Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 150: Chân Thật Trong Ảo Giác



*Editor: Mộc

Nó đang cười với tôi!

Khóe miệng nó nứt ra, rõ ràng lộ ra hai cái răng nanh, vẻ mặt này chắc chắn là cười!

Đồng thời khϊế͙p͙ sợ, tôi dường như cũng quên xem nó đến cùng là có chòm râu hay không rồi, vẫn là Trần Vĩ chạy tới. Tay cầm đèn pin soi, vui vẻ nói: “Đúng! Chính là nó, con mèo già không râu!”

Tôi giờ mới chú ý tới, con mèo già này cũng không hề có chòm râu, trước đây nhìn thấy mèo, mặc kệ to nhỏ, bất luận trắng đen, đều có chòm râu, đột nhiên nhìn thấy một con mèo già không có chòm râu, cũng cảm thấy thật rất quái dị.

Hơn nữa quái dị nhất chính là, Con mèo già này biết cười!

Mèo nhất định là không biết cười, còn tại sao nó lộ ra cái biểu cảm kia, tôi cũng nghĩ không thông.

Lúc này, tôi mượn đèn pin của Trần Vĩ chiếu sáng. Tôi nhìn vào bộ râu của con mèo già, liền phát hiện, có một thứ khiến tôi chấn động hơn.

Trêи rễ của râu ở hai bên miệng, không có rễ râu trên! Bởi vì không có dấu vết mọc râu ở bên trêи.

Quái!

Con mèo già này thật quái dị!

Trần Vĩ nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Lão đệ, ngươi nói con mèo già này, có phải thành tinh rồi hay không? Sắp giống như con người rồi.”

Tôi nói: “Không biết, có điều con mèo già thật là quái lạ.”

Tôi vuốt đầu mèo, nhỏ giọng nói: “Uy, lão huynh, nếu như ngươi có thể phá tan bí mật trong nhà xưởng. Sau này ngươi muốn ăn cái gì, uống cái gì, ta liền bao hết, không dám nói là quá tốt, thì chí ít ngươi cũng sẽ không bị đói, thế nào?

Con mèo già híp mắt, vung cái đầu, không biết là có muốn hay không, tránh né ánh đèn pin của Trần Vĩ.

Tắt đèn pin cầm tay đi, tôi nói với Trần Vĩ: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng đêm nay tiến vào nhà xưởng đi!”

Trần Vĩ đương nhiên cam tâm tình nguyện rồi, hắn hận không thể phi vào trong nhà xưởng ngay lập tức, tốc độ mục nát của thân thể hắn đã đến trêи cổ, hiện tại mỗi ngày hắn đều mặc áo sơ mi màu đậm, hơn nữa cúc áo trêи cao nhất nhất định là cài sẵn. Áo cổ tròn khẳng định rằng hắn không dám mặc, nếu không thì thịt rữa sẽ lộ ra.

Tôi ôm Con mèo già, hai chúng tôi lúc này liền chạy hướng về trong nhà xưởng, lúc đến cửa nhà xưởng, còn chưa kịp đi vào, Con mèo già bỗng nhiên giãy giụa ở trong ngực tôi.

Tôi không biết nó có ý gì, nó càng giãy dụa. Tôi càng ôm chặt, cuối cùng tôi mới phát hiện, hẳn là nó muốn tránh thoát sự ôm ấp của tôi.

Buông lỏng tay ra, nó từ trong lòng ngực tôi nhảy đi, giờ đây nó không từ cửa tiến vào, mà quay đầu nhìn quanh, chạy tới cửa lớn phía bắc nhà xưởng, từ một mảng tường rào tương đối cũ nát, theo tàn tích của bức tường đổ leo lên trêи, giờ đây đứng ở trêи tường rào quay về gọi 2 chúng tôi.

Tôi cùng Trần Vĩ liếc mắt nhìn nhau. Nhất thời sững sờ, trong lòng tự nhủ đây là có ý gì?

Hai chúng tôi không nhúc nhích, Con mèo già hướng về phía 2 chúng tôi meo meo gọi, Trần Vĩ nói: “Sẽ không phải để cho chúng ta leo lên chứ?”

Dừng lại chốc lát, tôi nói: “Thử xem!”

Chờ hai chúng tôi bỏ công sức bò lên tường, Con mèo già lúc này mới hài lòng gọi một tiếng, lập tức rầm một cái, từ trêи tường rào nhảy xuống nhà xưởng bên trong.

Trần Vĩ nhỏ giọng nói: “Ghê gớm a, động vật này so với người chính là không giống nhau, ngươi xem lúc chúng ta đến đều là đi cửa lớn, bọn nó đều là trực tiếp leo tường.

Tôi suýt chút nữa nằm trêи mặt đất, tôi nói: “Động vật với người khẳng định là không giống nhau lắm, có điều Con mèo già này hẳn là biết cửa lớn của nhà xưởng có vật gì đó bẩn thỉu, không thể từ cửa tiến vào, vậy nên mới mang theo chúng ta leo tường mà vào.

Sau khi con mèo già tiến vào nhà xưởng, cũng không sốt ruột hoảng hốt, mà ngồi xổm tại chỗ, cảnh giác hướng về trong nhà xưởng nhìn mấy lần, cuối cùng quay đầu nhẹ giọng “meo” một câu.

Âm điệu giống như lúc nãy, hẳn ý muốn nói: “Theo ta đi.”

Hai chúng tôi nhẹ nhàng dịch bước, đi theo phía sau Con mèo già, tôi phát hiện dáng điệu bước đi của Con mèo già rất quái lạ, nó vừa đi vừa nghỉ, không đi thẳng tắp.

Thật giống như mấy đứa trẻ chơi bao cát, mang theo chúng tôi quẹo trái quẹo phải, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhỏ giọng hỏi: “Trần ca, ngươi nhìn ra chưa? Con đường con mèo già nãy dẫn chúng ta đi có chút mánh khóe.

Trần Vĩ lắc đầu, nói: “Nhìn không rõ.”

Dưới ánh trăng, con mèo già đi lại rất nhẹ nhàng, mỗi lần nó đi về phía trước mười mấy mét, liền dừng lại, sau đó nhìn quanh trái phải, trong đêm tối, đôi mắt hạt châu như muốn tỏa ra ánh sao, sau khi dừng lại mười mấy giây, nó nhất định sẽ ngoặt một cái, nói cách khác, lúc con mèo già này đi trêи đường, vừa đi vừa nghỉ, không có lúc nào thẳng tắp!

Tôi cố tưởng tượng, mỗi khi Con mèo già dừng thân thân thể, tôi đều sẽ nhìn, chờ con mèo già mang chúng tôi đi hướng về tất cả các đoạn đường, tôi quay đầu nhìn lại, ngơ ngác kinh hãi!

Con đường này, khiến tôi chợt nhớ tới vị hoàng đế khai quốc của Minh triều, Chu Nguyên Chương!

Tôi nghĩ tới Minh thái tổ Chu Nguyên Chương, cũng không phải là con mèo già này lớn lên giống với ông ấy, mà là con mèo già này chạy trêи mặt đất tạo ra một đường dài chừng mấy chục mét chính là Thất Tinh Bắc Đẩu đồ!

Con mèo già tổng cộng dừng lại sáu lần, thêm cả lần thứ nhất đi trêи con đường, ròng rã là bảy đoạn! bảy đoạn này nối liền cùng một chỗ, vừa vặn là tạo thành hình của Thất Tinh Bắc Đẩu đồ!

Chu Nguyên Chương hiện tại chôn ở Đế lăng Nam Kinh Tử Kim, phong cách thiết kế chính là hình dáng của Thất Tinh Bắc Đẩu!

Tôi thầm thở dài nói: “Đều nói mèo già hóa cáo, lời này xem ra không giả, Con mèo già này sống lâu năm, tự nhiên cũng sẽ cảm nhận được một ít thứ người thường không thể nhìn thấy.

Trần Vĩ cũng nói thêm vào: “Nếu như hôm nay không tận mắt nhìn thấy, ta sẽ không tin Con mèo già này có thể đi ra được tạo hình của Thất Tinh Bắc Đẩu.

Giờ đây Con mèo già ngẩng đầu, quay về phía chúng tôi meo meo gọi một tiếng, tôi ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Con mèo già không đáp lời, mà đi tới phân xưởng ở góc tường của nhà xưởng, sau khi ngồi xổm tại chỗ bất động, lạị nhẹ giọng kêu hai câu với chúng tôi.

Tôi rất chú ý thần thái của Con mèo già, tiếng kêu cùng vẻ mặt của nó lần này rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng. Nếu như đem Con mèo già này so sánh với một con người, kia chính là đem hai tay che ở bên miệng, tạo thành hình cái kèn lặng lẽ với chúng tôi.

Ý của Con mèo già hẳn là để cho chúng tôi đuổi theo nó. Tôi nói với Trần Vĩ xong, liền đi đến chỗ con mèo già.

Đúng như dự đoán, Con mèo già thấy 2 chúng tôi hai đuổi tới, bắt đầu đi xung quanh phân xưởng ở góc tường.

Con mèo già khi thì đi nhanh, khi thì đi chậm, tốc độ để cho hai chúng tôi không tìm ra manh mối, tôi đang muốn quay đầu lại hỏi Trần Vĩ có phát hiện điều gì hay không, bỗng nhiên trong đầu chấn động, cả người đều nổi lên một tầng da gà!

Chúng tôi rõ ràng đi vây quanh phân xưởng trong nhà xưởng, Nhưng giờ khắc này định thần nhìn lại, phân xưởng chúng ta vây quanh, rõ ràng chính là bên trong một nghĩa địa.

Con mèo già đi đầu, tôi cùng Trần Vĩ lại đang đi quanh một cái quan tài màu đen, không ngừng mà xoay quanh!

Tôi giật nảy cả mình, quay đầu lại nói: “Tôi hiểu rồi! Hóa ra nhà xưởng chúng ta nhìn thấy, đều là ảo giác, cái nhà xưởng bỏ hoang này, vốn là không tồn tại, hoặc là sớm đã bị chôn giấu ở trong đất, bộ mặt chân thực của nhà xưởng, chính là một nghĩa địa!

Trần Vĩ bị doạ đến xanh mặt, tôi rõ ràng thấy chân hắn đang run lên, hắn nói: “Lão đệ lão đệ, ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa ah…”

Tôi nhìn xung quanh, mây đen gió lớn, con mèo già dẫn đầu đi phía trước, tôi cùng Trần Vĩ đứng ở một đồng ruộng hoang vu, mà trong ruộng hoang có một nghĩa địa lớn, ngẩng đầu nhìn lại, ít nhất phải có trêи trăm phần mộ, đoán chừng là mộ gia tộc, cũng đoán trước kia bãi là tha ma, nhưng điều này đều không quan trọng.

Quan trọng là…, lần này tôi đúng là bị chính mình dọa sợ.

Chân thực trong ảo giác, áo giác trong chân thực.

Nhà xưởng tử thần, bất luận người nào nhìn từ bề ngoài, đều sẽ thấy đây là một nhà xưởng, đây cũng chính là chỗ cao minh của nhà xưởng!

Mỗi người không cần phải đi vào trong nhà xưởng mới phát sinh ảo giác, thời điểm bọn họ nhìn thấy nhà xưởng này, kỳ thực chỉ là thấy được biểu tượng của nhà xưởng, mà bên trong, kỳ thực chính là một nghĩa địa lớn!

Tôi hồi tưởng lại, vừa nãy Con mèo già mang chúng tôi đi theo hình dạng Thất Tinh Bắc Đẩu đồ, giờ đây căn cứ vào đồ án kia, đối chiếu với phần mộ này, tôi liền khϊế͙p͙ sợ không thôi, tôi phát hiện Con mèo già này quả nhiên là mèo già hóa cáo rồi!

Con mèo già mang chúng tôi đi theo hình dạng Thất Tinh Bắc Đẩu, khéo léo tránh thoát khỏi những phần mộ, thẳng tắp đi đến chiếc quan tài trước mặt!

Giờ đây, Con mèo già mang theo Trần Vĩ và tôi đi xung quanh quan tài, tôi hỏi Con mèo già: “Lão huynh, còn phải đi bao lâu?”

Con mèo già cũng không để ý đến tôi, tự mình đi, có lúc đi nhanh, có lúc đi chậm, ngay khi hai chúng tôi có chút không kiên nhẫn, Con mèo già bỗng nhiên ngừng thân thể, quay đầu hướng về phía hai chúng tôi “meo” một tiếng.

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Lão huynh, có thể sao?”

Con mèo già hướng về nắp quan tài kêu lên một câu, ý hẳn là nói có thể.

Tôi cùng Trần Vĩ hai mặt nhìn nhau, đồng thời hướng về cái quan tài lớn màu đen kia liếc mắt nhìn, tuy rằng tay có chút run rẩy, nhưng Trần Vĩ tát chính mình một cái, nói: “Mẹ nó, không liều một phen, lão tử sẽ thối rữa đến chết!

Nhưng vào lúc này, không biết là bị gió thổi lung lay hay xác chết vùng dậy, nắp quan tài mơ hồ bắt đầu run rẩy…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv