cái bọc của lão tổ, cùng toàn là Nhân Dân tệ, đều là chồng tiền giá trị lớn, Ngay cả một từ 50 đồng cũng không có, toàn bộ đều là một trăm đồng, nhìn qua loa, bên trong túi nhỏ này có ít nhất 70 – 80 vạn.
Lão tổ, ngươi lấy nhiều tiền như vậy ở đâu? Tôi ngăn chặn khϊế͙p͙ sợ trong lòng. Nhỏ giọng hỏi.
Lão tổ khinh thường đem túi ném qua một bên, nói: Tên tiểu tử bốn mắt kia hiếu kính ta, để cho ta trêи đường tiêu sài, nhưng ta đối với tiền không có hứng thú.
Tôi nói: Ngươi không có hứng thú, ta cảm thấy hứng thú a, không bằng ngươi đem tiền cho ta…ta dạy ngươi cahcs tiêu tiền, thế nào?
Lão tổ cười cợt, nói: Lần này đi Thiên Sơn, chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, số tiền này đều cho ngươi tiêu, thế nào?
Tôi nói: Chỉ cần không trái với đạo đức, không giết người, không phóng hỏa. Ta sẽ cân nhắc.
Vậy thì không thành vấn đề, lần này đi Thiên Sơn là giải quyết một ít chuyện riêng, sẽ không liên quan đến ngươi khác, ngươi hãy yên tâm. Lão tổ nói xong, tôi gật gật đầu.
Giờ khắc này nhìn mặt của lão tổ, nói: Đúng rồi, lão tổ sau khi chúng ta từ trêи núi trở về, ngươi đi phẫu thuật thẩm mĩ, gương mặt của ngươi quả thật có chút khϊế͙p͙ người.
Lão tổ không lên tiếng, mà là từ trong túi móc ra một cái dao gọt hoa quả, một loại dao gấp rất nhỏ, bởi vì pháp luật quy định, lưỡi dao vượt qua mười cm coi như là dung cụ nguy hiểm, không được mang trêи đoàn tàu.
Cho nên cái dao gấp của lão tổ rất tinh xảo, lưỡi dao tầm bảy, tám cm, xem ra gọt táo gì gì đó vẫn rất thuận tiện.
Lão tổ đem dao gọt hoa quả nhét vào trêи tay của tôi. Chỉ vào vết bỏng trêи gò má của mình, nói: Chém một đao thử xem.
Tôi sững sờ, không hiểu ý lão tổ, lão tổ nắm tay của tôi nói: Dùng sức chém một đao, hoặc là đâm một đao đều được, mạnh vào.
Tôi không dám, cuối cùng lão tổ nắm tay của tôi, xiết chặt trong dao gọt hoa quả, hung hăng hướng về trêи mặt của hắn chém một đao.
Vụt!
Một tiếng đồ sắt va chạm vang lên, tôi trợn to mắt, suýt chút nữa đều rớt nước tiểu!
Khuôn mặt lão tổ, trong nháy mắt lưỡi dao xẹt qua, bắn ra tia lửa!
Tôi cảm thán, đây là mặt gì? Làm bằng sắt sao?
Tôi biết có một câu chuyện cười, nói da mặt người nào dày, dày đến mức có thể sửa tường thành, dày đến mức có thể đem ra nghiên cứu áo chống đạn. Nhưng giờ khắc này, da mặt của lão tổ, cũng không phải nghiên cứu áo chống đạn, cái kia chính là áo chống đạn!
Không chỉ viên đạn bắn không thủng, ngay cả dao đâm vào, có thể bắn ra đốm lửa.Đây có thể là da mặt bình thường sao?
Thấy tôi khϊế͙p͙ sợ không thôi, lão tổ nói: Bom nguyên tử nổ tung sinh ra ngọn lửa, kết hợp với chất phóng xạ, mới có thể làm cho mặt mũi của ta biến hình, nếu không, lấy bản lãnh của ta, bất luận là đồ vật gì cũng không thể thay đổi tướng mạo của ta.
Tôi ngơ ngác gật gật đầu, lão tổ còn nói: Cũng chính bởi vì bom nguyên tử nổ tung, hủy diệt dung mạo của ta, hiện tại bất kể là dùng biện pháp gì, cũng không có khả năng khôi phục.
