Editor: Cua
Tôi nói “được”, dù sao lần này đến nhà xưởng, mục đích chính là muốn giúp Trần Vĩ tìm kiếm phương pháp giải chữa trị thân thể mục nát.
Trần Vĩ đánh bạo, thận trọng lấy tay sờ soạng máu trong hồ, những dòng máu kia không nóng. Nhưng chẳng biết vì sao lại sôi sục, rối rắm một lát sau, Trần Vĩ rầm một tiếng nhảy vào.
Vừa mới nhảy vào bên trong ao máu, nhất thời toàn bộ máu bên trong ao liền bắt đầu sôi trào, Trần Vĩ cả người run lên, ôm chặt hai tay nói: Lạnh quá ah.
Dòng máu sôi trào, cùng với phản ứng của Trần Vĩ, hình thành sự đối lập mánh liệt, khiến tôi tự hỏi máu trong hồ đến tột cùng là nóng hay lạnh.
Tuy nhiên, sau khi Trần Vĩ nhảy vào Huyết Trì, kỳ tích xảy ra.
Hắn mở khuy áo trêи cùng của sơ mi ra, thấy thân thể mục nát của mình đang dần dần được chữa trị. Các mạch máu bị vỡ, các cơ bắp màu đen, xuất hiện trở lại và dần dần phát triển.
Chỉ trong khoảng ba đến năm phút, những cơ bụng bị thối rữa của Trần Vĩ hoàn toàn phát triển lại và bao bọc các bộ phận bên trong cơ thể. Lại qua năm sáu phút nữa, tất cả các bộ phận của phần trêи cơ thể hắn bắt đầu trở lại nguyên vẹn.
“Trần ca, rốt cục giúp ngươi tìm được phương pháp giải quyết rồi.” Ta âm thầm cảm thán, đồng thời cũng nghĩ thầm, vạn vật trêи thế giới này, có lúc nhìn không giống nhau, nhưng công hiệu lại tương đồng. Ví dụ như ao máu này cùng với Phạm Diễn Thần Thụ, tuy rằng đều là tà ác, nhưng công hiệu lại giống nhau, đều có thể giúp người tái tạo thân thể.
Trần Vĩ đứng ở bên trong ao máu, quả thực mừng rỡ phát khóc rồi, nhưng Trần Vĩ đang ngâm trong ao máu, con mèo già lại bắt đầu hướng về Trần Vĩ mà kêu.
Vừa mới bắt đầu gọi, thanh âm của rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, chúng tôi cũng không hiểu có ý gì, càng về sau con mèo càng gọi to, mãi đến tận cuối cùng con mèo già lấy hết sức gọi to.
Trần Vĩ đứng tại chỗ, không ngừng mà đùa nghịch với dòng máu, đem dòng máu tung ở trêи chính người mình. Giống như đứng ở giữa bồn tắm rửa ráy, mà trêи mặt thì i trước sau tràn đầy nụ cười tham lam, như là không tăm chưa đủ.
Vẻ mặt con mèo già không đúng, nó bắt đầu cuống lên, đứng ở bên bờ không ngừng mà “meo meo” kêu loạn, nhưng nó trước sau không dám nhảy vào bên trong ao máu.
Tôi hô: Trần ca? Nếu xong rồi thì lên đây đi.
Trần Vĩ không nói lời nào, vẫn là cười híp mắt lấy máu hất lên người mình. Tôi còn nói: Trần ca, sau khi tái tạo xong, chúng ta liền đi nhanh đi.
Trần Vĩ vẫn là không để ý tới tôi, lúc này tôi mới nhận ra hắn xuất thần rồi.
Nói đơn giản, hắn bị câu hồn rồi! Bởi vì vẻ mặt trêи mặt hắn đều không thay đổi rồi, cơ mặt trước sau đều duy trì bộ dáng nở nụ cười tham lam.
Người sở dĩ có tư duy có phản ứng có biểu tình, dựa theo người xưa tương truyền mà nói, là bởi vì có linh hồn chi phối. Nhưng nếu không có linh hồn, người liền sẽ biến thành si ngốc, dùng lời nói của thời hiện đại, chính là biến thành người thực vật.
Nhìn Trần Vĩ trước mắt, lẽ nào hắn bị câu hồn?
Điều này khiến tôi lo lắng, tôi cũng không dám dễ dàng nhảy vào trong ao máu, cẩn thận sờ khắp người, chỉ mò được năm đồng tiền nhị gia cho tôi.
Dưới tình thế cấp bách, ta lấy ra một đồng tiền trong đó, hung hăng hướng về sau đầu Trần Vĩ mà ném. Khoan hãy nói, cách này rất có hiệu quả, đồng tiền ném tới, tôi chỉ cảm thấy bên trêи tiền đồng như là lóe lên một chút ánh sáng, Trần Vĩ bị đồng tiền nhỏ ném cho rút lui hai, ba bước, khiến dòng máu chảy ào ào, bắn lên rất nhiều huyết hoa.
Trần ca? Tôi vội vàng hỏi một câu.
Trần Vĩ cả kinh, mới nói: Mẹ nó, vừa nãy ta lại tiến vào ảo giác, một người phụ nữ đang tắm cho ta, ta nói ta phải đi lên rồi, nàng không cho ta đi.
Tôi vội vàng kéo Trần Vĩ lên, giờ khắc này lại hướng về thân thể của hắn nhìn lại, chỗ mục nát trêи người hắn trước đây, hiện tại nguyên vẹn không chút tổn hại, ta nhỏ giọng nói: Hi vọng sẽ không mục nát nữa.
Trần Vĩ cảm thán một câu: Lão đệ, thực sự là cám ơn ngươi, không có ngươi, ta có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Tôi cười nói: Trần ca nói quá lời. Chúng ta này liền trở về đi.
Lần này đến nhà xưởng vốn chính là vì giúp Trần Vĩ, hiện tại vấn đề của hắn đã được giải quyết, tôi cảm thấy không cần thiết phải đặt mình vào nguy hiểm nữa, không quan tâm hắn có bí mật gì, không quan tâm hắn có cái gì không thể cho ai biết, không có quan hệ gì với tôi, tôi cũng lười xen vào.
Ai biết, lúc tôi ôm con mèo già, muốn xoay người rời đi, con mèo già không ngừng quay đầu, không ngừng mà gọi.
Tiếng kêu của con mèo già, một tiếng tiếp một tiếng, hơn nữa đầu cứ hướng về phía sau tôi, cũng chính là đầu kia của cái hầm ngầm bầu ɖu͙ƈ.
Phía kia đen như mực, căn bản không thấy rõ đồ vật gì, cầm đèn pin cầm tay chiếu tới, ánh giống như bị bóng tối vô tận cắn nuốt mất.
Tôi không có ý định đi, liền ôm con mèo già tiếp tục đi trở về, ai biết con mèo già cuống lên, giẫy giụa muốn từ trong lòng ngực của tôi chạy trốn.
Trần Vĩ hỏi tôi: Lão đệ, con mèo này đã thành tinh rồi, chúng ta một đường đi tới, có chuyện gì đều là nó giúp chúng ta chỉ dẫn, không bằng liền qua xem một chút?
“Ai, tôi là thật sự không muốn mạo hiểm nữa.” Tôi nhìn chằm chằm bóng tối ở đầu kia của hầm đất, con đường bằng này đá, giống như đi về Địa ngục, hai bên con đường là Huyêt Trì sôi trào, trêи ao máu treo đầy thi thể. Xem tình cảnh này, ở cuối con đường bằng đá này, có thể có vật gì tốt?
Khẳng định là không thể nào là thứ gì tốt đẹp, cuộc mạo hiểm này cũng vậy.
Nhưng con mèo già ở trong ngực của tôi không an phận gọi, trong tiếng kêu tựa hồ mang theo một ít tức giận, thật giống như đang trách cứ tôi tại sao không nghe lời của nó.
Trần Vĩ ở một bên xui khiến nói: Này con mèo già này tinh vô cùng a, không bằng chúng ta qua đó xem một chút?
Tôi nghĩ nghĩ, nói: Đi, qua xem một chút, nếu như có nguy hiểm, chúng ta trực tiếp quay lại!
Trần Vĩ gật đầu, Lão Miêu dĩ nhiên cũng không kêu nữa.
Dường như phía cuối con đường bằng đá nhất định phải được nhìn thấy, hoặc có lẽ, bí mật của nhà xưởng bỏ hoang được tiết lộ vào chính lúc này.
Chúng tôi thận trọng giẫm trêи con đường bằng đá, bật đèn pin cầm tay đi về phía trước, tôi bước đi rất nhẹ, đạp ở trêи đường đá cũng sẽ không phát ra âm thanh, Trần Vĩ ở sau lưng tôi, cũng là tận lực kìm nén tiếng hít thở của chính mình.
Về phần con mèo già trong lồng ngực của tôi, cũng là trừng lớn hai mắt, phóng to con ngươi, hướng về phía trước mà nhìn.
Càng đi về phía trước, tôi lại càng thấy không đúng, đầu tiên, hòn đá trêи sàn biến hóa rất rõ ràng, vừa nãy lúc chúng tôi đi qua con đường, phiến đá trêи mặt đất đều là kϊƈɦ thước của một băng ghế, nhưng bây giờ phiến đá lát trêи đất dần dần trở lên rất hỗn loạn, có to bằng bàn tay, có nhỏ như hộp diêm và mô hình xếp cung lộn xộn, giống như một mớ hỗn độn.
Ngay khi bàn chân tôi dẫm lên một khối đá nhỏ trong số đó, tôi chỉ cảm thấy bóng tối trước mặt truyền đến một trận máy móc vang động, ngay sau đó là tiếng “cọ cọ cọ”!
Trốn!
Tình thế cấp bách, tôi căn bản không có thời gian nói chuyện, chỉ hét lớn được một tiếng trốn, đồng thời ôm lấy con mèo già trong lồng ngực, trực tiếp nằm trêи mặt đất, lúc tôi sắp nằm sấp xuống, ta chỉ cảm thấy tóc phía sau gáy có gì đó sượt qua.
Trần Vĩ đứng dựa ở ngoài, nằm sấp xuống đồng thời giống như né qua.
Chờ khi tôi từ trêи mặt đất đứng dậy, hướng về phía sau nhìn lại, không khỏi giật nảy cả mình!
Ở chính giữa lồng ngực của Trần Vĩ, đang cắm một cái Mũi tên quỷ! Chính hắn cũng cúi đầu, nhìn chằm chằm lồng ngực của mình, khuôn mặt khó có thể tin.
“Lão… Lão đệ…” Trần Vĩ khuôn mặt lộ ra vẻ mặt sắp rơi lệ, hắn và tôi đều bị cung tên dọa sợ.
Nhưng nhắc tới cũng thật kỳ lạ, cái tên nài cắm vào trêи người Trần Vĩ, lông đuôi trong nháy mắt liền rơi ram chỉ còn lại một mũi tên trụi lủi ở trêи ngực hắn.
Ta mau chóng chạy tới, hỏi: Trần ca, ngươi chịu đau một chút, tôi nhổ giúp ngươi!
Trần Vĩ nói: Vấn… Vấn đề là… Không đau ah…
Tôi sững sờ, cúi đầu liếc mắt nhìncon mèo già, trêи mặt nó cũng một vẻ mặt mê mang, biểu thị chính mình cũng không biết, ta thừa dịp Trần Vĩ không chú ý, ra tay như điện, vụt cái liền rút Mũi tên quỷ ra.
Vết thương trêи lồng ngực Trần Vĩ thật sự không có máu chảy ra.
Trần Vĩ rầm một tiếng ngồi dưới đất, đỡ cái trán nói: Xong đời, hóa ra chứng bệnh mục nát thân thể này của ta, còn chưa có giải, bây giờ ta cũng không có máu tươi!
Chưa chắc, có máu tươi hay không không quan trọng, chỉ cần không mục nát, chỉ cần có thể sinh hoạt bình thường là tốt rồi. Tôi nâng Trần Vĩ dậy, liền an ủi.
Tiếp tục đi về phía trước, tôi đã có thể thấy rõ tình cảnh phía trước, cái này xem ra giống như là một cái tế đàn lớn, đáy tế đàn đầy những khe rãnh mấp mô, những kia khe rãnh kia lại như dòng sông nhỏ, chảy đầy máu tươi!
Tôi định thần nhìn lại, những khe chảy đầy máu tươi này lại xếp thành một chữ!