Editor: Sên
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh hỏi: Nếu như đã biến thành tâm ma, tôi sẽ như thế nào?
“Nhẹ thì điên, thần hồn điên đảo. Nặng thì sát, tàn sát thành Ma”. Sau khi thanh âm già nua ấy nói xong, tôi âm thầm gật gật đầu tự nhủ trong lòng nhất định không thể dễ dàng sát sinh, nhất định phải khống chế lại Phật tâm (các bạn cũng có thể hiểu là trái tim theo phật, lương thiện) của mình, nếu không biến thành ma tâm (trái tim theo ma, tàn ác) thì tèo mất.
Tôi đứng dậy khỏi tế đàn, quay đầu nhìn lại đã thấy đôi nhãn cầu trong bức Đồ Đằng thờ tự trêи tế đàn biến mất, giờ phút này tế đàn giống như là một tảng đá trơn nhẵn, giống như bên trêи chưa từng xuất hiện đôi nhãn cầu( lòng đen của mắt)) Đồ Đằng.
Tôi biết, đôi nhãn cầu trêи bức Đồ Đằng thờ tự trêи tế đàn không phải là Thiên Diễn Đồ, bây giờ nó lại sáp nhập vào trong hai mắt của tôi, hai mắt tôi bây giờ thật phong phú toàn diện.
“Cao nhân cứu ta ngày đó, là ngươi à?” Tôi ngẩng đầu, hướng về phía hư không (khoảng không gian trống rỗng) hỏi:
Thanh âm già nua hỏi: Ngày đó?
“Là lúc trong nhà xưởng, có một con quạ bay đến bên trong phân xưởng, bốc cháy lên thành ngọn lửa, đánh chú Quỷ liên tiếp lui về phía sau. Ngươi chính là người thao túng Quạ Lửa kia sao?”
Thanh âm già nua trực tiếp trả lời: Không phải.
Hắn còn nói: “Ta chỉ là tránh né ở đây mấy trăm năm, cái tên lão tổ kia vẫn muốn đạt được sức mạnh trong Mắt Quỷ, cũng tìm ta ròng rã mấy trăm năm. Vừa nãy ta nói rồi, hắn có cách của hắn (ở chương 154 mình (Cua) dịch là ‘nó có của nó’ là bởi vì khi ấy đại từ là từ chỉ vật, ý là chỉ nhà xưởng, còn ‘hắn’ ở chỗ này là lão tổ), ta có cách của ta. Thật ra toà nhà xưởng này chính là xây ở trêи một phần mộ, là lão tổ dùng hết sức để trấn áp ta đấy”
“Lão tổ biết ngươi trốn ở chỗ này?”
“Biết”
“Lão tổ xây dựng trêи phần mộ làm gì? Trực tiếp tới lấy đi Thiên Diễn Đồ không được à?
“Không đơn giản như vậy, nhà xưởng kia là thật, phần mộ cũng là thật. Nhưng con đường đi vào không giống nhau, cũng không thông với nhau. Lấy bản lĩnh của lão tổ thì vĩnh viễn không thể đi vào bên trong phần mộ.
Tôi hiểu được, liền hỏi một câu: Tại sao tôi có thể đi vào được, mà lão tổ bản lĩnh lớn như vậy lại không vào được?
Thanh âm già nua dừng lại hồi lâu, lúc này mới nói với tôi: “Lão tổ không phải người, không phải quỷ, không phải cương thi, không phải yêu quái, thể chất của hắn ngươi căn bản khó có thể tưởng tượng được, ta thiết lập phương pháp đi vào, người, quỷ, yêu, ma, cương thi, súc vật chỉ cần đang ở sáu cõi (mình nghĩ là lục giới, thế giới của người, của ma, của quỷ, của tiên, của yêu tinh, của cương thi) đều có thể vào, nhưng ở bên ngoài sáu cõi thì dù có là ai cũng không cách nào đi vào.
“CLGT???” Tôi sợ hết hồn, chẳng biết vì sao nhớ tới Tôn Ngộ Không, liền nói: “Thế lão tổ có phải là lên được trời, xuống được đất, không gì là không làm được? Vậy tôi chẳng phải là nằm chờ chết ư?”
Thanh âm già nua cười nói: “Không khuếch đại như vậy, thể chất của lão tổ chỉ là tà môn ma đạo mà thôi, ngươi có phát hiện ra rằng hắn đánh không nát giết không chết không?
Tôi vội vàng nói: “Đúng đúng đúng. Hắn tuyệt đối không phải là người! Hắn có thể dùng mi mắt kẹp đạn bắn ra, người bình thường khẳng định không làm được! Ngay cả đại sư luyện khí công (tu luyện chân khí) e rằng cũng quá sức.”