Khuôn mặt này của lão tổ, đúng là không có cách nào khôi phục, độ cứng của khuôn mặt này, ta cảm thấy ít nhất phải là mật độ của thép quân dụng đặc chủng, làm giải phẫu chỉnh hình trêи gương mặt này, đoán chừng phải dùng kim cương mới có thể cắt.
Đúng rồi lão tổ, ngươi dùng là bụng nói chuyện sao? Tại sao lúc ngươi nói chuyện miệng không cần động?
Tôi rất hiếu kì, không nhịn được hỏi một câu.
Lão tổ ừ một tiếng nói: Dây thanh quản biến dạng, nói không ra lời, chỉ có thể dùng bụng nói.
Nói xong, lão tổ xoay người liền trở về nằm trêи giường của mình, xem ra lão tổ đã từng vì quốc gia đầu rơi máu chảy, vì quốc gia phấn đấu, vì quốc gia mà hi sinh, có thể nói chiến tranh mang lại cho nhân loại nỗi đau xót vĩnh viễn cũng không có cách nào bù đắp.
Mặt của lão tổ, chính là lịch sử!
Tôi không khỏi nổi lòng tôn kính đối với lão tổ, chí ít tôi cảm thấy một người có thể trong lúc quốc gia nguy nan, không tính quan tâm đến lợi ích cá nhân, dũng cảm đứng ra, cũng không tính là xấu xa cực hạn, còn đáng giá để tôi đi giúp hắn.
Trêи đường, ô tô ngừng nhiều lần, dù sao đi HaMi Tân Cương, cũng không phải đoạn đường ngắn, trong lúc chờ chúng tôi cũng sẽ đến thị trấn nhỏ trêи bổ sung đồ ăn.
Lúc ở trong quán trọ, hai chũng tôi tán gẫu, tôi hỏi hắn: Lão tổ, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết lần này đi Thiên Sơn đến tột cùng là làm gì không?
Lão tổ nói với tôi: Ngươi từng nghe nói đến Nhân Vương kinh (trải qua) chưa?
Tôi gọn gàng dứt khoát lắc đầu, nói: Chưa từng nghe tới.
“Bảy Nan Kinh (bảy khổ của con người) thì sao? Nghe nói qua chưa?”
Tôi vẫn lắc đầu.
“Bảy khó tám khổ trong Phật giáo, ngươi biết không?”
Tôi vẫn là lắc đầu, nói: Không biết.
Lão tổ nói: Vậy chúng ta không cần hàn huyên nữa.
Tôi nói: Ai ai ai, đừng vậy a, ta là không hiểu, nhưng ngươi giảng cho ta nghe, ta sẽ hiểu? Đúng không?
Nhìn bộ dạng lão tổ cũng là không mệt, sau khi uống một ngụm trà, nói: Vậy cùng ngươi tâm sự bảy khó tám khổ này đi, đây là bên trong điển cố (A Hàm kinh) của Phật giáo.
Ban đầu bên trong tám khổ chỉ có bốn khổ, bốn khổ này bách tính nhân gian đều phải trải qua, chính là sinh, lão, bệnh, tử. Sau đó Phật giáo cảm thấy bốn khổ vẫn chưa đủ để tổng hợp những nỗi thống khổ của thế gian, vì lẽ đó lại tăng thêm bốn cái, là tình yêu, sự chia ly, sự oán giận, sự từ chối.
Đôi mắt Phật nhìn vào cuộc sống, thực tế, chúng ta đều phải trải qua những nỗi thống khổ này.
Bảy khó đứng đầu là sinh (sống). Sinh chính là là nền tảng của mọi khổ đau, sống là đau khổ, giống như các tiền đề trong hình học, không cần phải chứng minh. Ngày xưa, chúng ta không đặt câu hỏi, bây giờ ngoài phú nhị đại (phú nhị đại: con nhà giàu) ra, những kẻ như ta không có khả năng mua nhà, mua xe, phấn đấu cả đời cũng không mua nổi một cái nhà vệ sinh.
Về phần lão (già), theo năm tháng trôi qua, tuổi tác tăng lên, những thứ ban đầu từ từ biến mất, căn bản chính là cảm giác trơ mắt nhìn những thứ cũ dần dần mất đi, thống khổ nhất. Đã từng là hào hoa phong nhã, đã từng như phong quang chính mậu (vinh quang sáng chói như mặt trời ban trưa), cuối cùng rồi sẽ đều sẽ mai một trong năm dài tháng rộng, con người, vĩnh viễn không thể chống lại sức mạnh tự nhiên, đây cũng chính là lão.
