Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 151: Phù Điêu Âm Dương



Editor: Sên ヽ(・∀・)ノ

*Phù điêu: là loại tranh khắc nổi

Tần suất rung của nắp quan tài giống như là có người dùng cánh tay một bên nắm lấy, không ngừng đẩy ra. Trần Vĩ ‘rầm’ một tiếng, trực tiếp ngồi xổm trêи mặt đất, lúc này cái ʍôиɠ dính sâu bên trong bùn đất, không ngừng ma sát lau chùi.

Tôi nói: “Trần ca, anh đừng sợ, đã đi đến bước này rồi, sợ cũng vô dụng”

Tôi kéo Trần Vĩ, nhưng hai chân hắn vẫn cứ run. Nói thật tôi rất thông cảm cho hắn, không phải ai cũng là siêu nhân, lần đầu tiên tôi gặp phải cái nắp quan tài rung rung này cũng sợ muốn chết rồi. Nhưng nắp quan tài lần này bắt đầu run rẩy không dứt, giống như sẽ không dừng lại. Ngay khi tôi định một cước đá văng nắp quan tài ra thì bỗng nhiên, nắp quan tài liền nghiêng lật lại, trong quan tài truyền ra một mùi mục nát tanh hôi, giống như đang ngâm mình trong một cái ao thối toàn tử thi.

Tôi bưng kín mũi, Trần Vĩ suýt chút nữa nôn mửa ra, con mèo già cũng bị mùi thối làm cho phải quay đầu ra chỗ khác. Hai người chúng tôi và một mèo nhanh chóng đứng ở đầu gió, chờ mùi thối tản đi gần hết mới đưa đầu về phía bên trong quan tài nhìn xem.

Trong quan tài này đen kịt mà lại sâu không thấy đáy, không biết cụ thể sâu bao nhiêu, cũng không biết chứa cái gì. Tôi cầm đèn pin trong tay Trần Vĩ, lạch cạch một tiếng mở ra chiếu xuống, phát hiện ra đây là một tầng một tầng bậc thang.

Hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau. Trần Vĩ nói: “Cái quan tài này là lối vào à?”

Lúc này chúng tôi lại xem kỹ cỗ quan tài một lần nữa, quan tài này đầu ở phía Đông thì cao, đầu phía Tây lại thấp, cả thân đều trải sơn đen, ngoài ra không còn chỗ nào quỷ dị hơn.

“Lão đệ, đi xem đi.” Trần Vĩ có chút nhịn không được.

Tôi nói: “Trần ca, tôi biết trong lòng anh đang gấp, thế nhưng đi cùng nhau thì chúng ta nhất định phải hành động cẩn thận, cái này không nói đùa được”

Trần Vĩ gật đầu, mặt sắc mặt ngưng trọng nói: “Lão đệ ngươi yên tâm đi” Tôi liếc mắt nhìn con mèo không râu kia, hỏi nó: “Ngươi có muốn đi cùng hay không?”

Con mèo già ‘meo’ một tiếng, tôi lập tức ôm lấy nó, nó cũng không phản kháng, tôi cảm thấy đây hẳn là chấp nhận. Sau đó tôi liền nhảy vào trong quan tài, giẫm lên bậc thang, hướng đến chỗ sâu kia đi đến. Vừa đi không bao xa liền phát hiện chiếc quan tài này còn có một lối đi khác!

Đi đến bậc thang cuối cùng, chúng tôi đang ở trong một cái động lớn, không gian lớn. Cái này giống như là một kho chứa lương thực của thế kỷ trước, diện tích vô cùng lớn, giống như một cái sơn động. Nhưng ở phía bắc của vách hang động lại có một chiếc đèn đầu quỷ, đầu quỷ kia chất liệu chắc là bằng đồng thau. “Cái hầm ngầm này chắc cũng được vài năm rồi”. Trần Vĩ nhỏ giọng nói.

Trong huyệt động này thanh âm nói chuyện nhất định phải nói nhỏ. Nếu không tiếng vang sẽ rất lớn.

Lúc này chúng tôi từ bậc thang ở đỉnh quan tài đi thẳng đến, mặt hướng về phía bắc, mà trong hầm ngầm ở phía Đông và phía Tây, nhìn thấy hai cánh cửa gỗ. Bên trái cửa gỗ điêu khắc Quan Vũ và Trương Phi, bên phải điêu khắc đầu trâu mặt ngựa

Trần Vĩ nói: “Một bên là người sống, một bên là âm hồn, chẳng lẽ là nói một bên đi về phía Địa ngục, một bên là đến nhân gian?”