“Bởi vì thể chất của hắn căn bản không phải là thân thể người phàm, viên đạn của ngươi đối với hắn là vô dụng, không có chỗ dùng”
Tôi nhanh chóng hỏi: “Cao nhân à, vậy ngươi nói cho ta biết làm thế nào mới có thể giết chết lão tổ? Ta liền ra ngoài nghĩ biện pháp trừng trị hắn.” Tôi bây giờ tràn ngập tự tin, cảm giác có thể tìm lão tổ một mình quyết đấu rồi.
Ai biết thanh âm già nua lần thứ hai truyền đến, hắn đầu tiên là thở dài, sau đó mới nói: “Lão tổ, hắn không hại được ta. Nhưng ta cũng không giết được hắn, cho nên hắn mới dồn hết sức đem nhà xưởng xây ở vị trí ta đặt tế đàn, áp chế ta ròng rã ba trăm năm. Ta chạy không thoát, cũng không đánh lại hắn,biện pháp duy nhất chỉ có thể chờ đợi!
Chuyện kế đó cũng không cần nói. Hắn chờ tôi đến, đem Thiên Diễn Đồ đưa cho tôi bởi vì tôi chính là người được Mắt Quỷ chọn từ lâu, tôi nhất định phải có được Mắt Quỷ, cũng nhất định sẽ đến nơi này
Tôi nói:” Lão tổ bây giờ chuẩn bị bắt ép tôi giúp hắn làm việc, bằng hữu của tôi thì đang nghĩ biện pháp để đối phó với hắn, tôi nên làm gì bây giờ?
Thanh âm già nua nói: “Thiên Diễn Đồ cùng Mắt Quỷ đã hoàn toàn dung hợp, thiên địa nhân quỷ, cá xà trùng chim ( trời, đất, người, quỷ, cá, rắn,côn trùng,chim), sau khi làm vạn vật hoà hợp, ngươi có thể triệt để lợi dụng sức mạnh bên trong Mắt Quỷ, đến lúc đó, ngươi có thể giết chết lão tổ!
“Giết như thế nào?”
“Xoay chuyển thời không, trở lại quá khứ, điều tra thân phận thật lão tổ thật ra là gì, tiếp theo tìm ra phương pháp tiêu diệt lão tổ”
Tôi nói: “Thật sự phải đợi bao lâu?”
Mắt Quỷ dung hợp có thể sẽ mất tới một hai năm, cũng có thể là một hai trăm năm, tất cả là tuỳ vào tạo hóa
Tôi nghĩ thầm ” bà mẹ nó, đây không phải là vớ vẩn sao? Một hai trăm năm, nếu tôi có thể sống đến lúc đó phỏng chừng con cháu đều có thể biên ra một cái gia phả rồi.
Tôi đau “bi” vô cùng hỏi: Trước khi Mắt Quỷ dung hợp, tôi phải làm thế nào để đối phó lão tổ?
Thanh âm già nua thở dài nói: Tất cả thuận theo ý của lão tổ, nếu hắn nhẫn tâm giết chết ngươi, bí mật của Mắt Quỷ cùng thiên diễn đồ đều mãi mãi thất truyền
Trêи người cõng lấy bí mật thật là mệt mỏi,tôi nói: Không sao, dù gì trước đây đi làm ở công ty, tôi cũng bị lãnh đạo mỗi ngày hành đến không ra hình thù gì, tôi là người có da mặt dày. Lão tổ để cho tôi làm cái gì thì làm cái đấy, chỉ cần không giết người là được
“Ngươi nhanh chóng rời đi đi, sau đó đừng nói chuyện này với người bên ngoài, nhớ kỹ, chuyện thiên diễn đồ nhất định không nên để cho bất kỳ người nào biết, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, quay về trong hư không cúi đầu nói: “Rất cám ơn ngươi, ta có thể biết tên của ngươi không?”
“Gọi ta Đốt Tâm hành giả (những người tu hành) đi.” Thanh âm già nua vang vọng trong huyệt động, thật lâu cũng không có tản đi.
Lúc tôi nâng Trần Vĩ lên, ôm lấy con mèo già, một người một mèo này thật khiến tôi mệt muốn thành chó. Thời điểm chúng tôi đi đến mặt tường đất, tôi lần thứ hai trực tiếp đâm xuyên qua tường đất.
Tôi một lần nữa hướng về 2 mặt Đông Tây nhìn một chút, mặt đông là khắc đầu trâu mặt ngựa, mặt tây là khắc Quan Vũ, Trương Phi, nhìn như một Dương một Âm thật ra chính là nhiễu loạn nghe nhìn, khiến người ta cảm thấy đây có khả năng là một cái là cửa sống, một cái là cửa tử. Không biết thật ra cả hai cửa đều là một con đường chết, đường chính xác thì không phải là đường mà là một mặt tường!
Cái thiết kế này thực sự là quá mất hồn rồi, suy nghĩ bình thường của con người không thể nào với tới, nếu như không phải con mèo nhắc nhở, tôi cùng Trần Vĩ cứ đi con đường kia, khi đẩy ra cửa gỗ điêu khắc ra chính là giờ chết của chúng tôi
Lúc trở về trêи mặt đất, Trần Vĩ tỉnh lại, liên tục hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa còn vén quần áo lên nhìn, kinh ngạc hỏi tôi tại sao trêи người hắn có thể ngừng mục nát được?
Trần Vĩ có vẻ như không chỉ là ngất đi thôi mà trí nhớ của hắn cũng giống như đã bị tẩy sạch, trong não hắn căn bản là nhớ không nổi đã đi vào huyệt ngầm
Tôi nói: “Ở trong nhà xưởng, tôi tìm được một loại dược thảo, sau đó cho anh ăn, anh liền té xỉu. Nhưng mà loại dược thảo kia đúng thật là có thể chữa được cái thân thể mục nát của anh”
Trần Vĩ cảm kϊƈɦ vô cùng, quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói: “Toà nhà xưởng này, đánh chết ta cũng sẽ không trở lại nữa”
Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn, phần mộ bên trong này, cỏ dại dài lê thê, nhìn thật hoang vu vắng vẻ. Hắn nhìn thấy chính là nhà xưởng, còn tôi nhìn thấy chính là phần mộ, bởi vì hai chúng tôi đã có sự bất đồng.
Thật ra nhà xưởng đúng là có tồn tại, nó không phải ảo giác. Phần mộ cũng là có tồn tại, không phải là ảo giác. Mấu chốt ở chỗ phần mộ vẫn nằm ở trạng thái ẩn núp, hai thứ đó giống như là ở không gian chồng lên nhau, nếu để con mèo dẫn đường mới có thể tìm ra điểm mấu chốt, đi vào được phần mộ bên trong.
Trêи đường trở về, Trần Vĩ nói: “Lão đệ, mẹ nó, hai ta nghỉ luôn ba ngày, ăn mừng một trận. Thấy thế nào?”
Tôi cười nói: Có vẻ không hay lắm, xe bus là phải lái, cầm tiền của công ty không thể không làm việc a
Trần Vĩ khoát tay chặn lại nói: Mịa, quản cọng lông, để cho người khác lái thay đi. Hai ta chơi mấy ngày
Tôi nói: Thôi được rồi, trở lại thì đi uống chầu rượu coi như ăn mừng cũng được
Trước khi chúng tôi lên xe, con mèo kia liền nhìn tôi một cái, sau đó từ trong ngực của tôi nhảy đi mất. Tôi lại ôm lấy con mèo, lại âu yếm nó,dùng mũi mình chạm vào mũi nó? Kết quả con mèo từ trong lồng ngực của tôi chạy đi mất, chạy vào bụi cỏ trong bóng tối.
Trước khi biến mất, con mèo quay đầu lại nhìn tui một cái, nhẹ nhàng meo một tiếng sau đó chui vào trong bụi cỏ. Tôi mơ hồ cảm thấy từ nay về sau có thể không có cơ hội nhìn thấy nó nữa
Lúc uống rượu, Trần Vĩ kêu một tiếng cao hứng (vui vẻ), một chén lại theo một chén, rất nhanh đã say, sau đó bắt đầu nói mê sảng.
Tôi bên ngoài nhìn thì bình thường, nhưng trong lòng thì vẫn đang suy nghĩ: Cao nhân ngày đó giúp tôi không phải Đốt Tâm hành giả, vậy thì là ai?
Về phần con mèo dẫn đường, 80% chính là Đốt Tâm hành giả cố ý phái đến? Là hắn phái bé trai kia đưa cho tôi tiền giấy, sau đó trêи tiền giấy nói cho tôi biết là phải tìm con mèo già không râu, hoặc là Đốt Tâm hành giả cố ý làm ra một con mèo?
Tôi cảm thấy rất có khả năng này.
Ngay lúc tôi đang sững sờ, mắt say lờ đờ lim dim, Trần Vĩ bỗng nhiên bất thình lình tát một cái, vỗ vào bả vai của tôi, ợ một hơi rượu, miệng đầy mùi rượu nói: “Khà khà, lão đệ, kỳ thực có một chuyện lớn, ta đã lừa ngươi…”