Bệnh, có câu nói bệnh tới như núi sập, cường tráng đến đâu thì con người vẫn nhiễm phải bệnh, cũng không nhấc nổi tinh thần. Ở trước ma bệnh, mặc kệ ngươi là nhân vật hô mưa gọi gió, hay là tướng quân nhấc núi, cuối cùng cũng sẽ tay trói gà không chặt (không có sức lực). Ma bệnh không chỉ là thử thách đối với thân thể, mà đối tinh thần cũng là một thử thách cực lớn. Có câu nói, không có con trai ngoan trước một chiếc giường bệnh dài (là một câu nói dân gian. Nó đề cập đến người già (cha mẹ) đã nằm liệt giường quá lâu, và sau đó những đứa trẻ hiếu thảo mệt mỏi phàn nàn, thậm chí còn không có đứa con nào chầu trực trước giường bệnh), trăm thiện đứng đầu là ‘hiếu’, đứng trước ma bệnh đều có khả năng lui bước. Trước đây không phải có tin tức này sao? Một người mẫu thân bị liệt suốt ngày nằm trêи giường, vì không muốn liên lụy nhi tử, mà tự mình uống nông dược (như kiểu thuốc sâu, thuốc diệt cỏ…) tự sát. Còn có rất nhiều người căn bản không quan tâm đến sự sống chết của cha mẹ.
Tử, ông trời đối với tất cả mọi người đều rất công bằng, nhất là một điều, chính là chết. Mặc kệ ngươi phú khả địch quốc (giàu đến nỗi có thể địch lại một đất nước) hay nghèo đói meo, ngươi cũng sẽ chết. Chết kỳ thực không đáng sợ, đáng sợ là quá trình chết đi, bởi vì lúc ngươi sắp nhắm mắt lại, hoặc là lúc con cháu ngươi sắp tháo mặt nạ dưỡng khí của ngươi, ngươi cách cái chết chỉ còn một giây. Nhưng thứ dày cò nhất của quá trình chết đi, chính là ngươi biết mình sắp chết rồi, ngươi biết mình sắp trở thành cát bụi, ngươi sẽ về nhớ năm đó, ngươi sẽ nhớ khi ngươi còn trẻ, ngươi sẽ hồi tưởng lại tất cả những thứ trong cuộc đời mình, đồng thời trung lúc đó bản thân ngươi cũng từ từ tan biến, đây chính là nỗi sợ hãi mà quá trình chết mang đến.
Đây cũng chính bốn nỗi khổ đứng đầu khổ, sinh, lão, bệnh, tử.
Nghe lão tổ nói bốn nỗi khổ đứng đầu khổ, tôi có chút giật mình, hỏi: Đây rốt cuộc là bên trong A Hàm kinh(Tám khó) hay là bảy Nan Kinh (bảy khổ)?
Lão tổ sâu kín nói: Nguyên bản đây chỉ là điển cố bên trong A Hàm kinh, nhưng người đời sau, từng có một người cố ý sáng tác mười lăm bản kinh thư, trong đó bảy bản vì là bảy Nan Kinh, tám bản khác vì là A Hàm kinh, mà người sáng tác kinh thư, tự xưng là Nhân Vương! Bên trong kinh thư tổng kết ra tất cả những cực khổ của cuộc sống, nếu như có thể siêu thoát cực khổ, liền có thể thu được đại năng lực! Chỉ là sau khi kinh thư được xuất bản, gặp phải cướp giật khắp nơi, cuối cùng Nhân Vương giấu kinh thư trong long quật (hang rồng) Thiên Sơn, cấu tạo vô số cơ quan, cạm bẫy, phòng ngừa bị người bất chính đoạt được cuốn kinh, nói như vậy, ngươi đã hiểu rồi chứ?.
Tôi hỏi: Nhân Vương đó là ai? Phục Hy sao?
Lão tổ khinh thường nói: Phục Hy chỉ là Thần Thoại, không có thật. Như lời ta nói, Nhân vương chỉ là một đại kỳ tài, là một người sống.
“Vậy, mục đích của ngươi, chính là tìm tới mười lăm bản kinh thư này?” Tôi thăm dò tính hỏi