Tôi nhìn chằm chằm hai mảnh ở hai bên cửa gỗ, trong lòng cũng sợ hãi. Phù điêu trêи cửa gỗ giống y như thật, đặc biệt là Quan nhị gia trợn trừng hai mắt, râu hướng về phía trước, sinh động quá rồi. Bên phải cửa gỗ điêu khắc đầu trâu mặt ngựa, cũng là phù điêu, là trực tiếp điêu khắc từ cửa gỗ ra, công nghệ kia thật khiến người ta thán phục.

Tôi nhỏ giọng nói: “Một bên tượng trưng cho dương, một bên tượng trưng cho âm. Hai chúng đối với Âm Dương bát quái, phong thuỷ Ngũ Hành đều không hiểu cái đếch gì, vẫn là để cho con mèo dẫn đường đi”

Con mèo già này sống đã lâu, đều thành tinh rồi, nó có thể mang chúng tôi đi thành hình dạng Thất Tinh Bắc Đẩu, tránh được hết bảy phần mộ, như vậy lúc chúng tôi đi tới vùng đất trung tâm sẽ không gặp ảo giác. Một khi bước đi này đi nhầm, thứ chúng tôi nhìn thấy trước mắt khẳng định có thể là cái nhà xưởng kia

Tôi cúi đầu nói với con mèo già: “Lão huynh, hai cái cửa này phải đi cái nào?”

Con mèo già nằm ở trêи bậc thang cạnh tôi, lười biếng meo một tiếng. Nó không hướng phía đông, cũng không hướng phía tây, tôi sững sờ hỏi: “Cái nào cũng không đi được? Hay là đi cái nào đều được?”

Lão Miêu không để ý tới tôi.

Tôi cùng Trần Vĩ sửng sốt một hồi lâu, cẩn thận suy nghĩ ý tứ của con mèo, có thể là đi cái nào cũng được, dù sao giọng nói của nó nhu hòa.

Nhưng mà vào lúc này, cái đèn đầu quỷ ở phía bắc của chúng tôi bỗng nhiên phát sáng lên!

Không sai, ánh nến bên trong chiếc đèn quỷ này không tắt, mà là càng cháy càng lớn, ánh lửa càng mãnh liệt hơn.

Vách đá ở gần đèn đầu quỷ cũng được soi sáng rõ ràng, đặc biệt là ở mặt tường phía bắc kia, trêи tường ánh sáng lấp loé thật giống như trêи tường kia là một màn nước, lúc này chậm rãi theo bức tường chảy xuống. Cái này khẳng định là không có khả năng xảy ra, chẳng có ai muốn ở cái địa phương này lãng phí nước, hao tốn điện, hơn nữa lại không có đồ vật gì thực dụng.

Con mèo già quay về mặt bức tường phía bắc kia, meo meo kêu hai tiếng.

Trần Vĩ toét miệng nói: “Lão huynh, bây giờ ngươi còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh à?”

Lão Miêu nghiêng đầu đi, không để ý tới Trần Vĩ nữa. Sau đó nó nằm nguyên tại chỗ, lười biếng ɭϊếʍ chân trước của mình.

Tôi nói: “Hay là trước tiên cứ nhìn rõ ràng những đồ vật trong huyệt động này đi.” Hai chúng tôi nâng đèn pin cầm tay đi quanh cái hầm to lớn, ở phía đông đến tận cửa gỗ đầu trâu mặt ngựa, phía tây đến chỗ Quan Vũ Trương Phi, phía bắc đến màn nước tường, phía nam chính là chỗ chúng tôi đứng, từ phía cửa quan tài đến bậc thang. Toàn bộ hang động mặc dù lớn nhưng lại có vẻ trống trải, không có đồ vật gì cả.

Trần Vĩ nhìn trái nhìn phải, một tay chống cằm nói: “Lão đệ, ta cảm thấy chắc là đi về phía hai cánh cửa gỗ phía tây, dù sao Quan Vũ cùng Trương Phi đều là tượng trưng cho trung thần, khá là chính nghĩa.

Tôi nói: “Tôi lại cảm thấy điđến hai cái cửa gỗ phía đông kia thì hơn, nhìn bề ngoài càng nguy hiểm thì lại càng có thể sẽ an toàn.

Hai chúng tranh chấp, cũng không ai biết làm như thế nào, lúc này con mèo đã ɭϊếʍ xong chân trước, lại hướng về chỗ màn nước hướng chính bắc kêu lên một tiếng. Lần này, con mèo già kêu to hơn thu hút sự chú ý của tôi, cũng không biết nó là nước chảy thật sự hay vẫn là chiếc đèn đầu quỷ kia chiếu sáng tạo thành.

Tôi cảm thấy trước hết vẫn nên qua xem một chút.

Con mèo già lúc này nhìn thấy tôi đi lên hướng bắc, trước tiên kêu to một tiếng, liền đã đi trước tôi đến chỗ màn nước trêи tường kia, quay về phía bức tường kêu lên một tiếng

Tôi đưa đầu chăm chú nhìn kỹ, phía bên này của bức tường cũng không phải là vách đá, mà là tường đất, cấu tạo và tính chất của đất đã trở nên ố vàng, hơn nữa bên trêи còn có hàng loạt các nếp gấp, mà ở chỗ bức tường lắp cái đèn đầu quỷ, bấc đèn bị gió lay động nhẹ, ánh nến chập chờn soi sáng ở trêи tường đất đầy nếp gấp sẽ hình thành hàng loạt các vệt màu đen.

Từ xa nhìn lại, những bóng đen kia liên tục lay động giống như mặt nước bên trong thủy cung.

“Cái này thiết kế không tồi a! Người thiết kế hẳn đã học được ‘Thiên Công khai vật’ (Sáng tạo thiên đường – Đây là một công trình khoa học và kỹ thuật toàn diện thời cổ đại của Trung Quốc) rồi.” Trần Vĩ lầu bầu nói

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Đừng động vào những thứ vô dụng này, đi thôi, tôi cảm thấy chúng ta cứ đi về cái cửa gỗ đầu trâu mặt ngựa phía đông đi, không nói những cái khác, ít nhất cứ đẩy ra nhìn”

Trần Vĩ vừa nghe xong thì nói: “Cứ đẩy ra nhìn cũng được, theo cậu đi”.

Hai chúng tôi vừa mới động đậy, còn chưa có nhấc chân bước đi, con mèo già cứ như bị dẫm vào đuôi, kinh hô lên một tiếng chạy tới cắn ống quần của tôi, tôi sợ hết hồn, cúi đầu xuống hỏi: “Lão Huynh, sao thế, sao thế? Ngươi đừng tức giận a”

Con mèo già rất giận, lúc này vẫn tiếp tục quay đầu chạy trở về chỗ mặt khảm nạm đèn đầu quỷ ở phía trước tường đất, lần thứ hai kêu lên một tiếng.

“Gia hoả này đến cùng có ý gì?” Trần Vĩ gãi gãi sau gáy, không hiểu được.

Tôi híp mắt, nhìn chằm chằm bức tường, lại quay đầu nhìn về hai bên, phía Đông là cửa gỗ điêu khắc đầu trâu mặt ngựa, phía Tây là cửa gỗ điêu khắc Quan Vũ Trương Phi, chỉ có nơi này khảm nạm một chén đèn đồng, phỏng chừng có chút vấn đề.

Tôi thận trọng sờ soạng đèn đồng, thật giống như không có phản ứng gì nhưng là cảm thấy có chút nóng hổi, vẫn rất ấm áp.

Con mèo nằm bên chân tôi cuống lên, lúc này lại giương nanh múa vuốt quay về chỗ tôi tiếp tục nổi giận, tôi choáng váng, con mèo này rốt cuộc có ý gì đây?

Trần Vĩ cũng không dám nhúc nhích lộn xộn. Bởi vì chúng tôi, hai người một mèo cùng nhau đi tới, may mà có con mèo già chỉ điểm, nếu không chúng tôi cũng không vào được, cho nên chúng tôi vẫn là tương đối tin tưởng nó. Chỉ có điều bây giờ thì hoàn toàn không hiểu ý của nó, người cùng mèo lúc này không thể hiểu nhau qua lời nói, đây thật là muốn gấp chết a.

Con mèo già chạy toán loạn, giống như là đuổi theo cái đuôi của mình, một lát sau nó lại quýnh mắt lên, lùi về sau năm sáu mét, bốn cái chân hướng về phía tường đất chạy tới.

Tôi sợ hết hồn, bởi vì xem bộ dáng này của con mèo chính là muốn đập đầu chết ở trêи tường đất!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv